Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 117

Bốn giờ sáng là thời điểm người ta ngủ sâu nhất, bình thường người có suy nghĩ bình thường sẽ không chọn lúc này mà gọi điện thoại, nếu lúc này gọi điện cho Đường Mộ chỉ có thể nói người này không phải là bình thường, mà là bị cửa kẹp. Nhưng mà không thể phủ nhận trên thế giới này thật sự có người không bình thường, bởi vì Đường Mộ chính là bị tiếng điện thoại thúc hồn đoạt mệnh đánh thức.
“Thẩm Lãng, tiếp điện thoại...” Đường Mộ kéo chăn trùm lên đầu, trực tiếp chui vào trong lòng Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng mở mắt ra rất là bất đắc dĩ nhìn tiểu tổ tông ở trong lòng, ngẫm lại vẫn là nhận mệnh mò điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thấy là một dãy số lạ, mở khóa màn hình: “Xin chào, ngài là?” Y cảm thấy tổ tông này nhà y sai sử y thật là thuận tay.
Người ở đầu kia điện thoại sửng sốt, nửa ngày chưa khôi phục tinh thần lại: “Xin hỏi đây là điện thoại của Đường Mộ phải không?”
Nam nhân một hơi tiếng Đức lưu loát, rất là nghi hoặc khó hiểu, lúc này là bốn giờ sáng! Điện thoại của Đường sao lại là một nam nhân tiếp?
“Đúng vậy, đây là điện thoại của Đường Mộ, xin hỏi anh là?” Thẩm Lãng vừa nghe, câu thứ hai lặp tức đổi thành tiếng Đức lưu loát tiêu chuẩn.
“Tôi là bạn ở Đức của hắn, tên là Charlie, ngại quá đêm khuya quấy rầy, có thể gọi hắn nghe điện thoại một chút không?” Nam nhân lễ phép mà bình tĩnh!
“Hắn hiện tại hẳn là sẽ không nhận điện thoại của anh, không biết có tiện hay không, nếu tiện, trực tiếp nói với tôi, sáng mai tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
Lúc này bảo hắn ngồi dậy nhận điện thoại, hình như là không có khả năng. Thẩm Lãng nhìn người nằm sấp trong lòng mình, ngủ thật là ngọt ngào, lúc này gọi hắn dậy, đây khả năng không lớn.
“Không sao! Gọi hắn giúp tôi đi, nói hắn tôi có chuyện rất quan trọng tìm hắn, thật sự rất quan trọng.” Nam nhân chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi, anh chờ chút… Mộ tỉnh dậy, có người tên Charlie tìm em, dậy dậy…” Thẩm Lãng kéo chăn ra để người trong lòng lộ ra ngoài.
“Đừng ồn!” Đường Mộ không kiên nhẫn than thở.
“Tiểu tổ tông, mau tỉnh dậy…” Thẩm Lãng vỗ vỗ hai má Đường Mộ, nhưng Đường Mộ vẫn bất động.
“Tổ tông! Tỉnh tỉnh, điện thoại của em…”
“Họ Thẩm, đại gia anh! Rốt cuộc có để cho người ta ngủ hay không?”
Bị làm ồn đến phiền, Đường Mộ lại là câu lời kịch khi bị gọi rời giường kia. Nhưng mà hắn vẫn còn nằm ở trong lòng Thẩm Lãng không nhúc nhích.
“Có người tìm em, nói là có chuyện gấp.”
Y cũng không biết có được hay không? Lúc này y cũng không muốn gọi người này dậy a! Nhưng người ta nói, có chuyện rất quan trọng, thật sự rất quan trọng!
“Bảo hắn đi chết đi!”
Hung tợn nói một câu, Đường Mộ vẫn là không mở mắt. Hắn hận nhất là khi hắn đang ngủ bị giục gọi dậy. Nhưng mà từ khi quen biết nam nhân này, ác mộng này hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ: “Ngại quá, em ấy thật sự không thể nhận điện thoại của anh.”
Y đã hết sức! Kỳ thực lúc này gọi điện thoại đến y cũng muốn người này đi tìm chết! Muốn chết, không biết là lúc nào sao?
“Tôi đã nghe được!” Nam nhân cười khổ dùng tiếng Trung trả lời.
Thẩm Lãng sửng sốt! Biết tiếng Trung còn xổ tiếng Đức? Người này đây là…
“Phiền anh hỏi hắn giúp tôi một chút, có phải Wells ở Trung Quốc không?”
