Editor: hoateng
Mạc lão nhị ngồi ở trong phòng ăn điều hòa rất mạnh, trời rất nóng bên trong ông lại có thể cảm thấy lạnh run cầm cập.
“Tiểu Lục, ta nói ăn tùy tiện bên ngoài là được, lại cố ý đến nơi này, quá khách khí rồi!” Khi Lục Hải mới gọi ông là bác trai, đến ông cũng không nhận ra, đây chính là nhóc con lúc trước gọt táo cho mình, quả nhiên là Sĩ Biệt Tam Nhật (chia tay ba ngày) mở mắt mà nhìn, hiện giờ nhóc con này lái xe mặc tây trang vừa thấy giống như ông chủ lớn, so với nhóc con ngây ngô trước kia hoàn toàn khác biệt, Mạc lão nhị cảm thấy mình cũng có chút thận trọng.
Không sao, bác trai bác thích ăn gì thì gọi.” Hôm nay Lục Hải vừa vặn gặp xong khách hàng trở về, đồ trên người có vẻ chỉnh tề, xe cũng là vừa đi rửa, cực kỳ ngăn nắp, dáng vẻ một bộ người thành công, nhìn thấy dáng vẻ bố Mạc, anh quan tâm phất tay kêu người phục vụ tới điều chỉnh điều hòa nhiệt độ cao lên.
Hành động này khiến cho Mạc lão nhị hết sức thân thiết, đến là một phòng được bao, lắp đặt hiện đại, hàng loạt đá cẩm thạch, làm cho người ta nhìn cũng giải nóng, có tác dụng tĩnh tâm, Mạc lão nhị khách khí gọi hai món ăn liền mang thực đơn cho Lục Hải, Lục Hải thường xuyên mời khách hàng ăn cơm, ăn cái gì cũng đã rất quen thuộc, lại gọi thêm hai món đặc biệt trong nhà hàng, gọi mấy chai bia.
Thói quen của người trong nước, uống chút rượu là nói nhiều, cho dù ngày thường người thận trọng, một chút rượu vào bụng, lời nói trong hộp liền mở ra, quan hệ thân thiết ngay lập tức, Lục Hải cũng không phải có dụng tâm cơ gì, thói quen mà thôi, ngày thường tiếp đãi khách hàng đã như thế này, mặc kệ có uống hay không, cả một ít rượu, không khí sôi nổi.
Một bữa cơm ngươi tới ta đi, bố Mạc uống hơi nhiều, buổi chiều Lục Hải còn có việc, gọi cho ông chiếc xe, thanh toán tiền xe, đưa thẳng ông về nhà.
Chờ đến khi mẹ Mạc nhìn thấy chồng say khướt trở về, vẻ mặt cười ngây ngô, còn tưởng rằng lấy được tiền, cực kỳ vui vẻ nói: “Ông nó ông có tài, con trai của ông còn không có kiếm được tiền xe để về nhà, tiền đâu?”
Mạc lão nhị có chút say rượu, uống đến trình độ này vừa đủ, hết sức thoải mái hài lòng, vừa ở trên xe taxi lung la lung lay lại ngủ một giấc, cảm giác không tệ, bây giờ vừa bị vợ hỏi như vậy, lập tức tỉnh rượu.
“A Ly nói nó không có tiền.” Mạc lão nhị ngượng ngùng nói.
“Không có tiền?” Mẹ Mạc nắm lỗ tai chồng vặn chặt, tức giận nói: “Không có tiền ông còn ăn uống vui chơi, còn dám bắt xe về, ông điên rồi sao!”
“Đừng, đừng, bà nghe tôi giải thích…” Mạc lão nhị bị đau kêu lên, vọi vàng mang lời mình và con gái nói, và chuyện sau đó gặp được Lục Hải nói một lần.
“Đích thân nó lái xe? Sẽ không phải là mời ông ăn một bữa cơm, ông đã bị lấy lòng rồi hả?” Mẹ Mạc vẻ mặt không tin, liếc mắt nhìn chồng, trên tay ngược lại buông lỏng ra.
