Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 103

Nam nhân phạm vào kiêng kỵ kia có phải bị phu nhân thân ái của mình đá đến cầu thang qua một đêm hay không, không có ai biết, nhưng mà đêm đó Thẩm Lãng thật sự không thể ngủ ở trên giường lớn của hai vợ chồng trong chủ phòng.
“Tổ tông! Em thật nhẫn tâm a! Rõ ràng biết anh hôm nay sẽ quay về quân đội, tối hôm qua vẫn không cho anh trở về phòng!”
Quân trưởng đại nhân vĩ đại biến thân thành tiểu tức phụ nhi u oán, nhìn phu nhân nhà mình cái miệng kia đều có thể treo hai cân thịt heo.
“Hừ, lỗi thời! Ai bảo anh há miệng muốn đánh!”
Đường Mộ ôm ngực dựa vào cửa phòng, nhìn nam nhân vừa nói vừa thay quân trang thẳng tắp cao ngất. Nam nhân này mặc quân trang trên người, cảm giác tựa như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
“Nhưng! Em vốn chính là phu nhân của anh a!”
Thẩm Lãng rất là vô tội nhìn tiểu hành tung của mình, tay cũng không dừng lại, cài nút áo sơ mi. Cài nút áo xong rồi lấy quân hàm cài lên cổ áo, bắt đầu nhanh nhẹn đeo huy hiệu, tư thế kia vừa nhìn cũng biết người này mấy năm nay đã làm quen chuyện này.
“Anh có dám lặp lại lần nữa không?” Đường Mộ hơi hơi khiêu mày, ý cười thản nhiên kia hoàn toàn sấm nhân.
“Anh không dám! Anh không nói!” Thẩm Lãng lắc đầu. Đánh chết cũng không mở miệng.
“Anh chính là quân nhân, nói mà không nhận có phải làm tổn hại mặt mũi hay không?”
Phủ nhận được rất rõ ràng a! Không dám? Người này nếu không dám trong lời nói, vậy hắn không biết có còn người nào dám! Người chỉ thiếu điều không đem trời chọc thủng một lỗ, kêu là mình không dám, ai tin? Dù sao hắn cũng không tin!
“Không sợ! Dù sao chúng ta là hai vợ chồng, tổn hại một chút ở trên người ngươi, sợ cái gì?”
Trước mặt bà xã nhà mình thì sợ gì tổn hại mặt mũi a! Y ở trước mặt người này đã sớm không còn chút mặt mũi nào, sợ cái gì?
“Vậy là anh biến thân trả lời tôi ha?” Đã có người không biết xấu hổ, vậy hắn khách khí cái gì?
“Không có! Thân ái, anh cái gì cũng chưa nói!”
Đeo cái huy hiệu tướng cuối cùng, đeo xong, Thẩm Lãng tiến lên đem phu nhân nhà mình ôm vào trong ngực, thân mật không một khe hở.
“Buông tay! Ôm cái gì ôm! Cút nhanh đi! Còn cằn nhằn nữa, cảnh vệ viên của anh sẽ lên đến thỉnh lão nhân gia!”
Đường Mộ nhìn xem thời gian, người này từ lúc nhận điện thoại, đến bây giờ cằn nhằn đã gần nửa tiếng đồng hồ, đây là không tính đi rồi? Nói xong sáng sớm đi ra, vừa thấy trong nhà cái gì cũng không có, lôi kéo nửa ngày, túm hắn đi siêu thị một chuyến, thượng vàng hạ cám linh tinh y mua sáu bảy túi về nhà, sau đó bắt đầu thu thập, dọn lại dọn hết một buổi sáng, chuẩn bị thức ăn gần một tuần cho hắn, chỉ vì một câu hắn đi Đường gia mất ngủ! Chuẩn bị mọi thứ đầy đủ cho hắn, để cho hắn ở nhà một mình, cho dù một tuần không ra ngoài cũng sẽ không bị chết đói.
“Anh ôm em một chút nữa thôi! Tổ tông, anh vừa đi chính là một tuần lễ! Anh sẽ nhớ em, anh cũng mất ngủ!”
Ngoài miệng vui đùa, trên tay vẫn là không buông tay. Tâm can của y a! Y phải một tuần không gặp!
“Cầm lấy đồ đạc của anh rồi cút nhanh cho lão tử! Cũng không phải sinh ly tử biệt, kêu ca cái gì?”
Đường Mộ thấy trước kia người này không có bên cạnh trong lòng hắn vắng vẻ, bên cạnh thiếu một người, ngủ cũng không yên giấc, nhưng mà khi người này trở lại, hắn liền hận không thể hai chân đá y trở về không chần chờ. Thực phiền! Người này thực sự phiền!