Biết muốn người này nghe điện thoại là nói nhảm mà thôi, Charlie rốt cuộc hết hy vọng. Nhưng mà hắn vẫn muốn biết tên kia có ở đó hay không, hắn đã tìm nhiều nơi, không muốn lại chạy lang thang. Lúc này đây tìm được người, hắn sẽ không ép buộc y nữa! Hắn cam đoan!
“Wells sao? Tôi có thể nói cho anh, hắn hiện tại ở Trung Quốc, nếu anh cần địa chỉ, tôi cũng có thể cung cấp cho anh.”
Cũng không quản người này là loại người nào, Thẩm Lãng phản ứng đầu tiên chính là đem người kia bán rồi tính sau. Y thật sự không quá thích tiểu tổ tông của y quá thân mật với người khác, dù là bằng hữu cũng không được! Nhưng mà y vẫn chưa gặp qua bằng hữu! Vẫn chưa nói không được! Bảo bối của y cấm bất luận kẻ nào lấy bất kỳ danh nghĩa gì tới gần nhúng chàm! Nếu tới gần, ngại quá — giết không tha! Thủ đoạn gì, y không cần!
“Thật sao? Cám ơn.” Này thật là không phí công.
“Không cần cám ơn.” Người này lập tức biến đi, y mới phải nói cám ơn.
“Xin hỏi anh là?”
Đại sự đã xong, nam nhân rốt cuộc nhớ tới không thích hợp, giờ này? Bên cạnh Đường sao còn có người? Hơn nữa hắn nếu không có nghe lầm, người nọ gọi Đường là tiểu tổ tông đi?! Hắn biết ý nghĩa của từ này trong tiếng Trung, nhưng mà chuyện này cũng quá quỷ dị.
“Tôi là người yêu của Đường Mộ.”
Nam nhân bị câu này làm cho chấn động. Người yêu? Nam nhân? Người yêu của Đường?
Thần a?! Đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Mộ bắt đầu thu dọn chuẩn bị đi.
“Tổ tông, đừng đi được không? Ở lại vài ngày đi! Em khó lắm mới đến, mới hai ngày đã muốn đi, em trở về anh lại nóng ruột nóng gan, đừng đi mà!” Thẩm Lãng sống chết không đồng ý.
“Ở chỗ này của anh rất khó chịu!”
Đường Mộ cũng không quay lại trả lời. Ở chỗ này, người không thích, giường thì khó chịu, quả thực cả người khó chịu. Vẫn là về nhà ở đi. Hắn ở địa phương quỷ quái này đều không ngủ được. Đây là điều hắn không thể chịu được nhất.
Thẩm Lãng không nói gì, tổ tông này có thể không cần thuyết minh quá trắng trợn hay không.
“Tổ tông, em nói như vậy thật sự làm cho người ta thương tâm!”
“Đây là lời nói thật, tôi còn có việc phải xử lý, ở chỗ này của anh không tiện.” Câu trước là lời nói thật, câu sau lại mang theo biện giải hiềm nghi.
“Rất quan trọng?”
“Quan trọng.”
“Không thể không đi?”
“Không thể không đi!”
“Còn trở về không?” Thẩm Lãng lắp bắp nhìn hắn, tựa như tiểu tức phụ ai oán.
Gân xanh trên trán Đường Mộ không khống chế được nhảy nhảy. Tên hỗn đản này! Rảnh rỗi quá hay sao lại có chút thiếu đánh?
“Không quay lại! Tôi về nhà ở.” Hắn không thích chỗ này! Còn trở về đây làm gì?
“Tổ tông!” Thẩm Lãng ai oán nhìn tiểu tổ tông nhà mình. Hắn mới đến hai ngày a! Không đi có được không?
“Gọi hồn à?”
Đường Mộ tức giận liếc nhìn nam nhân làm nũng bán manh một cái. Người này rốt cuộc có biết hay không, y sắp ba mươi hai tuổi, động tác này không quá thích hợp?
“Sự tình xử lý xong, trở lại đi! Em ở nhà một mình, anh cũng lo lắng, hãy ở bên cạnh anh vài ngày có được không?”
“Không trở lại, giường của anh khó ngủ!”
“Anh đổi giường! Anh lập tức bảo người đổi giường, em trở lại đi!”
Đường Mộ buông gì đó trong tay, quay đầu nhìn y, người này không phải làm thật đi?
