Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 102

Không có Lãnh Thiên Hạo, Vân Du thật như được tái sinh vậy. Mỗi ngày nàng làm mưa tạo gió trong hầm băng cũng không ai dám nói gì. Nếu không phải sợ thức ăn nguội sẽ không ngon thì nàng đã mang luôn vào hầm băng luôn rồi.

Mỗi ngày nàng đều ở hầm băng bám rễ. Ngoài trừ cần thiết mới phải lếch thân ra khỏi đó thôi. Thật sự mà nói nàng không biết mình đã ở đây bao nhiêu ngày rồi. Lãnh Thiên Hạo không hồi phủ nàng cũng chẳng bận tâm.

Tiêu Vũ dạo này theo lão sư học tập, đến tối lại phải học cùng Vương Doãn. Hắn có thời gian là đến tìm nàng khoe thành tích lẫn than vãn bị bắt chép phạt. Hầm băng lạnh nàng buồn ngủ nên cứ ậm ừ khen hắn vài câu rồi đuổi người. Nàng chỉ muốn ngủ thôi.

Bỗng hạ nhân báo Thẩm công công đến. Nàng không buồn lếch thân ra ngoài nên bảo hạ nhân cũng hắn nói chuyện. Có gì thì cứ tìm Lãnh Thiên Hạo đi tìm nàng làm gì. Nghe hạ nhân nói lại mới biết Lãnh Thiên Hạo hôn mê ba ngày bị thái hậu giữ lại Từ Ninh cung. Hiện hắn tỉnh lại liền bảo nàng đến chăm sóc hắn.

Hừ! Ta mới không muốn chăm sóc hắn.

Nàng định bảo thân thể không tốt không thể tiến cung. Nghĩ nghĩ không có Lãnh Thiên Hạo cản trở nàng có thể dễ dàng gặp Lãnh Thiên Minh lấy chiếu phế phi. Thế là nàng cho người bảo Thẩm công công trở về trước nàng chuẩn bị xong sẽ theo sau.

Nàng sợ bị xốc nhiệt nên phải mất một khoảng thời gian làm quen với nhiệt độ rồi mới dám bước ra bên ngoài. Phải giữ sức khỏe thật tốt để đến Bắc Bình quốc làm quý tộc.

Tắm rửa sạch sẽ xong leo lên xe ngựa. Tuy đang mặc đồ mùa hạ mỏng manh mà mồ hôi vẫn tuôn ra như tắm nhưng miệng nàng vẫn cười toe toét. Chút nữa là nàng tự do rồi.

Một tay cầm quạt một tay cầm khăn nhỏ nàng nhảy xuống xe ngựa. Lãnh Thiên Hề nhìn thấy liền đen mặt lại. Lần đầu hắn biết nàng dám nhảy xuống xe ngựa cao như vậy.

Vân Du thấy hắn liền bước đến mỉm cười: “Vương gia ca ca đang đợi người sao?” Nàng đưa tay lên trán nhìn qua nhìn lại như tề thiên đại thánh đang do đường vậy.

“Ta đến đón muội.” Lãnh Thiên Hề lấy lại tinh thần mỉm cười nhìn nàng.

Vân Du bĩu môi. Nàng mới không cần mấy tên phá đám đón mình đâu: “Vậy chúng ta đi thôi.” Vẫn là đóng tuồng với hắn thôi.

Đến ngự hoa viên Lãnh Thiên Hề thấy nàng cố tình đi sai đường liền ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Du Du rời kinh thành bốn năm liền quên mất đường rồi. Lục đệ ở Từ Ninh cung. Muội đang đi về hướng ngự thư phòng.”

Trời nóng Vân Du rất dễ sinh khí nên không đủ kiên nhẫn cùng hắn đóng tuồng nữa liền hạ vai diễn xuống, nói: “Vương gia ca ca muội muốn đến gặp hoàng thượng ca ca.”

“Muội được thái hậu triệu vào cung để chăm sóc lục đệ.” Lãnh Thiên Hề ung dung nói.

Vân Du định nói gì đó thì Lãnh Thiên Hàn bước đến: “Tứ ca là đang đi đâu?” Hắn giả vờ dựng lên vở tuồng <Tình cờ gặp gỡ>

Lãnh Thiên Hề cũng cùng hắn đóng tuồng: “Ta đón Du Du đến chỗ lục đệ.”

“Thật trùng hợp đệ cũng muốn đến đó, hay là chúng ta cùng đi.” Chân Lãnh Thiên Hàn hướng Vân Du bước đến mặt treo nụ cười.