“Tôi sao có thể là loại người kiến thức hạn hẹp, nó mời tôi đến nhà hàng, gọi món ăn rất quen thuộc, vừa thấy là biết khách quen, toàn thân ăn mặc cũng rất có phong thái, vừa nhìn chính là người đang ông có sự nghiệp thành công. Bà nói họ Từ kia có gì tốt, coi như trong nhàcó hai tiền, bản thân sống cũng không làm, không chừng tương lai khủng hoảng kinh tế tài sản phân tán, lại còn xem thường A Ly chúng ta, hơn nữa người càng nhiều tiền càng keo kiệt, tôi thấy nó không trông đợi vào được, chỉ có Tiểu Lục người này không thệ, mặc dù tôi không có mở miệng, nhưng nó cũng chủ động nói ra, có chuyện gì cần phải tìm nó, nó sẵn lòng giúp đỡ.” Mạc lão nhị tỉnh rượu hiện ra một cỗ khôn khéo, phân tích rõ ràng đâu ra đấy nói.
Mẹ Mạc nghe thấy lời chồng thấy rất hối hận ngày hôm đó ko phải mình trông tiệm, nếu ko cũng có thể trông thấy tên nhóc họ Từ này là người như nào rồi, thế nào mà nói chia là liền chia, aizz, có điều vẫn may, ở đây còn có 1 cái.
Vì kế hoạch lớn con trai xây dựng sự nghiệp, hai vợ chồng lại bắt đầu bàn bạc.
…
Ly Ly không biết bố mình lại có thể gặp phải Lục Hải, còn tưởng rằng không có tiền ông liền đi về, cô coi như hiểu đúng bố mẹ mình, cực kỳ sĩ diện, mặc dù bất công, nhưng thật sự chuyện xấu cũng không dám làm, nhiều nhất tham chút ít tiện nghi, ngày thường vẫn còn có thể chịu được, nhưng thời điểm bố mẹ mình đang trở thành đối tượng tham tiện nghi, Ly Ly cũng có chút sụp đổ rồi.
Cô gửi tin nhắn cho Từ Giám nói buổi tối tan làm sau đó gặp mặt, Từ Giám đang cùng Ngô Lâm ngồi ở bên trong MjacDonald.
Từ Giám người này đôi khi ngây thơ đáng sợ, mẹ anh để cho buổi tối anh và nhà chú Ngô cùng ăn cơm, mà Ngô Lâm lại gọi điện thoại cho anh, anh muốn nói rõ ràng với Ngô Lâm liền nhận điện thoại hẹn gặp mặt.
Nơi giống MacDonald như vậy tuyệt đối không thích hợp hẹn hò, người đến người đi ầm ĩ muốn chết, đây là thái độ Từ đại thiếu gia, tính nói hết lời thì đi ngay.
“Từ Giám nhiều năm vậy rồi, anh một chút cũng chưa thay đổi a!” Ngô Lâm thoải mái mở miệng cười nói, một chút cũng không để ý anh hẹn ở một nơi xấu như vậy.
“Em ngược lại thay đổi rất nhiều.” Từ Giám miễn cưỡng tựa vào trên ghế, híp mắt đưa mắt nhìn Ngô Lâm, cô nhóc béo lúc trước bây giờ lớn lên xinh đẹp, Từ Giám cũng không thể không thừa nhận, con gái 18 thay đổi lớn, cả Ngô Lâm bộ dáng cũng đẹp mắt rồi.
Trước kia anh vẫn cho là Ngô Lâm sẽ giống với bố cô, trở thành một tên mập. Mới trước đây hai người cùng chơi đùa, Từ Giám nhớ rõ nhất là một lần ngồi trên bậc thang trơn bóng, anh bị Ngô Lâm đặt mông ngồi trên lưng, cả người đã cảm giác bị đè thành hai đoạn, Ngô tiểu mập thật sự là quá nặng.
