Phụ Nữ Trước Hôn Nhân, Đàn Ông Sau Hôn Nhân

Chương 3

Editor: hoateng

Nhã Văn lấy một mắt kình màu đỏ từ trong túi xách, bên cạnh cái kính có khắc chữ nhỏ màu vàng Dior, thay kính đen hiện tại, mang tóc tết tỉ mỉ ban đầu buông xuống, tết lại lần nữa, nới lỏng ra, trước mặt lại rơi một vài sợi xuống, áo sơ mi cũng cởi một cúc trên cùng ra, động tác khẽ lật như vậy, lập tức từ thành phần tri thức một người chỉnh tề làm việc trong văn phòng trở thành cô nàng thành thị rất phong tình.

Cô ấy ngồi một bàn đưa lưng về phía Ly Ly Ly, Lục Hải mặc kệ là ngồi cạnh hay đối diện, nên cũng có thể không cẩn thận nhìn thấy Ly Ly bàn kia.

Ly Ly từ hôm qua tụ họp kết thúc vẫn không có ăn thứ gì cả, một người khi có tâm sự thì không có khẩu vị gì hết, nhưng khi người phục vụ mang đồ ăn bưng lên thời điểm một bàn đồ ăn, nhìn cảnh đẹp ý vui phối hợp, ngửi thấy hương vị thơm nức xông vào mũi, còn có Từ Giám anh ăn ở trước mặt làm gương, lập tức cảm thấy mình thật là đói bụng.

“Nhìn ngốc cái gì, mau cầm đũa a, nhanh tay thì có, chậm tay thì hết!” Từ Giám cũng là thật sự đói bụng, ăn cơm máy bay quá khó ăn, động tác anh lưu loát trước gắp một đũa cho Ly Ly, cô thích ăn cá dấm đường, sau đó tự mình động thủ, bới cơm gắp thức ăn, ăn rất nhanh, cho dù như vậy, vẫn không giảm vẻ đẹp trai.

Ly Ly nhìn thoáng qua người này có phần hâm mộ, cứ ăn nhanh như vậy một điểm cũng không nhếch nhác.

Bên này Ly Ly và Từ Giám đã bắt đầu ăn, bên kia Nhã Văn vẻ mặt tươi cười ngồi ở trước mặt Lục Hải, mới bắt đầu gọi món, trong lòng cân nhắc làm thế nào để Lục Hải nhìn thấy Ly Ly, lại tỏ ra mình không phải cố ý.

Hôm nay Lục Hải mặc T-shirt màu xanh nhạt, một cái quần bò, gấu quần và giày đều có chút bẩn, chú ý đến ánh mắt Nhã Văn, cậu ta có chút xấu hổ nói: “Vừa mới đi dọn hàng, chưa thay quần áo.”

“Cậu đã là ông chủ lớn, lại chính mình dọn hàng à!” Nhã Văn nhìn thân hình Lục Hải cường tráng, tim liền đập chậm mấy nhịp, trên mặt cười cười không ngớt.

Nhà nào cũng có quyển sách khó đọc, Ly Ly cũng phiền não là bố mẹ quá thiên vị trọng nam khinh nữ, so với Nhã Văn thì rất nhiều bi kịch, hồi nhỏ mẹ cô ấy và một người bán hàng rong chạy trốn, bố tái hôn, bắt đầu thì không tồi, về sau bố và mẹ kế có đứa con của mình, tình cảnh Nhã Văn bắt đầu vô cùng xấu hổ.

Nhã Văn thi vào trường đại học thất bại, chỉ có một trường đại học hạng ba, bố cô ấy và mẹ kế đều không muốn cho cô ấy đi học, cô ấy cũng không biết làm cách nào, tìm trong thôn một bà cô lắm mổm trong số họ hàng, xin bà tài trợ cho cô đi học.

Ngày đầu tiên đến trường, Nhã Văn liền đụng vào Lục Hải, Lục Hải vóc dáng cao lớn, nhìn Nhã Văn một người, giúp cô ấy cầm hành lý.