Không xong, một tên đã khó đối phó rồi bây giờ đến những hai tên. Làm sao có thể an toàn đến chỗ Lãnh Thiên Minh đây. Vân Du đưa ngón cái lên miệng liên tục cắn. Thấy hắn bước gần đến chỗ mình, không nghĩ gì nhiều nàng nâng cao váy dùng hết sức chạy về phía ngự thư phòng.

Lãnh Thiên Hề cùng Lãnh Thiên Hàn làm sao dám chạm vào người nàng. Bọn họ liền thi triển khinh công chặn trước mặt nàng, đồng thanh “Du Du nhầm hướng rồi.”

Vân Du hung hăng dẫm mạnh chân xuống đất: “Ai bảo muội vào cung là muốn gặp Lãnh Thiên Hạo chứ. Muội làm muốn gặp hoàng thượng ca ca. Hai người không giúp được thì đừng cản muội.” Tự do của nàng phải cố gắng nỗ lực mới có được.

“Thái hậu nói a! Thái hậu còn bảo ta đến đón nữa” Lãnh Thiên Hàn mở to mắt ra nói dối.

Vân Du liên tục dùng khăn thấm mồ hôi trên người. Khăn phỏng chừng vắt ra được một chén nước rồi: “Muội muốn gặp hoàng thượng ca ca” Nàng dùng sức hô to cho mọi người nghe thấy chạy đến giúp mình.

Không ngờ lão thiên gia rũ lòng thương liền để Lãnh Thiên Minh bước đến: “Lục đệ muội muốn gặp Trẫm sao?”

Vân Du như được cứu liền nũng nịu gọi: “Hoàng thượng ca ca, muội…”

Lãnh Thiên Hề cùng Lãnh Thiên Hàn lập tức cúi người hô to đánh gãy lời nói của Vân Du: “Thần đệ tham kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ” Lãnh Thiên Minh bật cười: “Trẫm định đến thăm lục đệ. Hẹn nhau không bằng tình cờ gặp mặt, chúng ta cùng đến đó được không?”

“Hoàng thượng ca ca, muội muốn ban thưởng.” Vân Du nói thật nhanh đến nỗi suýt cắn phải lưỡi.

“Tốt!” Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Chúng ta đến thăm lục đệ rồi bàn sau.” Đúng là tiểu đệ muội còn nhỏ, cái gì cũng muốn cho kỳ được.

“Không được!” Vân Du câu có, nhăn mặt nói: “Muội muốn ngay bây giờ.”

“Đệ muội sợ Trẫm nuốt lời?” Hắn nhíu mày nhìn nàng.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt. Người ta nói thật đúng gần vua như gần hổ. Nàng phải hảo hảo lấy lòng hắn mới mong lấy được chiếu phế phi:

“Không phải như vậy đâu, muội sợ bản thân mình quên mất.” Giọng nàng lúc này mềm mỏng hơn. Mặc dù không muốn nhưng vẫn phải cười, tay nàng nắm chặt gấu váy để bớt khẩn trương.

“Trẫm không quên. Đến thăm lục đệ trước, chuyện đó để sau.” Lãnh Thiên Minh nhếch môi khẽ nói.

Không chịu được nữa Vân Du hô to: “Muội muốn….” Tự do của nàng quan trọng hơn Lãnh Thiên Hạo tại sao phải xếp sau hắn chứ?

Lãnh Thiên Hề vội chen ngang: “Hoàng thượng chúng ta đến thăm lục đệ thôi.”

“Muội…”Vân Du không chịu thua liền rống lên.

Lãnh Thiên Hàn to giọng hơn cắt ngang: “Hoàng thượng mời.” Hắn mời đứng sang bên cúi người mời Lãnh Thiên Minh.

Vân Du khí hét: “Muội muốn...”

Lúc này, Lãnh Thiên Hạo được hai thái giám đỡ đến hư nhược hành lễ: “Thần đệ tham kiến hoàng thượng.” Hắn đoán quả không sai, hai hoàng huynh đúng là không chống được nàng.

Lãnh Thiên Minh liền đau lòng nói: “Miễn đi. Đã bệnh ra bộ dáng này rồi còn hành lễ gì nữa.” Hắn đưa hai tay đỡ lấy Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hạo cúi chào Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Hàn rồi nhìn sang Vân Du: “Du Du, đến đây.” Sắc mặt và môi của hắn trắng bệch, đôi mắt phượng tinh anh cũng bị sự mệt mỏi che lấp.

Vân Du chẳng thèm nhìn hắn đến một mắt, mắt nàng bận nhìn Lãnh Thiên Minh mất rồi: “Hoàng thượng ca ca, muội muốn….”