“Được rồi, anh đừng bày ra thứ tình tình này, em có bạn trai rồi.” Ngô Lâm nhìn Từ Giám che miệng cười nói.
“Em không nói sớm, anh cũng có bạn gái, anh giữ mình rất trong sạch, nên vì bạn gái thủ tiết.” Từ Giám ngồi thẳng người, lại chăm chú nhìn Ngô Lâm đánh giá một chút, “Ngô tiểu mập, em nói em có bạn trai lại còn để cho mẹ anh thu xếp xem mặt, em cam chịu a!”
“Ai, Từ tiểu tiện anh đừng có không lưu khẩu đức như vậy có được hay không, em đâu có béo, bản tiểu thư bây giờ 100 cũng không đến, nói thế nào chúng ta cũng là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư a, bằng hữu gặp nạn, nghĩ đến đầu tiên là anh rồi.” Ngô Lâm cười hì hì nói, lời này nữa thật nửa giả, vốn dĩ cô cho rằng Từ Giám anh ấy chăng hoa như vậy, để anh giúp một chuyện cực kỳ dễ dàng, thật không ngờ anh ấy bộ dáng một bộ như lâm đại địch,thật sự là trăm năm khó gặp.
“Không ngờ anh người này cũng có bạn gái, có điều em đã theo bố em nói anh, anh cố mà giúp đỡ, ứng phó một lần là được.”
“Anh như thế nào không thể có bạn gái, ngược lại em, lại có người muốn, em không nói cho anh biết là người nào không có mắt lại có thể rơi vào trên tay em.” Từ Giám từ nhỏ đến lớn chơi với Ngô Lâm cũng là cãi nhau từ nhỏ đến lớn, nói chuyện đều là như thế này, như là bạn thân tốt, cho nên Từ Giám vừa nghe nói muốn thân thiết với Ngô Lâm, cảm giác đầu tiên chính là ai ôi tôi đi…
Cả người cũng không tốt lắm, hoàn hảo chỉ là hiểu lầm, nếu không cảm giácmột người đối với em mình giống như người nói chuyện yêu đương, chung quy cảm giác kia có hơi biến thái.
“Nói nghiêm túc với anh a, người ta dù sau cũng là con gái lớn, anh có thể không cầnlắm lời như vậy hay không!” Ngô Lâm một đầu tóc ngắn ngang tai, lúc này lấy tay cài một bên vào sau tai, lộ ra bông tai đầu lâu khảm kim cương trên lỗ tai, thật sự rất đặc biệt.
“Bố em vậy anh cũng biết, rất cổ hủ, em ra nước ngoài học ở với người bạn, lần trước ông ấy đi thăm em, bị ông ấy phát hiện rồi, còn chưa tốt nghiệp đã bắt em trở về xem mắt.”
“Ngô tiểu mập em được lắm, chuyện yêu đương cũng vượt quốc gia, sẽ không là hắc đại ca chứ!” Từ Giám vừa nói xong thì thấy Ngô Lâm sắc mặt đỏ ửng, vốn chỉ là nói đùa, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thật sự ngây ngẩn cả người.
“Anh ấy là người Ấn Độ, có hơi đen.”
“Không thể nào, khẩu vị nặng như vậy.” Từ Giám khoa trương kêu lên.
Hoàn hảo MacDonald nhiều người, không ai chú ý đến nơi này, Ngô Lâm rất tức giận đạp Từ Giám một phát, trả lời lại một cáchmỉa mai nói: “Đừng quan tâm nói em, chí ít là em có bạn trai, không giống anh, khẳng định là không ai yêu, nếu không sao dì cấp bách hò hét giúp anh xem mắt.”
