Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 111

“Trung đội trưởng? Cậu đến sớm như vậy làm gì?” Chính ủy sửng sốt, nhìn người trước mặt không rõ lý do. Cái tên thần long kiến thủ bất kiến vĩ này, sáng sớm sao lại đến quân đội?
“Đến vô giúp vui a! Quân trưởng!” Cao tráng nam nhân cười hì hì đáp một câu, sau đó xoay người làm quân lễ với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng nhấc tay làm một cái quân lễ: “Cao Kiện, người của cậu đâu? Đến đông đủ chứ?”
“Đủ! Đều đi theo phía sau!”
“Tốt! Một lát cậu cũng tham gia hội nghị đi!” Thẩm Lãng nhìn đoàn xe cùng tới phía sau, thản nhiên cười cười.
Đường Mộ nói không nên lời loại cảm giác này, nhưng mà hắn tổng cảm thấy đôi mắt Thẩm Lãng trước người này, cũng không thả lỏng tự tại như y đối với những người bên cạnh khác!.
“Vâng!”
Cao Kiện lại một lần nữa lại làm quân lễ: “Quân trưởng! Vị này là?” Vẫn là khống chế không được tò mò, Cao Kiện cũng không nhăn nhó, thoải mái nhìn, thoải mái hỏi.
“Đây là ái nhân của tôi, Đường Mộ.”
Thẩm Lãng cười kéo Đường Mộ tới bên cạnh giới thiệu: “Mộ, đây là Cao Kiện, trung đội trưởng đại đội đặc chủng đội đột kích đặc biệt của quân khu chúng ta.”
“Kính đã lâu! Kính đã lâu!” Nguyên lai đây là ái nhân khiến cho quân trưởng đại nhân tâm tâm niệm niệm a!
“Xin chào!” Trung đội trưởng đại đội đặc chủng a, nguyên lai cũng không phải là ba đầu sáu tay.
Ánh mắt Đường Mộ để lộ ra tin tức khiến cho nam nhân kiêu ngạo nửa đời người này, trong lòng tức. Ánh mắt của người này có ý tứ gì? Xem thường mình?
Người này thực ngạo a! Nếu không quân trưởng cũng không coi trọng.
“Làm sao xưng hô?”
“Gọi tôi là Đường Mộ được rồi.” Người này chỉ như vậy đã phát hỏa. Người như vậy sao lên làm trung đội trưởng đại đội đặc chủng được?
Đường Mộ không biết Cao đội trưởng này sở dĩ bị một ánh mắt của hắn làm cho phát hỏa, không phải tất cả nguyên nhân đều là vì hắn. Năm đó khi Thẩm Lãng nhậm chức ở đại đội đặc chủng, Cao Kiến là đội trưởng của đại đội đặc chủng quân khu khác, lúc ấy là một khóa diễn tập quân sự của quân khu, Cao đội chống lại Thẩm đội, Cao đội bộ thự cả buổi, kết quả bị Thẩm đội một tiểu đội bưng hang ổ, bưng đi thì cứ bưng đi. Nhưng mà Cao đội yêu cầu gặp người đánh bại hắn, người ta chỉ nói gọn một câu “Không rảnh! Bận huấn luyện rồi!” Rồi đuổi đi. Lời này thái độ này khiến cho nam nhân kiêu ngạo không thôi bị tổn thương hoàn toàn. Vì thế thù này liền kết, lúc diễn tập ngẫu nhiên gặp mặt, hai người đấu một trận, Cao đội thua, chính thức cùng Thẩm đội phân cao thấp.
Rồi sau đó Thẩm Lãng đổi đi nơi khác, rời khỏi đại đội đặc chủng, Cao đội liền trực tiếp xin điều quân khu điều đội, điều đến đại đội đặc chủng Thẩm Lãng từng phục dịch từ một tiểu binh đặc chủng làm khởi đầu, năm năm trôi qua, tiểu Cao trở thàng trung đội trưởng, hắn cùng Thẩm Lãng từ chiến hữu biến thành cấp trên cấp dưới. Nhưng mà thói xấu của nam nhân mãi vẫn là đối với thắng thua luôn canh cánh trong lòng. Không, quân trưởng vốn ngạo, coi thường hắn là khi đó tính tình của hắn quả thật điểu không được, hơn nửa quả thực là lực không bằng người ta, khi đó Thẩm đội là đội quân mũi nhọn toàn chiến khu đều công nhận. Ngay cả lãnh đạo quân ủy cũng phải dựng ngón cái, coi thường hắn, hắn nhịn cũng đã quen. Nhưng mà bây giờ vì cái gì đối tượng của quân trưởng cũng chèn ép hắn? Thật là không phục! Điều canh cánh trong lòng kia lại đi ra.