Từ đó về sau, Lục Hải liền đi vào tầm mắt Nhã Văn, đáy lòng Nhã Văn rất thích người con trai này, nhưng điều kiện trong nhà Lục Hải cũng không tốt, ba anh em, Lục Hải là anh cả, Nhã Văn quá quen cuộc sống khổ cực, tuyệt đối sẽ không u mê hồ đồ như vậy tìm người kéo dài cuộc sống khổ cực này, cho nên vẫn cứ thích, lúc nghe người khác trêu ghẹo Lục Hải với Ly Ly, cô cũng ồn ào theo một lúc, cô cảm thấy mình lựa chọn đúng, không giống Ly Ly không có tiền đồ như vậy.

Thật không ngờ tốt nghiệp, Lục Hải làm việc vài năm lại có thể tự mình gây dựng sự nghiệp, còn làm rất có khí thế, nhưng mà lúc này cô lại nói mình thích Lục Hải, có lẽ không ai tin.

Nhã Văn cảm thấy cực kỳ chua sót, cô cố gắng như vậy, vì cái gì đạt được lại có quan hệ trực tiếp với trả giá, Ly Ly chỉ là một chuyên viên trang điểm, cái gì cũng không biết, học vài năm kế toán, bây giờ sổ sách còn đều nhớ không rõ, dựa vào cái gì khiến Lục Hải thích.

“Ông chủ gì chứ, chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, hôm nay chính là cho cậu đến làm chủ.” Lục Hải tùy tiện cười nói, trước mặt Ly Ly Ly cậu ta rất xấu hổ, nhưng khi ở cùng với người khác, cũng rất phóng khoáng.

Nhã Văn cũng không có tâm trạng ăn cơm, tùy tiện gọi mấy món liền đưa thực đơn qua cho Lục Hải.

“Đừng như vậy, gọi ít thế này, lương tâm mình bất an, cậu không phải ăn được sao, không giống A Ly kén ăn như thế.”

Mặc dù lời Lục Hải nói là khuyết điểm của Ly Ly, nhưng rơi vào trong tai Nhã Văn ai thân mật ai lạnh nhạt thoáng cái có thể thấy, khi nói Ly Ly kén ăn, vẻ mặt Lục Hải đúng là nuông chiều, còn có mình có thể ăn? Đây là khen ngợi sao? Mặt Nhã Văn cảm giác có phần không kềm được, song cô ấy cố gắng thuyết phục mình, không nên tức giận, không nên tức giận, không biết qua hôm nay như vậy Lục Hải còn có hay không thể đau lòng A Ly của cậu ta.

“Đừng cho là mình tha cho cậu, cậu có biết tổ chức mang các bạn học đó ở cùng một chỗ không dễ dàng, gọi điện thoại thông báo lần lượt, cậu cho là một bữa cơm đã xong, vậy lợi cho cậu quá. Vì cậu giành được mỹ nhân về, mình đúng là dốc sức ra rồi!” Nhã Văn cười tít mắt nói.

“Lúc ở trường học mình còn cảm thấy cậu rất hướng nội, sau khi tốt nghiệp không ngờ công việc có thể thoải mái như vậy, mình thực sự không đỡ được, ngày hôm qua tụ họp phát hiện mọi người thật sự đã thay đổi rất nhiều, chỉ có nha đầu A Ly kia, vẫn còn ngốc.” Lục Hải nói đến Ly Ly, biểu tình trên mặt thoải mái nhu hòa.

Haha, trong cảm nhận của cậu ta nữ thần không thay đổi? Nhã Văn nghe được lời Lục Hải đáy lòng nhịn không được châm biếm một câu, nữ thần của cậu bây giờ đang ở bên cạnh cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình đó, vốn còn muốn nhẫn nhịn thêm chút nữa, nhưng nói chuyện với Lục Hải, ba câu không rời A Ly, khiến cho Nhã Văn thật sự không chịu nổi, mình cũng là phụ nữ, dù thế nào cậu có thể hay không mở mắt ra nhìn mình.

“Mình đi toilet.” Nhã Văn nụ cười trên mặt không đổi đứng lên, đi đến phía bàn Ly Ly.

Chưa đi được hai bước, chợt nghe tiếng Nhã Văn: “A, Ly Ly, cậu cũng ở trong này à!”

Tiếng Nhã Văn rất lớn, khiến Ly Ly đang ăn cá giật mình, không cẩn thận bị mắc xương cá trong cổ họng, không ngừng ho khan, Từ Giám vội vàng vỗ sau lưng Ly Ly, đồng thời có phần tức giận ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ này, lúc ăn cơm, tới đây từ phía sau lưng, hô lớn như vậy, thật không lễ phép!