“Cắt, lần sau để cho em thấy, em sẽ biết là nữ thần và người bình thường khác nhau cái gì.” Từ Giám khinh bỉ liếc mắt nhìn Ngô Lâm, thành thật mà nói dáng dấp Ngô Lâm cũng không tệ, nhưng mà khi còn nhỏ Ngô tiểu mập kia hình tượng đi sâu vào lòng người, thật sự cùng mỹ nữ liên lạc không dậy nổi, mà thời điểm đầu tiên mắt anh nhìn thấy Ly Ly đi tới liền kinh diễm, rất khó hình dung đó là cảm giác gì, trong trăm khóm hoa cô là tulip, không phải đẹp nhất, nhưng khiến cho người ta khó quên.
Ngô Lâm thật sự không ngờ Từ tiểu tiện chăng hoa lại cũng sẽ động tâm, hai người từ tiểu học đến trung học đều cùng học, bạn gái Từ Giám không phải 100 cũng là 50, thật không ngờ vài năm không gặp, củ cải to chăng hoa lúc trước lại trở thành người yêu trung thành, đây không có tính khoa học a, nhưng cô càng tò mò cô gái kia là bộ dáng gì, rõ ràng mẹ anh cũng không hài lòng, trong lúc này bắt đầu có điểm cùng chung mối thù.
“Gặp thì gặp, ai sợ ai, nhưng tối hôm nay anh không thể lỡ hẹn, trước tiên mang lão già nhà em lừa qua đi, nếu không ông ấy cứng rắn giới thiệu cho em một đống thanh niên tài tuấn, phiền chết mất.”
“Xong! Nhưng em phải giúp anh bao che, anh hẹn người, ra ngoài sớm một chút.” Từ Giám nhìn tin nhắn của Ly Ly, vẻ mặt hạnh phúc, chỉ biết là Ly Ly nói năng chua ngoa tim đậu hủ, vẫn là không buông được mình, nói chuyện mẹ với Ly Ly nói tốt một chút, phụ nữ lớn tuổi thời kỳ mãn kinh đặc biệt nhiều tật xấu, chờ thêm một thời gian thì tốt rồi, Từ Giám vẫn tin tưởng chỉ cần mình kiên trì, sau cùng mẹ nhất định thỏa hiệp, từ nhỏ đến lớn anh đã làm nũng như thế này quá nhiều, vậy một lần cuối không phải là mình thắng.
“Từ nhỏ đến lớn em không biết bao che cho anh bao nhiêu lần, lần này lại muốn đi gặp vị mỹ nữ kia?” Ngô Lâm bĩu môi ném cho Từ Giám một cái liếc mắt.
“Đã nói anh cải tà quy chính, là bạn gái!”
“Bạn gái sao, được, em giúp anh bao che, nhưng anh phải cho em nhìn lén một cái.” Ngô Lâm đưa ra điều kiện.
“Nhìn thì nhìn, chỉ sợ em xem xong sẽ tự ti.” Từ Giám vẻ mặt hung hãn cười nói.
Đến buổi tối, Từ Giám dựa theo yêu cầu của mẹ cùng đi ăn cơm, Từ phu nhân không ngờ con trai nghe lời như vậy, nhưng mà nghe con trai mở miệng một tiếng Ngô tiểu mập lại dở khóc dở cười, lúc ăn cơm hai đứa ở chung rất hòa thuận, Từ phu nhân và Ngô Hữu Minh cực kỳ hài lòng.
Từ phu nhân vốn rất thích Ngô Lâm, hơn nữa Ngô gia gia thế, con trai cưới cô gái này chính là cưới một người nội trợ có tài, việc buôn bán của Từ gia nhất định có thể nâng cao một bước.
Nếu là trước đây, Ngô Hữu Minh chắc chắn sẽ không thích Từ Giám nhóc con như vậy quá hấp tấp, nhưng nhóc con trước mắt này so sánh với cái người ngoại quốc đen kia, chính là một ở trên trời, một ở dưới đất, chỉ cần nghĩ đến có một ngày một người đen tuyền lộ ra hàm răng trắng gọi mình “Bố” thì huyết áp ông liền lên cao.
