Đã lâu lắm rồi nàng không ra ngoài để hít thở không khí. Sau khi uống hết một tuần thuốc của Vi đại phu thì nàng đã hết cơn nghén trong người, mấy cơn choáng váng cũng tan hết.
Ngọc Diệp đang rất khuây khoả ngồi ở Ngự hoa viên ngắm cảnh thì thấy Hoa Nguyệt đi tới. Nàng biết mình chạy không kịp nữa rồi!
"Tỷ tỷ!".
Sao ả cứ thích gọi nàng là tỷ tỷ thế nhỉ?
"Lâu quá không gặp tỷ, tỷ có thể đi dạo với muội mấy vòng có được không?".
Ngọc Diệp nghĩ không ra lý do để từ chối. Những ngày này nàng đã thường xuyên đến chùa, thắp hương khấn phật. Ngày nào cũng leo một ngàn bậc thang, ở mỗi bậc quỳ lạy một cái để cầu thần phật bảo vệ cho con nàng được bình an ra đời. Nhưng có thể thế là vẫn chưa đủ.
Nàng lẽo đẽo đi theo Hoa Nguyệt. Cả hai người bọn họ đi với nhau nhưng không nói một lời nào cả. Sự im lặng khiến nàng khó xử.
Lúc đi qua cây cầu bắc qua hồ ở Ngự hoa viên, Hoa Nguyệt nhân lúc nàng không để ý, thình lình huých nàng một cái thật mạnh. Cây cầu này vốn không có lan can. Nàng không có gì để bám víu, bị bất ngờ nên đã kéo váy của Hoa Nguyệt khiến nàng ta rơi xuống theo.
Nàng đáp mạnh xuống nước, cảm thấy người mình nặng trĩu, cứ chìm dần xuống sâu. Nàng cố vùng vẫy nhưng không được. Nước ngập vào mũi, vào họng nàng.
Nàng ôm lấy bụng, không được, nàng không được thở nữa, không thể để nước vào tới đứa bé. Xin đừng lấy mất con nàng! Xin trời phật thương xót, đừng lấy mất đứa con này của nàng! Nàng đã quá đau khổ rồi trời ơi... Nàng chơ vơ trong nước lạnh một hồi lâu, lời cầu khấn trong lòng mới bắt đầu hiển linh.
Là Đông Du. Hắn ta ôm lấy nàng, đạp nước một cái để đưa nàng lên bờ. Tóc nàng ướt dính hết vào mặt. Gió thổi làm nàng lạnh co đến rúm ró.
Trên bờ, Hoa Nguyệt đã được vớt lên từ lâu. Kế bên nàng ta là Thành chủ đang hết sức trấn an.
Đông Du sai Châu Hoàn lấy đến một cái áo khoác cho nàng.
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì Hoa Nguyệt đã gào thét kêu oan.
"Là nàng ta! Nàng ta đã đẩy ngã thiếp!".
Thành chủ đưa ánh mắt khó chịu qua chỗ nàng. Nàng bị câm, nàng có cái miệng nào để giải thích cho mình đây chứ?
Hắn đã không cứu nàng, cứu Hoa Nguyệt trước. Nàng ngẩn ngơ nhìn mấy đám tóc mai ướt đẫm của hắn, cảm giác như trái tim đang bị ai đó bóp nghẹn.
"Chẳng phải nàng ta thích đi chùa lắm sao? Vậy bắt nàng ta vào chùa sám hối đi. Không có lệnh của ta, không được thả nàng ta ra".
Hắn thật sự tin lời của Hoa Nguyệt?
Dù gì kiếp này của nàng cũng đủ thảm rồi.
Châu Hoàn đưa nàng trở về phòng. Nàng ta hối hả chạy đi pha nước ấm để nàng tắm, trong lúc nàng ngồi trên giường quấn chăn xuýt xoa.
"Phu nhân, bồn đầy nước rồi, để em giúp người thay đồ".
Châu Hoàn phụ nàng tháo trâm cài và cởi đồ nàng ra. Nàng ta có chút sững sờ khi nhìn thấy bụng nàng.
