Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 108

Lãnh Thiên Hàn ở trong cung Vân Du không được triệu kiến nên không thể vào được. Cả buổi sáng nàng cứ đứng ngồi không yên. Biết được Lãnh Thiên Hạo hạ triều đang ngồi ở hoa viên nhỏ trong Thanh Tâm cư uống trà nàng chạy đến.

Thấy hắn suy nghĩ nhập tâm như vậy nàng nhẹ nhàng bước từ phía sau ôm lấy cổ hắn làm nũng: “Phu quân ca ca, ta muốn cùng ngũ ca đi Hàng Châu.”

Hắn vong tay ôm lấy eo nhỏ kéo nàng ngồi lên đùi mình: “Ngũ ca đi Hàng Châu thu dọn xong liền đến kinh thành. Nàng đi theo làm gì.” Giọng hắn có chút không vui.

Vân Du bận rộn nghĩ cách lừa hắn nên không để ý đến chuyện đó: “Đến khi ngũ ca quay lại ta cũng theo huynh ấy quay lại. Ngươi cho ta đi được không?”

“Sẽ không!” Hắn kiên định nói rồi đưa ra hứa hẹn hấp dẫn: “Sau này có cơ hội ta cùng nàng đến đó được không?”

Vân Du cắn môi vẫn giữ lấy chất giọng nhẹ nhàng: “Nhưng bây giờ người ta muốn đi.” Trong lòng nàng lo lắng Lãnh Thiên Hàn sẽ đi mất.

Hạ nhân thông báo Lãnh Thiên Hàn ở bên ngoài đại môn. Vân Du lập tức không nghĩ gì nhiều rời khỏi Lãnh Thiên Hạo ôm váy chạy ra ngoài. Lãnh Thiên Hạo bước nhanh theo nàng.

Lãnh Thiên Hàn cùng Thái Thanh Thúy bước xuống xe ngựa cùng Lãnh Thiên Hạo nói lời tạm biệt. Vân Du nhân lúc Lãnh Thiên Hạo mải mê trò chuyện liền chui lên xe ngồi cùng Lãnh Tử Hàm.

Lãnh Tử Hàm tuy quý chữ như vàng nhưng hễ gặp Vân Du là cứ líu lo ton hót, kể cả chuyện không nên nói hắn cũng mang ra nói luôn.

Lãnh Thiên Hạo bên ngoài gọi: “Du Du, nàng mau xuống xe để ngũ ca, ngũ tẩu khởi hành.”

Vân Du lấy tay che miệng không dám nhúc nhích. Lãnh Tử Hàm chui đầu ra nói: “Lục hoàng thúc” Lãnh Thiên Hạo xoa đầu hắn.

Hắn lại nói: “Lục hoàng thẩm” tay nhỏ của hắn đưa lên lắc lắc. Ý bảo Vân Du không có trong xe.

Thái Thanh Thúy gõ đầu hắn trách: “Tiểu tử nhà ngươi dám gạt lục hoàng thúc.”

Lãnh Thiên Hạo hắng giọng nói: “Hàm nhi mau gọi lục hoàng thẩm. Nếu để bổn vương bắt được thì không vui vẻ thương lượng nữa đâu.” Câu cuối là hắn cố ý nói cho tiểu nương tử của mình nghe.

Vân Du bất đắc dĩ hôn lên gò má mũm mĩm của Lãnh Tử Hàm một cái rồi bước xuống xe ngựa. Ngồi trong lòng Lãnh Thiên Hạo nàng tiếc nuối nhìn xa ngựa rời đi.

“Đều do ngươi cả. Ngươi không cho ta đi.”

Lãnh Thiên Hạo bế nàng về Thanh Tâm cư: “Nàng ở đây cùng ta không vui sao?”

Hắn đưa tách trà lên môi cho nàng uống. Nhấp vài ngụm Vân Du lại tiếp tục trách hắn: “Ta đi cùng ngũ ca cơ mà đâu có bỏ trốn đâu.”

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nâng cằm nàng lên trầm giọng hỏi, đôi mắt ưu thương như hy vọng tiểu nương tử nên hiểu lòng hắn gạt hắn cũng được: “Nàng đối với ngũ ca thế nào?” Hắn làm sao có thể an tâm được.

“Ta thích ngũ ca!” Nàng thẳng thắng đáp lại còn mỉm cười nữa.

Nụ cười và lời nói của nàng như một con dao sắc lẹm đâm vào tim hắn vậy. Hắn nén cảm xúc liền tiếp tục hỏi: “Nàng thật thích ngũ ca?”

“Ân, ngũ ca tuy có lắm điều, hung dữ nhưng ta thích ngũ ca” Nàng ung dung nhìn hắn như cảm thấy có gì đó không đúng liền hỏi: “Ngươi không thích ngũ ca sao?”

Thấy giữa đôi mày kiếm của hắn xuất hiện một chữ xuyên nàng lại nghĩ: Không phải hắn ăn giấm chua chứ?: “Ta thích ngũ ca vì ngũ ca là ngũ ca thôi. Không có ta ngũ ca e ràng vẫn còn đang làm quý tộc độc thân đấy.”

Đôi mày kiếm dần dần giãn ra, hắn lại hỏi: “Tại sao?”

Nàng kể hắn nghe chuyện Lãnh Thiên Hàn làm sao quen biết Thái Thanh Thúy: “Lúc đó ngũ ca còn nghĩ bản thân mình đoạn tụ nữa cơ.”