Lục Hải ngồi ở gần cũng nghe thấy được, cậu ta kinh ngạc nhìn qua, đương nhiên nhận ra người phụ nữ đang ho khan ở kia là A Ly, cũng thấy được người đàn ông đang thân mật vỗ sau lưng A Ly, người đàn ông kia dáng dấp rất đẹp mắt, vừa thấy một công tử có tiền, cà lơ phất phơ, một đôi mắt đào hoa, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, nếu như mình gây dựng sự nghiệp trước, Lục Hải cũng không biết mình có dũng khí đi lên phía trước hay không.

Nhưng là bây giờ Lục Hải đứng lên, đi tới, vẻ mặt không tốt lắm.

Nhã Văn nhìn Lục Hải, lại nhìn người đàn ông của mình giận giữ, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, trên mặt lại lo lắng nói: “Ly Ly, cậu không sao chứ!”

Ly Ly bị mắc xương cá, làm sao nói ra được lời, không ngừng ho khan, Từ Giám vỗ vỗ, còn chưa có tác dụng, đến khi Ly Ly nhìn thấy Lục Hải qua đây, ho khan lợi hại hơn rồi.

Từ nhỏ đến lớn cô không có chính đáng trải qua chuyện xấu, nhiều nhất là ở bố mẹ bất công thiên vị em trai chửi mắng mình khi một lần cậu em mập kia ra cửa té ngã.

Với chỉ số IQ của Ly Ly cũng không làm được nhiều chuyện xấu, đối với hai người đàn ông này cũng tồn tại một chút không an phận trong suy nghĩ khiến cho cô lương tâm bất an, cảm thấy là một chuyện rất xấu, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng.

Kết quả hiện tại báo ứng tới nhanh như vậy, hôm qua còn nhận được hai cái nhẫn kim cương, hôm nay xác định chắc chắn nhẫn kim cương đều phải trả về, nghĩ đến đây Ly Ly ho lợi hại hơn, nếu bây giờ mình bị xương cá nhồi máu, mặc dù chết không vẻ vang, dù sao cũng có chút thoải mái.

Lục Hải nhìn bàn tay thon dài vỗ trên lưng A Ly dĩ nhiên là cực kỳ chướng mắt, lại không nói gì thêm, ngược lại lại bỏ đi.

Trong lòng Nhã Văn vui vẻ, đang do dự có đuổi theo hay không, đã thấy Lục Hải cầm một cái chén nhỏ trở lại.

“Mau uống dấm chua này vào.” Lục Hải cầm chén đưa tới trước mặt Ly Ly, vẻ mặt lo lắng.

Ly Ly cũng chẳng quan tâm việc khác, cũng mau không thở được, nhắm mắt lại một hơi uống vào hơn nửa bát dấm chua, mùi lạ đầy miệng, nhưng không còn có cảm giác hít thở không thông kia.

Chua đến nỗi nước mắt cô đều đã chảy xuống, mở to mắt chỉ thấy Lục Hải nhìn mình cưng chiều nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, lại vẫn giống trẻ con, ăn một bữa cơm cũng phải làm cho người ta lo lắng.”

Nhìn Lục Hải đi rồi quay lại, sắc mặt Nhã Văn lập tức không tốt, đã mặt đối mặt gặp nhau như vậy, Lục Hải lại có thể vẫn không tức giận.

“Ly Ly, vừa rồi cậu thực sự là dọa hỏng mình, bây giờ không có việc gì rồi, không ngờ cậu còn quen biết một người đẹp trai như vậy, cũng không giới thiệu cho chúng mình một chút!” Nhã Văn một mặt tùy tiện, trông vẻ giảng hòa cho mọi người.

Giờ phút này Ly Ly đâu còn có thể nghĩ nhiều, chỉ là bản năng hướng Nhã Văn giới thiệu nói: “Từ Giám, bạn mình, Lục Hải, Thôi Nhã Văn, bạn học cùng đại học.”