Bữa ăn tiến hành hết sức hòa hợp, ăn một phần ba, Ngô Lâm chợt nhận được điện thoại muốn đi ra ngoài, Từ Giám thức thời lập tức đuổi kịp.
Ly Ly tăng ca đêm, vừa vặn tan ca có vẻ trễ, thời gian Từ Giám đi ra ngoài vẫn không tính là quá muộn.
Lẽ ra Từ Giám không muốn mang Ngô Lâm đến, nhưng mà người này quyết tâm muốn đi theo, không cho thì đòi cáo trạng, làm Từ Giám tức giận, Ngô tiểu mập chính là Ngô tiểu mập, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một chiêu này.
Hai bên đều thối lui một bước, Từ Giám để cho cô ấy ngồi ngốc ở trên xe, còn mình xuống xe đi gặp Ly Ly.
Ly Ly vừa tan ca liền tới đây, hẹn ở trong tiệm bánh ngọt Mãn Kí, Từ Giám thích ăn ngọt, cửa hàng này điểm tâm ngọt làm rất đủ tiêu chuẩn, nguyên liệu sử dụng cũng rất tươi mới, chỉ là giá cả tương ứng cũng không rẻ, trong cửa hàng trang trí rất đẹp, ánh sáng nhu hòa, rất nhiều cặp tình nhân đến đây, mỗi vị trí ở giữa đều có mành ngăn, tính bí mật cũng tương đối khá.
Một mình cô ngồi ở trên ghế, trước mặt là một chén nước, mặc dù hôm nay bố tìm đến cô đòi tiền, làm cho cô rất khổ sở, nhưng lúc này, cô cũng không có phô bày bộ dáng cực kỳ uể oải.
Từ Giám thích Ly Ly, có lẽ là bị tính cách của cô hấp dẫn, Từ Giám tính tình khô khan, làm cái gì cũng từng chút một, nhưng khi ở cùng một chỗ với Ly Ly cũng không ngại lâu, mỗi lần đều cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
“Anh đã đến rồi!” Thấy Từ Giám đi vào, trên mặt Ly Ly lộ ra tươi cười.
Hai người giống như trước đó hoàn toàn không cãi nhau, Từ Giám nhìn thấy Ly Ly cười ngây ngô, tâm tình lập tức bắt đầu tốt trở lại.
Dáng vẻ Ly Ly rất xinh đẹp, thời điểm không nói lời nào lãnh diễm cao quý, nhưng thời điểm cười rộ lên lại làm cho người ta có một loại cảm giác khác, giống như một nụ hoa nở rộ cực kỳ tươi đẹp cực kỳ ấm áp cực kỳ thư thái.
Công việc của cô ở thẩm mĩ viện vô cùng tốt, rất nhiều khách hàng đặc biệt tìm cô, không phải vì kỹ thuật cô xuất chúng cỡ nào, chính là khi cho Ly Ly làm mặt khiến thân thể cảm giác cực kỳ thư thái, nói chuyện gì cũng có vẻ dễ chịu, loại cảm giác này ở xã hội tiền bạc tràn nan rất khó có được.
Đều nói tình nhân trước tiên phải cãi nhau một hai lần tình cảm đó mới có thể càng thắm thiết, trước kia Từ Giám cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, nhưng mà hiện tại, trải qua chuyện mấy ngày nay lại thấy Ly Ly, anh không hiểu có một loại cảm giác ngọt ngào, có lẽ đây là cảm giác thích một người, tim sẽ đập nhanh hơn, tâm trạng tốt sẽ không hiểu, chỉ là thấy mặt thì cảm thấy được thời tiết đã quang đãng trở lại, không khí đã tươi mát trở lại.
Ly Ly nhìn Từ Giám, lúc này trên mặt anh treo một nụ cười, trong lòng lại chua sót muốn khóc, nhưng đây có lẽ là một lần cuối, cô không muốn lưu lại ấn tượng xấu ở trước mặt anh.
