Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 13


Đường Mộ bĩu môi một cái: "Không loại bỏ khả năng này."
Hắn từ trước tới giờ không phải là loại vịt chết còn mạnh miệng, nếu biết rõ lực lượng cách xa, vậy hắn chỉ có thể lường trước kết quả cuối cùng, hắn mới sẽ không vì mặt mũi làm cho mình bị liên lụy, đó là chuyện lỗ vốn, hắn không làm. Từ nhỏ hắn tiếp nhận chính là, để làm cho tổn thất xuống thấp nhất có thể không tiếc trả giá, cho dù là không cần mặt mũi.
Cho nên hắn chắc là sẽ không vì mặt mũi mà không để ý đến hậu quả, với lại hậu quả của chuyện này hắn có thể là bồi thường trên thân thể của mình, hắn không làm.
"Em như thế nào lại đáng yêu như vậy a! Tiểu tổ tông!" Thẩm Lãng vừa nghe cười đến quất thẳng tới. Người này sao lại đáng yêu như vậy a! Hắn có thể thản nhiên như vậy thừa nhận quả là y không ngờ tới. Y còn tưởng là người này sẽ vì thể diện cao quý mà ngoan cố tới cùng. Kết quả ngoài dự đoán của y.
"Anh nói ai đáng yêu?" Đường Mộ nhàn nhạt cười, híp mắt, đó là biểu hiện hắn muốn tạc mao.
"Không có! Tôi nói là tôi sao lại yêu em như thế!" Thẩm Lãng đã làm tính khí nóng nảy của hắn lộ ra, vừa nhìn biểu tình của hắn, lập tức đổi giọng ngay! Không thể tưới dầu vào lửa, bằng không đêm nay cơ hội ôm hắn ở trên giường sẽ tiêu tùng!
Đường Mộ nghe được toàn thân buồn nôn, người này rốt cuộc là làm sao lăn lộn đến được chức thiếu tướng? Chức quân trưởng này cũng là cái miệng này ngẫu nhiên có được đi? Hắn thật sự là mười sáu tuổi đã vào quân đội sao? Lẽ nào quân nhân Trung Quốc cũng đều giống hắn như vậy?
"Còn không mau đi ngủ?" Người này không phải là buồn ngủ sao? Còn ở đây dây dưa làm gì?
"Đi thôi! Tắt ti vi." Thẩm Lãng tắt ti vi, đứng dậy kéo Đường Mộ đi hướng phòng ngủ.
Đường Mộ cố sức hất tay hắn ra: "Tôi nói, tôi ngủ sofa." Muốn lừa gạt hắn vào cửa lên giường, không có cửa đâu!
"Tiểu tổ tông, không nháo có được hay không?" Thẩm Lãng cảm thấy đầu y càng đau hơn! Không ngủ làm cho hắn vốn đã đau đầu rồi, bây giờ lại gặp tổ tông này, càng đau hơn.
"Ta chỉ ngủ sofa." Đường Mộ cứng cổ chết cũng không thỏa hiệp.
Thẩm Lãng thở dài, trực tiếp khom lưng đem Đường Mộ vác lên vai, tắt ti vi, tắt đèn, vào phòng ngủ đem hắn ném lên giường, lấn người đem hắn chặn lại! Một tay kéo chăn qua đắp lên trên người hai người, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người Đường Mộ!
Đường Mộ hận không thể đấm chết hỗn đản tứ chi phát triển này. Mẹ nó. Có cái kiểu như vậy sao. Nói không được hai câu liền trực tiếp động thủ.
"Buông tay!"
"Không buông! Em muốn bỏ chạy, tại sao tôi phải buông? Giao thừa đêm nay tôi bảo người đón em tới không phải là để cho em ngủ sofa! Tôi cái gì cũng không làm, em cũng ngủ một giấc thật ngon. Có chuyện gì chúng ta ngủ dậy nói tiếp." Thẩm Lãng nói xong cũng mặc kệ hắn, nhắm mắt lại tựa đầu gối lên cần cổ Đường Mộ, sắc mặt mệt mỏi. Y thật là đã đến cực hạn rồi, nếu còn ở trong nhiệm vụ, y may ra còn có thể chống đỡ được một thời gian, đó là quanh năm tích lũy huấn luyện ra, nhưng một khi thả lỏng, lại có người này ở bên cạnh, y bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Đường Mộ gắng sức đẩy nam nhân trên người, thế nhưng hắn không nhúc nhích được, hơi thở ấm áp phả lên cổ hắn, dùng cả tay chân để ở trên người hắn, một chút khe hở cũng không có. Trong khi hắn dùng hết sức lực giãy dụa, Thẩm Lãng cũng đã phát ra tiếng ngáy.
"Hỗn đản! Ngươi tránh ra cho lão tử! Con mẹ nó! Cứ thế này sáng mai lão tử không phế đi mới là lạ." Cứ đè như vậy tới hừng đông, hắn dù cho không chết cũng muốn mất đi nữa cái mạng. Hỗn đản này vốn là cao hơn hắn, nặng hơn hắn, mà vào lúc này hắn cũng đã có chút khó chịu, nếu như thật sự đè lên mấy tiếng đồng hồ, đoán chừng ngày mai hắn không cần về nhà, trực tiếp vào nhà tang lễ.