Lãnh Thiên Hạo sợ nàng nói ra liền vươn tay đến kéo nàng. Do hắn bệnh nên động tác không nhanh cũng không linh hoạt như ngày thường, đầu óc cũng còn hơi choáng váng nữa. Thế là Vân Du nhanh chóng tránh được.

Hắn suýt chút nữa là ngã xuống đất. Cũng may có Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Hàn đỡ lấy. Lãnh Thiên Minh tức giận liền mang hai tên thái giám kia ra giũa một trận.

Vân Du nhìn hắn đầy khinh thường. Đã bệnh ra cái bộ dạng này mà vẫn không bỏ được cái tính háo sắc. Lại muốn chiếm tiện nghi của nàng sao? Giờ hắn bày ra bộ dáng này là để cầu lòng thương hại sao? Nàng mới không động lòng.

Cút đến hậu cung tìm Đình nhi của ngươi rồi bày cho nàng ta xem đi.

Đáng tiếc trong lòng nàng lại tồn tại hai loại cảm xúc. Một loại chỉ muốn khiến nàng cảm thấy không đành lòng rồi chạy đến đỡ hắn. Một loại muốn nàng nhẫn tâm vứt bỏ những thứ không thuộc về mình.

Nàng đứng đó cắn chặt môi nhìn hắn, hai tay nắm chặt, móng ghim cả vào thịt. Nàng phải nhẫn tâm. Không nên để hắn xem mình như đồ chơi được. Nàng là người hiện đại không phải con ngốc để đồ cổ như hắn thỏa sức đùa giỡn.

Lãnh Thiên Hạo lấy lại tinh thần cố gắng nâng mi mắt lên nhìn nàng. Hắn thở khó khăn, giọng nói cũng đứt quãng thì thào như người sắp chết: “Du Du, đừng cắn, môi nàng chảy máu rồi.” Hắn đau lòng vươn tay muốn giúp nàng lau vết máu kia.

Lãnh Thiên Minh lại không để ý điều đó, vội trách: “Đệ chạy ra đây làm gì. Mau cùng Trẫm đến Từ Ninh cung.”

Vân Du hừ lạnh rồi ép buộc bản thân không được nhìn hắn. Nàng bước đến bên Lãnh Thiên Minh: “Hoàng thượng ca ca, muội muốn…” Vẫn còn chưa nói hết thì lại bị cắt ngang.

“Các ngươi đứng hết ở đây làm gì?”

Đó là âm thanh được truyền ra từ miệng của thái hậu. Giọng nói mang theo sự tức giận khiến không ai nói được gì.

Biết được Lãnh Thiên Hạo tự ý rời giường thái hậu tức giận liền chạy đến. không ngờ phát hiện ra một đám đứng giữa ngự hoa viên phơi nắng. Tức đến không còn biết phải nói gì nữa. Thế là cả đám theo thái hậu về Từ Ninh cung.

Lãnh Thiên Hạo liên tục nhìn Vân Du như thể muốn nàng đến dìu hắn. Vân Du lại đứng bên thái hậu như thể không thấy cũng không hiểu hắn muốn gì.

Về đến Từ Ninh cung Lãnh Thiên Hạo được đặt cách nằm trên giường. Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Hàn đứng bên cạnh. Thái hậu ngồi trên giường luôn miệng mắng người:

“Ai gia biết ngươi nhớ nàng nên mới cho người triệu nàng tiến cung. Ngươi lại bỏ đi như vậy có phải muốn ai gia tức chết mới vừa lòng không?

“Còn ngươi, hắn là đệ đệ của ngươi. Hắn lại thân còn mang bệnh làm sao có thể cùng ngươi đứng phơi nắng được. Ngươi còn không biết khuyên đệ đệ của mình về nghỉ ngơi sao?”

“……….”

Thế là cứ thay phiên một câu mắng Lãnh Thiên Hạo, một câu mắng Lãnh Thiên Minh cho đến khi không có biết phải mắng thế nào nữa mới thôi.

Sau đó thái hậu lại nhìn Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Hàn đứng đó rồi thở dài. Bọn họ không phải hài tử ruột của nàng ta. Nếu quá khắt khe sẽ bị người đời nói linh tinh: “Ai gia không biết phải nói thế nào với các người nữa.” Thái hậu ôm lấy trán liên tục lắc đầu.

Hai người bọn họ thông minh nên đồng thanh nhận tội: “Thần nhi biết sai nguyện chịu phạt.”

Lãnh Thiên Hạo vội nói ra sự thật: “Mẫu hậu, lỗi là của thần nhi. Lúc nãy tứ ca cùng ngũ ca có dặn thần nhi nghỉ ngơi. Do thần nhi gấp gáp không thể trách họ.”