“Em tiểu không lương tâm này! Em cứ như vậy không muốn thấy anh có phải không?”
Thẩm Lãng tức giận, thân thủ nhéo nhéo má Đường Mộ, nhéo chóp mũi. Y sao lại gặp gỡ một người ép buộc tâm can y như vậy.
“Anh muốn gặp gỡ người như vậy thật không quá dễ dàng!” Đường Mộ đánh rớt cái tay tác quái của nam nhân, thực không cho là đúng.
Thẩm Lãng cũng không nói gì, trực tiếp đem người trong ngực đặt trên cánh cửa, hung hăng hôn đôi môi toàn nói ra lời giống như là dính một tầng độc kia. Y phải trở về quân đội, cái người nhẫn tâm này tối hôm qua cư nhiên đá y ra phòng khách ngủ một đêm, hại y mất ngủ cả buổi tối. Hiện tại làm sao cũng muốn trừng phạt một chút trong lòng mới cân bằng.
Từ chối mấy cái, phát hiện lại là tránh không khỏi, Đường Mộ cũng không làm chuyện ngốc nghếch, khí lực của người này cho dù hắn uống sữa voi cũng chống không lại, rõ ràng dịu ngoan tựa vào trong lòng y, mặc cho y điên cuồng đòi lấy. Nam nhân này thật sự phải về quân đội, người luyến tiếc đâu chỉ một mình y…
Làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ, nhưng mà khi người này không ở, hắn cũng sẽ nhớ, chính hắn rõ ràng, hiện tại hắn càng ngày càng không thể ly khai người này! Trong lòng, sinh lý đều như nhau!
Đợi cho Đường Mộ sắp té xỉu trong lòng ngực, Thẩm Lãng mới lưu luyến buông ra, nhưng mà thật sự luyến tiếc cảm giác tốt đẹp kia, sau khi buông ra, vẫn là ở bên môi hắn lưu luyến vong phản: “Anh thật muốn đem em cột ở bên người suốt hai mươi bốn giờ…”
Tựa vào trong lòng ngực y Đường Mộ thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, mị nhãn như tơ, nhìn bộ dáng kia Thẩm Lãng kêu rên một tiếng, nhanh đưa hắn vùi vào trong cổ y:
“Đừng- dụ- hoặc- anh! Anh thật sự sợ chính mình ra không được cửa phòng này!”
Người đó nói, mỹ nhân hương anh hùng trủng! Y trước kia thật không biết rõ chuyện này, hôm nay y xem như nhìn thấy thực tế!
“Đó chính là chuyện của anh, không liên quan đến chuyện của tôi!”
Đường Mộ ghé vào trong lòng y, tay không biết khi nào đã gắt gao đặt lên tấm lưng dày rộng của Thẩm Lãng, dùng sức hít lấy hơi thở của người này.
“Thực không liên quan chuyện của em thì tốt rồi!”
Tiếng chuông điện thoại vang, Đường Mộ vỗ vỗ lưng Thẩm Lãng, biết đó là điện thoại thúc giục y nhanh lên: “Đi thôi!”
“Không đi! Anh ôm em một lát!” Thẩm Lãng đột nhiên lại đùa giỡn nữa.
“Họ Thẩm! Anh không để yên có phải hay không?!”
Đường Mộ trừng trừng mắt, người kia không phải là quá trớn? Bộ dáng này nếu để cho bộ hạ của y nhìn thấy, không biết hiệu quả đó oanh động như thế nào!
“Xong rồi.”
Thẩm Lãng không cam lòng không muốn buông ra bảo bối trong lòng. Xoay người lấy áo khoác trong tủ quần áo:
“Đại bá mẫu nói, lần trước em rửa chén thiếu chút nữa chưa đem phòng bếp phá hủy đi, bây giờ anh chuẩn bị thức ăn cho em, cho vào lò vi sóng hâm nóng dùng ngay, không được lại rửa chén. Còn có, anh đem số điện thoại nhà hàng Trung dưới lầu dán bên cạnh điện thoại, cơm Tây cũng có, không muốn ăn trong tủ lạnh thì gọi điện thoại kêu bên ngoài, không được bạc đãi bụng của mình! Quần áo bỏ trong rỗ, anh đặt tiệm giặt ủi phí giặt quần áo một năm rồi, khi anh không có mặt, cứ để đó bọn họ tự tới lấy. Quần lót anh mua cho em một tá đều đã giặt qua một lần, em mặc luôn là được, chúng ta không thiếu chút tiền này, anh nói lại một lần nữa, anh không ở nhà, không cho tự mình động thủ làm những chuyện như vậy!”