Lục Hải nghe A Ly nói mình chỉ là bạn học cùng đại học, trong lòng rất khó chịu, nhưng mà hôm nay anh đã sớm không phải thời gian là mao đầu tiểu tử lúc đại học, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, đưa tay bắt tay với Từ Giám.

Lục Hải tay có vẻ to mạnh hơn, Từ Giám tay trắng lại thon dài, hai người đàn ông bắt tay hiểu trong lòng mà không nói.

“Rất hân hạnh được biết cạu, trước có nghe A Ly nhắc tới cậu, A Ly khá mơ hồ, cám ơn cậu chăm sóc cô ấy như vậy.”

Nhã Văn nhìn một màn này khó có thể tin, Ly Ly cũng có chút ngốc, trước mặt Lục Hải mình nói về Từ Giám lúc nào, lúc này Lục Hải không có một chút dáng vẻ xấu hổ giống ngày thường khi gặp mình.

Từ Giám mở miệng cười nói: “Vậy sao, trái lại không có nghe đến Ly Ly nhắc tới cậu.”

Ly Ly cảm thấy được Từ Giám phản ứng mới đúng như bình thường, từ trước đến nay anh cứ không có người khác mặt mũi, cũng sẽ không ủy khuất chính mình, chỉ có điều lúc này cô cũng chỉ có thể ngồi ở giữa, rồi ha ha.

Nhã Văn thấy không khí xấu hổ, lại đứng ra hòa giải nói: “Thật hiếm khi được gặp nhau, hay là chúng ta ngồi cùng một bàn đ.”

Từ Giám rất không nể mặt, mở miệng nói: “Chúng tôi ăn no rồi, còn có việc, đi trước.”

“Anh đi thanh toán, em ở ngoài chờ.” Anh trực tiếp xem nhẹ Lục Hải và Nhã Văn.

“Lục Hải, mình đi trước, hai người từ từ ăn.” Nhìn Từ Giám xoay người rời đi, Ly Ly kiên trì mở miệng nói, dù sao cô là cùng Từ Giám đến ăn cơm, tên Từ Giám này ghét nhất bị người khác cắt ngang lúc anh đang ăn.

“A Ly, lần trước mình nhờ Nhã Văn tổ chức tụ họp đồng học, lần này là mời cậu ấy ăn cơm cám ơn cậu ấy giúp. Mới vừa rồi tiểu tử kia theo đuổi cậu, có người nói theo đuổi cậu ánh mắt mình tốt, cậu không cần có áp lực, cho dù cậu lựa chọn gì làm cái gì, mình vẫn chờ cậu.” Lục Hải không hỏi gì Ly Ly, dịu dàng trước sau như một, lại có thể vẫn giải thích nguyên nhân mình xuất hiện với Ly Ly.

Lục Hải ở cửa chờ Ly Ly, nhìn cô vẻ mặt áy náy đi đến, không khỏi cực kỳ không thoải mái, nhưng mà biểu cảm trên mặt cũng là cười như không cười dáng vẻ đáng đánh đòn.

Anh kích động từ Hải Nam bay qua đây, nhà không về liền đến tìm Ly Ly, anh Từ đại thiếu gia chưa từng có vẫn đề tình cảm phiền não, lần đầu tiên cảm thấy thích một nữ sinh, nguyện ý sống cùng cô, thật không ngờ lại có thể là kết quả như vậy, Ly Ly không giống với các cô gái khác, không phải vì cô đặc biệt, chỉ là trong lòng còn có người khác mà thôi, Từ đại thiếu gia cảm thấy mình giống như bị đùa giỡn, tuy nhiên anh luôn đối đãi với người khác như vậy, nhưng khi đến phiên mình, cảm giác thật sự rất dối trá.

Tóm lại anh vẫn rất là có phong độ, dọc theo đường đi đều không nói chuyện với Ly Ly, lại kiên trì đưa Ly Ly, đến dưới lầu chỗ Ly Ly ở, cuối cùng Từ Giám mở miệng, anh mím môi, đôi mắt nhỏ rất đen, đầu tóc rối loạn, một bộ dạng cực kỳ ủy khuất.

Tiếng của anh so với ngày thường khàn khàn: “Ly Ly, trước kia em nói anh chăng hoa không có cảm giác an toàn, bây giờ anh đã hiểu, thực xin lỗi, sau này anh sẽ không.”
Bình Luận (0)
Comment