“Đường Mộ, có phải anh cảm thấy bộ đội đặc chủng cũng không phải nhiều hơn ánh mắt cái mũi, cũng không có cái gì rất giỏi?”
Lời này vừa ra toàn trường ồ lên, đây là…
“Cao Kiện! Cậu chấp nhặt với Đường Mộ làm gì?” Không có việc gì đi? Đang êm đẹp sao vừa gặp mặt lại giương cung bạt kiếm thế này?
“Bị quân trưởng không coi ra gì tôi nhận, nhưng mà tôi đời này chỉ phục quân trưởng, những người khác ai cũng không được, ái nhân của quân trưởng cũng vậy!” Tính bướng bỉnh này của tên kia trâu quật cũng không nổi.
“Ngượng ngùng, anh nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác.”
Đường Mộ cũng thật là không có ý gì khác, hắn vốn không thích quân đội, bộ đội đặc chủng được thổi phồng vô cùng kì diệu, hắn chỉ là có chút hiếu kì, thật sự chỉ là hiếu kì một chút. Kết quả nam nhân này hình như là hiểu sai ý.
“Không sao, có ý khác hay không không quan trọng. Dù sao cũng nhàn rỗi, biết bắn súng không? Nếu không chúng ta luận bàn một chút?”
Không coi ra gì sao? Người kia tay cầm sách a! Y đời này ghét nhất là bị loại thái độ miệt thị cao cao tại thượng này. Rất giỏi sao? Không phải là tìm một quân trưởng làm đối tượng sao? Cũng là ý hay! Hừ! Một nam nhân ỷ vào đối tượng vênh váo tự đắc cũng không ngượng. Nói thật, khi y biết Thẩm Lãng tìm một nam đối tượng, thật sự là rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng được nam nhân tiền đồ vô lượng trong mắt mọi người này cư nhiên lại vẩy một vết mực lên mặt mình như vậy. Đồng tinh luyến ái, cho dù không biểu hiện ra trào phúng với người này, nhưng mà vẫn khiến người ta xem thường, ít nhất là đối tượng của Thẩm quân trưởng vẫn khiến người ta xem thường. Đây là ý tưởng giấu tận đáy lòng.
Gia thế Thẩm Lãng trong quân không ai không biết. Nhà y ba đời quân nhân, trong nhà tư lệnh cũng mấy người, lão gia tử Thẩm gia lại là lão hồng quân chiến tích rực rỡ, công thần khai quốc đời thứ nhất, là người danh tiếng lừng lẫy trong quân. Gia đình như vậy không cần phải nói cũng biết là dòng dõi thế nào, người này nghe nói là một công tử hào môn, nhưng mà hào môn này thật sự không có đánh chủ ý lên thanh danh uy vọng hai giới quân chính của Thẩm gia? Sợ là không có khả năng đi!
“Cao Kiện! Hồ nháo!” Sao tự nhiên càng nói càng thái quá? Nói chưa tới ba câu sao đã bàn đến chuyện này? Để y cùng tức phụ của quân trưởng so? Đây không phải là khi dễ người ta sao?
“Tôi không hồ nháo! Chính ủy, tôi cũng không có ý khác, chỉ là muốn bàn luận một chút, quân trưởng là quân nhân thế gia, tức phụ của quân trưởng dù sao phương diện này cũng phải biết một chút đi! Chính là đơn thuần bàn luận một chút, thực không có ý khác, nếu cảm thấy tôi khi dễ người, bằng không, tôi bảo thủ hạ đến?”
Đây thật là khiêu khích trắng trợn! Kẻ ngốc cũng nghe ra, đây là khiêu khích! Tư thái cao cao tại thượng kia, câu đầu tiên là coi thường!
Nếu nói người này nói một đống đều là vô nghĩa, nhưng mà một câu vô nghĩa cũng đủ chọc giận Đường Mộ.