"Hỗn đản họ Thẩm kia! Cút ngay! Anh có nghe thấy không!" Đường Mộ vừa đẩy vừa kêu gào, tức giận đến nổi hận không thể cắn người. Thế nhưng hắn thật sự làm không được chuyện mất mặt nam nhân như vậy.
"Họ Thẩm, anh cút ngay cho lão tử! Lão tử bị anh đè sắp đứt hơi rồi! Lão tử không phải là đệm giường!"
"Tiểu tổ tông, đừng ồn ào." Thẩm Lãng lầm bầm một tiếng, từ trên người hắn trở mình, đem hắn ôm chặt vào trong lòng ngực, lại yên ổn.
Đường Mộ hiện tại ba trăm phần trăm khẳng định, nam nhân này kêu bốn ngày không ngủ đã ngủ như chết, không phải là giả bộ, không phải là giả, y thật sự là một phút liền ngủ như chết. Nếu không thì hắn sẽ không để cho người ôm vào trong lòng chỉ mặc áo lông cừu, đắp một cái chăn, còn bao bọc một đệm người, cuối cùng còn mở hệ thống sưởi đi ngủ.
Đường Mộ sợ lạnh tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng hiện tại hắn ước gì mình chính là một khối băng, chí ít khỏi phải nóng đến nổi hắn muốn khóc.
Đường Mộ vẫn còn cố sức lôi kéo, sau mười phút nỗ lực, rốt cuộc đem chăn Thẩm Lãng đắp tới cổ hắn hơi kéo xuống, a... giống như là người bị mặt trời rực rỡ của sa mạc nướng cháy bỗng chốc được nhảy vào hồ nước trong ốc đảo... Thoải mái nhường nào!
Đang hưởng thụ tự do ngắn ngủi, một đôi bàn tay to ôm ngang qua, kéo chăn qua lại đem Đường Mộ đáng thương quấn vào chăn, người này đã thức? Đường Mộ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân vẫn đang nhắm hai mắt, hô hấp đều đều không loạn chút nào, sắc mặt trầm tĩnh, thần thái bình thản, rõ ràng chính là bộ dáng đang ngủ a...
Đường Mộ lại lần nữa kéo ra, lần này lực đạo lớn một chút, có thể là Thẩm Lãng chưa có ngủ sâu, Đường Mộ vừa kéo chăn, dường như là kinh động đến y, lim dim hé mắt, đem hắn ôm vào trong lòng bọc kín: "Tiểu tổ tông, đừng đá chăn... sẽ cảm lạnh..." Lẩm bẩm nói xong thì ngủ tiếp.
Đường Mộ trợn to hai mắt, hắn đây gọi là đá chăn? Y sao không nói hắn bị nóng đến hôn mê? Tiếp tục như vậy hắn không phải là bị cảm lạnh, mà là bị sốt cảm mạo. Nếu như hắn thật sự bị sốt cảm mạo chẳng phải làm cho đám người trong nhà kia cười chết, từ nhỏ tới lớn hắn chưa hề bị cảm lạnh, cùng với sốt cảm mạo này thì căn bản là không biết.
Đường Mộ giận, gắng sức lôi kéo, chỉ là muốn kéo chăn ra, thật ra thì hắn càng muốn đem quần áo ở trên người cùng với đệm người lột xuống.
"Ngoan, tiểu tổ tông, nhanh ngủ đi!" Lần này một chân trực tiếp vắt ngang qua, nặng nề chặn lại chân Đường Mộ chuẩn bị cố gắng tạo phản, sau đó Đường Mộ đồng chí lấy hoàn toàn thảm bại để kết thúc vòng đấu này.
Thẩm Lãng tỉnh dậy trong tiếng pháo nổ, y vừa mở mắt liền phát hiện trời đã sáng rồi, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, lúc ngủ lại không có kéo màn cửa sổ, trên cửa sổ thủy tinh đọng lại một tầng hơi nước thật dày, trong nhà tối tăm, nhưng không ảnh hưởng ánh sáng bên trong phòng, Thẩm Lãng cúi đầu thì phát hiện người trong lòng vẫn ngủ rất say, tư thế ngủ của Đường Mộ có chút ngây thơ, hắn giống như đứa nhỏ cuộn tròn thân thể, vùi ở trong lòng Thẩm Lãng không nhúc nhích, trên người vẫn mặc áo lông cừu, tóc nâu mềm mại tản mát trên cánh tay Thẩm Lãng và gối đầu, ánh mắt luôn thản nhiên thu lại bên trong mí mắt khép kín, lông mi dài hơi giống giả, da trên mặt trắng mịn, so với bọn họ những người dầm mưa dãi nắng hắn giống như búp bê sứ tinh xảo, đừng nói hắn không có trí tưởng tượng, là người này thật sự không giống người thật, giống như búp bê sứ trưng bày trong tủ kính.