"Phu nhân... sao bụng người to thế này?".
Nàng không biết nói sao, chỉ đành ngượng nghịu bỏ nàng ta lại và chìm mình vào bồn tắm. Hơi nước nóng khiến nàng dễ chịu hơn một chút. Nàng xoa bụng, có thể không to được sao? Nó đã ba tháng rồi.
Nàng không kìm được niềm phấn khởi đang dâng lên trong lòng. Chỉ còn sáu tháng nữa. Nàng phải cố thêm được sáu tháng nữa.
Ngọc Diệp còn chưa biết đứa trẻ này là trai hay gái nữa.
Ở trong chùa cũng tốt, ăn chay niệm phật không có gì là không tốt cả. Né được Hoa Nguyệt là nàng đã thấy mình an toàn hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa ở đây không có nhiều người, sẽ không có ai để ý đến cái bụng đang nhô to bất thường của nàng.
Những ngày đó cũng không kéo dài được bao lâu.
Có một sứ đoàn từ thảo nguyên đến Kinh Châu Thành. Nghe nói được Thành chủ mời đến để nói chuyện về cuộc chiến đang ngày càng khốc liệt ở phía Nam. Kinh Châu đã hao tổn quá nhiều binh lính cho cuộc chiến này. Hoặc liên thủ với Châu Quả Vương để cùng chống lại cuộc chiến, hoặc để Châu Quả Vương liên thủ với các bộ lạc khác để chống lại Kinh Châu Thành. Chuyến nghênh đón Châu Quả Vương này không thể không tốt được.
"Thành chủ báo người rời khỏi chùa để tối nay đến dự yến ạ".
Ngọc Diệp chẳng còn cách nào khác. Ai bảo ở đây hắn là Thành chủ cơ chứ? Hắn muốn nàng đến chùa, nàng phải đến chùa. Hắn muốn nàng dự yến, nàng phải dự yến.
Châu Hoàn lựa ra bộ đồ đẹp nhất cho nàng, cả một đống trang sức lung linh nữa. Mặc bộ đồ màu xanh này lên, đeo lại những thứ phục sức này, nó làm nàng nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc ban đầu khi ở bên hắn.
Nhớ lại những cái hôn, những cái ôm, cái cách hắn nhìn nàng, cái cách tay hắn tay hắn lướt trên mặt nàng. Hắn có thể là một người gϊếŧ người không gớm tay ở bên ngoài, nhưng đối với nàng, hắn luôn cư xử nhẹ nhàng như thể nàng là báu vật đối với hắn.
Những kỷ niệm đó đã cách nàng quá xa rồi.
Bữa yến tiệc này thật sự được tổ chức rất hoành tráng. Thành chủ và Hoa Nguyệt đang ngồi ở hai ghế đúc bằng vàng ở bục cao nhất trong chính điện. Ngọc Diệp ngồi bọn họ tận 3 dãy bàn.
"Vị này là...".
"Đây là vị thiếp thứ 5 của ta, là công chúa của triều đình".
Nàng nhìn vị Châu Quả Vương kia, mặt mũi cũng khá là đạo mạo. Người phụ nữ ngồi kế bên hắn chắc là phu nhân của hắn. Trông bọn họ hạnh phúc quá. Nàng thầm ghen tị.
"Phu nhân, lời đồn quả không sai, người đúng là xinh đẹp như là tiên nữ vậy. Người có thể uống với ta một cốc chứ?" - Châu Quả Vương bày tỏ tấm lòng hiếu khách.
Rượu ư? Nàng bất giác giật thót sờ bụng. Quên mất rằng cả chính điện này đang dồn mọi con mắt về nàng.
"Kìa quốc vương, ngài không nhìn bụng của nàng ta sao? Nàng ta đang mang thai".
Nàng chớp chớp mắt, chính nàng đang để lộ ra dấu vết. Nàng mỉm cười, vội xua tay, kiên quyết đưa ly lên nốc cạn ly rượu.
Cầu cho không sao!