Lãnh Thiên Minh mếu máo nói: “Mẫu hậu, Trẫm bị oan. Trẫm vừa đến không lâu thì lục đệ đã chạy đến, khuyên mãi vẫn không được. Trẫm không biết sự tình.”

Hắn thật sự bị oan mà. Hắn phê tấu chương xong liền định đến thăm Lãnh Thiên Hạo. Không ngờ gặp Vân Du, Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Hàn liền rủ rê đi cùng thôi. Ai nghĩ đến thành ra chuyện lớn thế này đâu.

Vân Du quay lưng lại đưa tay che miệng cười trách phát ra âm thanh. Không ngờ Lãnh Thiên Minh cũng có mặt trẻ con như vậy.

Ba nam nhân kia nhìn vai nàng khẽ run liền biết nàng đang cười. Đều do nàng cả. Nếu nàng không nhất quyết đứng đó đòi ban thưởng thì làm sao bọn họ lại bị mắng.

Vân Du nén cười mang tách trà quỳ bên cạnh nhận lỗi với thái hậu: “Thái hậu, chuyện này là do Du Du bảo hoàng thượng ca ca ban thưởng nhưng không hiểu vì sao Vương gia phu quân lại xuất hiện ở đó.” Mắt nàng long lanh đầy vẻ hối lỗi. Ôm chân lớn của Lãnh Thiên Minh trước lát thương lượng dễ hơn.

Thái hậu thấy biểu hiện của nàng cũng không đành lòng mắng. Vốn định mắng bọ họ xong sẽ đến lượt nàng cơ. Thái hậu nhận lấy tách trà nhấp một ngụm thấm giọng rồi nói: “Tại sao lại đứng ngay ngự hoa viên để xin ban thưởng như thế?”

Vân Du liền trưng ra bộ dáng ủy khuất: “Du Du vốn gặp mặt hoàng thượng ca ca lại quên mất. Hiện nhớ ra liền đến tìm nhưng không ngờ mọi chuyện lại như vậy.”

Thái hậu lắc đầu không có cách nào liền nói: “Vậy Du Du muốn thưởng gì? Ai gia thay ngươi làm chủ.” Nàng ta nghĩ Vân Du nhận thưởng xong sẽ an ổn chăm sóc Lãnh Thiên Hạo nên nhận lời.

Lãnh Thiên Hạo liên tục muốn ngồi dậy nhưng lại bị thái hậu ấn xuống giường. Hắn cố gắng mở nhìn nàng. Hắn không muốn cùng nàng hòa ly. Hắn vẫn chưa nói sự thực cho nàng biết. Hắn không cam tâm!

Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Hàn nín thở nhìn nhau. Nàng nói ra sẽ thế nào đây? E là thái hậu nổi trận lôi đình chuyện sẽ ngày một xấu đi. Lãnh Thiên Minh nhìn đám đệ đệ cùng tiểu đệ muội của mình, vạn phần không hiểu rõ. Vì sao tiểu đệ muội lại gấp gáp đòi ban thưởng? Mà nàng muốn thưởng cái gì để ba tên để đệ của hắn khẩn trương đến độ không cho nàng nói?

Vân Du mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, miệng tươi cười nàng nói: “Du Du muốn gì cũng được sao?” Thái hậu gật đầu đáp ứng: “Thực ra Du Du muốn….” Câu còn chưa dứt Lãnh Thiên Hạo đã ngất xỉu.

Tên hỗn đản này, nàng vẫn còn mấy từ quan trọng chưa nói mà hắn đã xỉu rồi. Sao không cố chịu thêm một chút đi. Lúc nào muốn nói ra cũng bị ngăn ngay từ quan trọng là thế nào nhỉ? Hắn biết được chút gì? Mắt nàng lại không tự chủ nhìn về phía Lãnh Thiên Hề.

Thái y được triệu đến bắt mạch cho hắn. Sau đó nói qua loa vài lời với thái hậu rồi kê vài đơn thuốc rời đi.

Thái hậu nước mắt ngắn, nước mắt dài cầm lấy tay nàng đặt lên tay của Lãnh Thiên Hạo dặn dò đủ điều cũng rời đi. Thế là chiếu phế phi của nàng lại bị Lãnh Thiên Hạo làm trì hoãn.

Lãnh Thiên Minh hiếu thảo đỡ thái hậu về nghỉ ngơi. Vân Du sụt sịt mũi nhìn theo bóng của họ khuất sau cánh cửa mà nghẹn lời không dám phát ra tiếng.
Bình Luận (0)
Comment