Thẩm Lãng cảm thấy biết tiểu tổ tông này sống ở Đức ba năm mà vẫn không bị thương tích gì chính là đại kỳ tích đầu tiên trên thế giới! Y lần trước còn để ý như vậy, bây giờ đã biết, tiểu tổ tông này cơm đến há miệng, rửa chén có thể phá phòng bếp, giặt quần lót nước văng đầy phòng! Người như vậy cư nhiên còn có thể sống độc lập? Y thật mở rộng tầm mắt!
“Anh nói đủ chưa? Nói đủ thì biến đi!”
Đường Mộ bất đắc dĩ nhìn lão mụ tử này. Hắn chưa nói, hắn như thế này là do nam nhân này sủng mà ra. Ở Đường gia vốn đã đủ sống an nhàn sung sướng, nhưng mà kết hôn với Thẩm Lãng hai tháng, hắn thật sự được thể nghiệm cuộc sống hoàng đế một phen. Cuộc sống trước kia không nói, ở Đường gia hắn cũng là cơm đến há miệng, nhưng mà tốt xấu gì ở Đường gia, hắn tắm rửa gì đó cũng là tự tay mình làm, hiệm tại chuyện này người này cũng một tay ôm đồm, hắn liền hoàn toàn biến thành ‘cuộc sống bạch kiểm’.
Vì thế người vốn lười nhác, trực tiếp đem cái gì cần làm, cũng không động thủ, có nam nhân này liên tục lải nhải.
“Tổ tông! Tổ tông nha ~~” Thẩm Lãng đi tới cửa, nhìn người đưa y tới cửa, lại lần nữa nhịn không được chồm tới ôm.
Đường Mộ trên trán gân xanh ứa ra, còn vừa lôi vừa kéo, lúc này đây Đường Mộ không có ôm lại, mà là trực tiếp nắm cổ áo quân trang người nào đó đem nam nhân trên người kéo xuống, ngón tay bấm thang máy:
“Nhanh lên một chút! Cút đi!”
“Thiết ~~” Thẩm Lãng không nói gì, phất tay, xoay người bước đi: “Phu nhân a! Vi phu đi rồi, không cần quá nhớ anh nga!”
Trả lời y là tiếng đóng cửa ‘phanh’ một cái.
“Bà xã của anh a! Cũng không biết nhẹ tay một chút, đó chính là cửa của chúng ta a, hỏng rồi còn phải tốn tiền đổi cái mới!”
Thẩm Lãng nhìn lại cánh cửa nhà mình đóng chặt, lắc đầu, oán giận phu nhân nhà mình.
Đi xuống lầu, chiếc việt dã quân dụng đã sớm đậu ngoài cổng chờ y. Nhìn thấy cái này, hiện tại y có chút thâm thù đại hận. Nhưng vẫn còn luyến tiếc thôi.
Cảnh vệ viên vừa nhìn thấy quân trưởng nhà mình ra cửa, vội nhảy xuống xe mở cửa xe cho y: “Quân trưởng!” Người đứng nghiêm thẳng tắp, dẫn tới không ít người chú ý.
Thẩm Lãng nhìn cảnh vệ viên này đã theo y ba năm, lần đầu tiên phát hiện bản thân không phải đặc biệt muốn thấy hắn đến gặp y. Chết tiệt a, không biết y cùng phu nhân thân thiết biệt ly sao? Còn quấy rầy y, thật sự là không có ý tứ!
Nhìn một lát, Thẩm Lãng lập tức vào trong xe, y nhìn vài lần như vậy cảnh vệ viên nhìn thấy trong lòng sợ hãi. Có đi hay không? Ánh mắt kia của quân trưởng là có ý tứ gì a? Sao cảm giác dường như mang theo sát khí lành lạnh?
Hắn không làm gì mà? Cẩn thận hồi tưởng, cũng biết dọc đường không có làm chuyện gì a? Lão đại nhà hắn đây là làm sao vậy? Đang tốt đẹp sao thành bộ dáng này a?
Chẳng lẽ cùng phu nhân mất hứng sao? Hai vợ chồng bọn họ không phải vừa mới tân hôn sao? Đây là cãi nhau? Sẽ không a, tình cảm hai vợ chồng bọn họ không phải rất tốt sao?
Cảnh vệ viên cũng không biết quân trưởng nhà mình đây là làm sao, dọc theo đường đi nơm nớp lo sợ lái xe, lúc xuống xe Thẩm Lãng còn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn một cái, thiếu chút nữa làm cho hắn khóc. Lão thiên gia ơi! Hắn đây là trêu chọc ai a?

Bình Luận (0)
Comment