"Xin lỗi hoàng hậu, quốc vương, vị phu nhân này của ta bị câm, khiến mọi người hiểu lầm một phen rồi!" - Thành chủ cười xuề xoà lôi kéo sự chú ý của mọi người ra khỏi nàng.
Khi nghe nói nàng có thai, trên mặt hắn chẳng có lấy một nụ cười. Mặt lạnh tanh. Nàng bỗng muốn uống thêm một cốc rượu nữa nhưng không thể. Chẳng bù với các bữa ăn trong nhà, bữa yến này thực sự rất thịnh soạn, từ hải sản đến thịt, rau, cá. Nàng cố để không xảy ra sai sót, món nào cũng ăn một ít qua loa để không bị nghi ngờ.
Cả thực đơn, nàng chỉ tìm được món súp yến hầm là có vẻ hợp khẩu vị.
Do vị trí ngồi có chút không thuận lợi, nên nàng là người cuối cùng trong điện nhận được món này.
"Hoàng hậu có vẻ rất thích món này của Kinh Châu" - Thành chủ hỏi Hoàng hậu.
Đúng là trông Hoàng hậu ăn rất ngon miệng. Bà ta sảng khoái ăn hết chén súp luôn.
"Vâng, đa tạ đại nhân. Ta chưa từng ăn qua món súp nào ngon như thế này. Liệu có thất lễ không nếu như ta muốn có thêm một phần nữa?".
Thành chủ có hơi suy ngẫm. Đúng lúc này thì bát súp của nàng được mang ra. Ngọc Diệp đang hồi hộp đón lấy nó. Nàng đã chờ món này rất lâu rồi.
"Ngọc Diệp, nàng có thể nhường món súp của nàng lại cho Hoàng hậu được không?".
Nàng đơ cứng cả người. Nhưng trong tình huống này, nàng có thể từ chối được sao? Đành gật đầu, nhìn bát súp của nàng, dâng vào tay người khác.
Trong lòng nàng tự hỏi, tại sao không phải là các vị phu nhân khác, mà hắn lại chọn bát súp của nàng?
Hắn đã không ở bên nàng thì bỏ đi. Tới chút niềm vui nho nhỏ của nàng hắn cũng toàn bộ tước đi mất.
"Thật ngại quá phu nhân. Nếu cô thích thì có thể lấy món tôm hấp này của ta. Coi như là ta bù đắp cho cô" - Hoàng hậu nói đầy tử tế.
"Hoàng hậu đừng lo, vị phu nhân này của ta cũng thích ăn tôm lắm. Người không phải áy náy đâu".
Thành chủ đại nhân thật sự tốt khi nhớ được rằng nàng thích ăn tôm. Nhưng cái mà hắn không ngờ được là con của hắn lại không thích.
Ngọc Diệp đưa khăn lên giả bộ lau miệng, nhưng thực chất là đang che đi cơn buồn nôn của mình. Vậy mà nàng phải ăn hết đống tôm này và phải tỏ ra ngon miệng sao?
"Phu nhân, nàng sao thế?".
Nghe thấy tiếng của hắn, nàng bỗng giật thót, cứ tưởng hắn đã trông thấy bộ dạng khổ sở sau lớp khăn của nàng rồi chứ.
"Sắc mặt của nàng không tốt lắm" - Hắn không phải đang nói với nàng, mà đang lo lắng cho Hoa Nguyệt của hắn - "Tay nàng đang run lên kìa".
Ngọc Diệp cảm thấy khó mà kiềm chế. Đứa trẻ này chắc phải ghét ăn tôm lắm. May là không ai rảnh để bận tâm đến nàng cả.
"Thiếp... thiếp không sao cả...".
Mồ hôi rũ ra từ trán của Hoa Nguyệt khiến nàng quên mất cả cơn buồn nôn.
"Oẹ...".
Không phải nàng, nàng chưa nôn. Là Hoàng hậu, bà ta đang nôn ra một vũng máu. Nàng chưa từng thấy cảnh tượng nào kinh hoàng như thế này.
"Mau! Gọi đại phu!".