Khi lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền phát hiện vị tứ thiếu gia này của Đường gia xinh đẹp kỳ lạ, không phải là loại xinh đẹp của con gái, xinh đẹp của hắn chính là loại tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật đặc biệt, tinh tế nhưng không kém mềm mại, tinh xảo nhưng không yêu mị.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn đội nón, khăn quàng cổ thiếu chút nữa che lại cả khuôn mặt, sau khi kéo khăn quàng cổ xuống, y rất đỗi ngạc nhiên, người này là một trong những nam nhân xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp, nhưng tính khí không tốt, giọng nói thản nhiên, một câu nói thành ra lãnh đạm, tức giận cũng là nhàn nhạt.
Lần thứ hai gặp mặt, y liền phát hiện người này là một người rất dễ tạc mao, một khi châm lửa tức giận lên thì không phải là thản nhiên, mà là sát ý hừng hực lạnh như băng, chính là trên lạnh lùng thản nhiên kia dấy lên hỏa, làm cho cả người hắn tản mác ra sức hấp dẫn trí mạng, chính là cái nhìn kia y quyết định đem người này ôm lấy, bảo vệ cả đời.
Lần thứ ba gặp mặt, hắn phát hiện người này rõ ràng là một đại thiếu gia được cưng chiều lên tận trời cao, là cái loại người được nuông chiều có thể vì một chuyện nhỏ suốt ngày chơi đùa làm đảo lộn, nhưng một khi liên quan đến lợi ích bản thân, lại là người có thể cắt đứt cổ tay để đem tổn thất giảm tới mức thấp nhất.
Bọn họ gặp nhau ba lần, thế nhưng người này lộ ra cho y thấy ba loại vẻ mặt không giống nhau, mâu thuẫn mà dứt khoát. Y còn muốn biết người này sẽ còn có kinh ngạc gì chờ y, y muốn đem người này cả đời giữ ở trong tầm mắt mà quan sát.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng lấn người gần lại, khi môi hắn ấn xuống một nụ hôn nhạt, môi của tiểu tổ tông này rất mềm, dù cho màu sắc có chút tái không bình thường, nhạt đến không bình thường.
Sau khi Thẩm Lãng vừa hôn nhanh chóng lùi lại, không thể tham lam, bằng không sẽ không thu tay được, y biết Đường Mộ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại quả thực không thích hợp phát sinh cái gì, y đang chờ, chờ người này không hề chống cự y, chờ hắn cam tâm tình nguyện rồi nói. Đây là người phải sống cả đời, không thể lỗ mãng như vậy, tục ngữ nói thật hay a, dưa hái xanh không ngọt. Hắn không nên miễn cưỡng hái trái dưa này, hắn phải từ từ hái, từng chút từng chút đem trái dưa này hái ngay, để cho nó thuận theo dây dưa lớn lên, dây dưa lớn tốt, vậy dưa tự nhiên không phải là miễn cưỡng hái xuống, đúng không?
Thẩm Lãng đói đến nỗi bụng kêu, cũng luyến tiếc đứng dậy, để cho y ôm thêm một lát đi. Thật sự có chút luyến tiếc. Sao lại điên cuồng như thế này. Ông trời, y thật là cho tới giờ không nghĩ tới có một ngày y sẽ yêu điên cuồng một người như vậy.
Mười mấy năm trước, khi y còn học trung học đã phát hiện tính hướng của mình khác với những người khác, khi đó còn làm tổn thương trái tim một cô gái, y trực tiếp nói cho cô ấy biết y không thích cô ấy, cô gái kia thương tâm khóc lớn một trận, sau đó đi Pháp, đi một lần chính là mười mấy năm, ngày đó khi y đưa Đường Mộ về nhà, nhân viên quản lý nhà trọ đưa thư cho y, chính là thiệp chúc mừng năm mới của cô gái kia gởi cho y, y khi đó thiếu chút dũng khí không dám nói tính hướng của y, cô gái kia cũng đã kết hôn rồi, nhưng hằng năm cũng sẽ gởi thiệp chúc mừng cho hắn trước hai tháng. Năm nay cô ấy gởi thư nói cô ấy đã ly hôn rồi, muốn về nước, hắn nghe thấy choáng váng. Y quả thực không muốn phán đoán ý tứ phía sau câu nói kia.
Y giấu tính hướng của y mười mấy năm không nói ra, cũng chưa từng động tâm vì bất kỳ kẻ nào, một lòng một dạ làm sự nghiệp của mình, y cũng tưởng là cả đời này y sẽ không gặp được một người có thể chung sống cả đời. Thế nhưng cảm giác giữa người với người chính là kỳ lạ như thế, khi y ba mươi mấy tuổi gặp được một người như vậy, sau đó liều lĩnh đem hắn kéo vào trong lòng, quyết định phải trân trọng bảo hộ cả đời.

Bình Luận (0)
Comment