“ A Ly, anh có chuyện muốn nói với em.” Từ Giám sau khi ngồi xuống đã muốn giải thích chuyện trước với cô, nhất là chuyện mẹ anh, nhưng Từ đại thiếu gia từ trước đến nay rất kiêu ngạo, muốn xin lỗi cùng không dễ dàng.
“Em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Ly Ly hạ quyết tâm mở miệng nói.
“Vậy em nói trước đi.”
“Từ Giám, thật xin lỗi, cám ơn quà của anh, em không thể nhận, anh hãy quên em đi.” Ly Ly cũng không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Từ Giám, cô đưa hộp nhẫn kim cương kia ra, đẩy đến trước mặt Từ Giám.
“Em có ý gì?” Từ Giám cho là Ly Ly hết giận, mới hẹn mình ra đây, lại không ngờ là thế này, “A Ly, anh đã biết thái độ trước kia của mẹ anh rồi, thật xin lỗi đã khiến em chịu uất ức, sau này sẽ không như vậy nữa. Anh bị mẹ cử đi Từ Châu, không biết em bị bệnh, không tới đúng lúc, em muốn giận anh mắng anh đều được, không cần đùa trò nhàm chán như vậy có được hay không?”
Giọng Từ Giám có phần khẩn cầu, Từ đại thiếu gia rất ít tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy.
Ly Ly một lần lại một lần bị anh làm cảm động, một lần lại một lần bị thương hại, cô đã mệt mỏi, cô không có dũng khí tiếp tục kéo dài, gia đình chênh lệch không phải cô cố gắng là có thể giải quyết được.
“Thật xin lỗi.” Ly Ly nói xong ba chữ kia lệ đã rơi đầy mặt, cô ngẩng đầu nhìn Từ Giám, những lời khác cũng không nói nên lời.
Từ Giám cảm thấy vô cùng khó chịu, không chỉ là Ly Ly từ chối, còn có dáng vẻ cô lúc này, chẳng lẽ cùng với mình đau khổ như vậy sao? Rõ ràng anh đã cảm giác được cô rất vui vẻ, nhưng mà khi nào, cô lại quá khổ sở như vậy, mình lại có thể không biết chút nào.
Từ Giám là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy mà bị từ chối, anh cơ hồ bối rối, anh lại muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến dáng vẻ Ly Ly, cuối cùng lòng dạ ác độc hung hãn nói: “Anh sẽ quên em, nhưng quà này em thích lấy hay không, Từ thiếu anh tặng ra ngoài cái gì chưa bao giờ lấy lại, em không thích thì vứt trong thùng rác.
Anh ít dám nhìn Ly Ly, “Đừng khóc, khó coi chết đi được, không phải là chia tay nha, đã gặp thì cũng có lúc chia tay, anh còn có hẹn, đi trước.” Từ Giám đứng lên, xoay người nhanh nhẹn rời đi.
Ly Ly không có giữ lại, nhìn Từ Giám rời đi, xuyên qua cửa sổ, cũng nhìn thấy trên xe anh vẫn còn một cô gái đang ngồi.
Cô nắm chặt chiếc nhẫn kia trong tay, cố gắng tự nói với mình: “Mình không có sai, lựa chọn của mình đúng, mình không có sai.”
Trên thành nhẫn có khắc chữ XJ yêu MLL, (*) Từ Giám cũng không nói gì, Ly Ly cũng không biết, tình cảm có chút giống như chữ khắc này, sờ mãi mãi không đi, nhưng anh và cô vẫn không biết…
Ly Ly vuốt ve nhẫn, thẳng lưng ngồi ở chỗ đó, giống như hoa quỳnh hiện ra trong đêm tối.
(*)徐鉴 (Từ Giám): phiên dịch là Xu Jian nên ở trên viết tắt là XJ
莫离离 (Mạc Ly Ly) cũng tương tự như vậy.