Tức phụ? Hừ, coi thường hắn một nam nhân làm tức phụ đi? Cảm thấy hắn coi trọng chức cao mà bán sắc tướng?
“Được! Cũng không biết trung đội trưởng muốn luận bàn thế nào?”
Đường Mộ nhìn Cao Kiện một chút, không mặn không nhạt, nhưng mà thần sắc sắc bén kia khiến cho Thẩm Lãng đứng một bên vẫn chưa lên tiếng hơi hơi nhướng mày, phát hỏa? Tổ tông, anh nhưng lại vạn phần chờ mong biểu diễn của em đây. Một lần kia vẫn chưa hết ý! Y vẫn chờ ngày này đây!
“So bắn súng thế nào? Cũng không có ý gì!” Đối với thân thể Đường Mộ như vậy, y thực không nghĩ tới thiếu gia này có thể có công phu quyền cước gì.
“Không sao! Anh cứ chọn! Quyền cước vật lộn đều có thể!”
“Không cần, lấy thân thể tôi, đối với anh không công bằng!” Cao Kiện khoát tay, căn bản là coi thường Đường Mộ thân thể nhỏ.
Đường Mộ cười lạnh một cái, chợt tiến lên một chút, năm ngón tay đều hung hăng bắt tay Cao Kiện khẽ nhấc lên. Năm ngón tay nắm chặt năm ngón tay Cao Kiện, cổ tay nhấc lên, chế trụ toàn bộ cánh trái Cao Kiện, nghiêng người phát lực, chế trụ khuỷu chân Cao Kiện chân nhấc lên, dùng lực, Cao Kiện gần một mét chín không phòng bị bị vật ngã.
Cao Kiện bị vật ngã xuống đất, oanh một tiếng phát ra, người ở đây mới phục hồi lại tinh thần.
“A...”
“Cao Kiện!”
Chuyện phát sinh quá nhanh, ngoại trừ Thẩm Lãng có lẽ không có ai nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Thẩm Lãng đã từng thấy bộ dáng tổ tông nhà y nảy sinh ác độc, cũng gặp qua Đường Mộ một lần kia chế phục hai tay buôn ma túy, cho nên ít bất ngờ hơn một chút, nhưng mà trong quân đội chưa có ai từng gặp qua, cho nên đánh sâu vào thị giác là có thể nghĩ tới.
Kinh hãi nhất có lẽ chính là đương sự đi! Bị vật ngã sau nửa ngày Cao Kiện mới nhảy dựng lên. Ánh mắt nhìn Đường Mộ giống như là gặp quỷ.
“Tôi nói rồi! Anh cứ chọn, quyền cước vật lộn đều có thể!” Đường Mộ thản nhiên nhìn nam nhân trước mắt sinh ra sợ hãi.
“Xem ra là tôi xem thường phu nhân!”
Cao Kiện nói có chút nghiến răng nghiến lợi. Người này cư nhiên có thể vật ngã y! Quý công tử này thân cao một mét tám cư nhiên có thể vật ngã y?! Cho dù là không có bố trí phòng hộ, nhưng mà ở lúc y không có bố trí phòng vệ vật ngã được y cũng không có vài người.
“Phải không? Vậy ngượng ngùng.”
Được! Anh chết chắc rồi! Nói không cần gọi phu nhân! Còn gọi nghiến răng nghiến lợi như vậy! Xem ra lại là một tên ngu xuẩn tự cho là đúng! Hắn còn tưởng rằng người trong đại đội đặc chủng không nói là trăm phần trăm thông minh, ít nhất đầu óc đủ dùng mới được, nhưng mà cái gì cũng có ngoài ý muốn a!
Đường Mộ liếc Thẩm Lãng một cái, ý là vì sao trong bộ đội đặc chủng của anh còn có thể có bao cỏ như thế? Hơn nữa bao cỏ này còn làm được trung đội trưởng đội đột kích đặc biệt!
Thẩm Lãng cũng không để ý người này, trực tiếp tiến lên nắm tay Đường Mộ, y thật là oan uổng, đây là cấp trên đưa y, y có thể nói cái gì? Còn về phần trung đội trưởng gì đó chính là công lao của người ta. Cùng y không có nửa điểm quan hệ. Về phần người kia có ngu xuẩn hay không, y bây giờ khó mà nói được…

Bình Luận (0)
Comment