“Anh đổi giường được không? Anh về đem mền gối cái gì cũng chuyển tới, em xử lý xong chuyện này thì quay lại đi, có được không?”
Tư thế kia của Thẩm Lãng là người kia chỉ phải đáp ứng trở lại quân đội. Chuyển nhà đến đây đều được. Dù sao thời gian y ở quân đội quá nhiều so với ở nhà.
“Thuận tiện chuyển nhà tới đây có được không?” Đường Mộ cười lạnh, tên hỗn đản này thật là thái quá.
“Được a! Chỉ cần tiểu tổ tông em nguyện ý, đều có thể.” Nhìn xem, hai người bọn họ thật là ăn ý! Suy nghĩ cũng giống nhau!
“Nguyện ý đại gia anh chứ nguyện ý! Quân đội là nhà của anh, anh từ từ mà dọn nhà anh đi, lão tử không rảnh phụng bồi!”
Đường Mộ đem đồ đạc bỏ vào túi hành lý, liếc nam nhân một cái, cũng không quay đầu lại rời khỏi ký túc xá của Thẩm Lãng.
“Tiểu tổ tông! Em nói sao trở mặt liền trở mặt a!”
Thẩm Lãng thật nghẹn khuất. Y đây là cũng vì tốt cho hắn a! Giường ngủ không thoải mái vậy thì đổi giường. Y muốn cho hắn ở bên cạnh, ở gần để chiếu cố tốt, sao lại ra nông nỗi này?
“Đưa xe cho tôi!”
Đường Mộ mới đi hai bước, lại lộn trở lại, nguyên nhân là hắn không có phương tiện đi lại. Nơi thâm sơn cùng cốc chết tiệt này hắn cũng không có khuynh hướng tự ngược đi bộ mấy tiếng đồng hồ.
“Anh đưa em đi!” Giữ ở lại không được đưa đi cũng có thể đi!
“Không cần, tôi tự mình đi, anh làm việc của anh đi, anh không phải bận sao?” Hắn nhớ rõ hình như là y ngày hôm qua họp chuẩn bị diễn tập trong tập đoàn quân. Sao còn có thời gian cãi cọ cùng hắn?
“Anh không bận! Có bận cũng là bận vì em trước, em là toàn bộ thân gia của anh.”
Người phía dưới làm cái gì không biết, không phải là vì thủ trưởng phân ưu giải nạn sao? Lúc này y đang ‘gặp nạn’ , hẳn là tự mình có thể giải quyết! Nếu có chuyện gì đi nữa cũng không quan trọng bằng người nọ, huống chi hiện tại y cũng không có chuyện gì.
“Vậy tùy anh.” Đường Mộ cũng không tích cực, y muốn đưa đi thì đưa đi. Đối với một số việc, hắn bình thường không có tính toán chi ly.
Thẩm Lãng chạy như điên tới lái xe, không có biện pháp, lấy lui mà tiến!
Điện thoại reo, Đường Mộ thò tay vô túi quần lấy ra vừa nhìn thấy, Charlie? Tên kia sao lại tìm tới cửa? Nghi hoặc thì nghi hoặc, Đường Mộ vẫn là tiếp điện thoại, kết quả vừa nhấn nghe, nam nhân bắt đầu giống như là súng máy.
 “Đường! Cậu cái người này có chí a! Kết hôn không rên một tiếng! Cậu rất không có suy nghĩ! Chúng ta tốt xấu gì cũng có mấy năm giao tình, cho dù không nói đến giao tình này của chúng ta, chúng ta vẫn là phía đối tác, cảm tình tiền tài đều có, cậu sao đối đãi với bằng hữu như thế? Táo bạo nhất chính là đối tượng kinh thiên động địa là một nam nhân cậu cũng không nói! Tôi nói, cậu sao đang êm đẹp lại đi kết hôn với nam nhân? Nam nhân kia đang làm gì? Năm nay bao nhiêu? Thân gia thế nào? Rất cao? Hắn có soái hơn tôi không? Có nhiều tiền hơn tôi không?”
Nam nhân bùm bùm nói một hơi, Đường Mộ chưa nói một câu, chỉ im lặng nghe, hắn không có thói quen ngắt lời khi người ta đang nói chuyện.
“Đường? Cậu đang làm gì mà không trả lời?”
“Cậu có chừa chỗ cho tôi nói sao?”

Bình Luận (0)
Comment