Lãnh Thiên Hạo bật cười ha hả: “Vậy nàng đối với Dật nhi thế nào?” Nếu hôn sự của Lãnh Thiên Hàn do một tay nàng tác thành thì hắn yên tâm rồi.

“Tử Dật sao? Hắn còn phải gọi ta một tiếng lục hoàng thẩm nữa kia” Nàng đắc ý nói. Hắn so với nàng còn nhỏ tuổi hơn cơ mà. Ý nàng là tuổi ở hiện đại.

Lãnh Thiên Hạo ôm lấy nàng sủng nịnh hỏi: “Vậy tại sao nàng lại không để Dật nhi gọi nàng là hoàng thẩm?” Nghe nàng nói thể tâm hắn quả là nhẹ đi không ít.

“Hắn so với ta còn lớn tuổi hơn nên gọi như vậy nghe lạ tai lắm.” Nàng bĩu môi nói.

Lãnh Thiên Hạo khẽ thở dài rồi hướng tầm mắt ra xa: “Ta so với Dật nhi còn lớn tuổi hơn rất nhiều.” Hắn còn không dám mang nàng ra so nữa.

Nàng ôm lấy cổ hắn cười ngọt ngào: “Tử Dật làm sao so được với phu quân. Phu quân của thiếp oai phong hơn, vững trải hơn, tuấn dật hơn còn có cưng chiều thiếp hơn nữa.” Nàng khẽ chòm người hôn lên môi hắn: “Phu quân thiếp tên Lãnh Thiên Hạo a.”

Lòng hắn ấm áp, ngọt ngào tràn ngập sủng nịnh nhìn nàng: “Nàng nghĩ vậy thật sao?”

“Ân, thiếp chưa bao giờ nghĩ chàng lớn tuổi nhiều hơn so với thiếp cả” Nàng thật chưa bao giờ nghĩ như vậy. Nếu tính theo hiện đại hắn chỉ lớn hơn nàng sáu tuổi thôi.

Hắn cao hứng đem môi nàng dày vò một lúc mới buông tha: “Vậy sao nàng còn muốn hướng ta lấy hưu thư?”  Đây là điều hắn nghĩ mãi không ra. Hắn cứ nghĩ nàng tâm không đặt trên người hắn nên mới như vậy. Lúc nãy nghe nàng thừa nhận xong hắn lại tò mò muốn biết.

Vân Du thở dài thường thược nói: “Tại tổ huấn nhà chàng cả đấy. Lúc trước ngũ tẩu không muốn gả cho ngũ ca cũng do nó đấy. Sau này ngũ ca mang chàng ra ngũ tẩu mới đồng ý.”

Hắn phì cười ôm lấy nàng giải thích: “Nàng cũng thấy ngoại trừ hoàng thượng thì các hoàng huynh, hoàng đệ của ta cũng chỉ có một chính phi.”

“Nhưng là…nhưng là bọn họ có hài tử.” Nàng nằng nề nói: “Ta không có.”

“Sau này chúng ta cũng sẽ có.” Hắn chậm rãi nắm lấy tay nàng thâm tình nói. Hắn làm sao biết được nàng giúp Lãnh Thiên Hề thế nào.

Vân Du lại kể hắn nghe chuyện mình ngất xỉu khi thấy Thái Thanh Thúy đau đớn lúc lâm bồn. Nhắc lại người nàng vẫn còn run rẩy.

Lãnh Thiên Hạo nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Vậy ta nói với mẫu hậu bản thân vô năng là được.” Lúc trước hắn cùng từng chứng kiến Hồ Điệp lâm bồn thống khổ thế nào. Hắn cũng không muốn nàng phải đau đớn như vậy. Hắn không có con nối dối thái hậu nhất định sẽ tìm cách nhét thêm vài nữ nhân vào phủ. Tốt nhất vẫn là nói dối.

Hắn cũng chẳng muốn tam thê tứ thiếp làm gì. Nhìn tấm gương sáng của phụ hoàng thì hắn đã nản lòng rồi. Lại còn thêm mỗi năm ở biên cương Phó Đức Chính đến kể lể nữa. Nữ nhân vẫn là chỉ nên có một.

Vân Du trân trối nhìn hắn xúc động không thể thốt nên lời. Nam nhân chẳng phải tất xem trọng phương diện kia sao? Hắn lại có thể vì nàng mà nhận trách nhiệm không thuộc về mình.

“Du Du, chúng ta thành thân sáu năm rồi vẫn chưa từng viên phòng.” Hắn cúi người nỉ non bên tai nàng.

Lâu nay hắn vẫn chưa dám đề cập vấn đề này với nàng. Nay hiểu rõ tâm ý của nàng hắn cũng không kiêng kị nữa.

Mặt Vân Du trận đỏ, trận xanh liên tục biến hóa. Nàng một phần xấu hổ một phần sợ. Nàng quyết định nói cùng hắn sự thật.

Lãnh Thiên Hạo giờ đây đâu thấy được sắc của nàng: “Nàng cùng ta làm lễ phu thê được không?”

Hắn nói xong không đợi nàng đồng ý liền hôn lên môi nàng rồi bế nàng vào sương phòng. Chân hắn một cước đá cửa mở ra rồi bến nàng vào trong đặt lên giường.

Nha hoàn bên ngoài thấy vậy liền đóng cửa rồi lẳng lặng rời đi.

Vân Du ôm lấy hắn cùng hắn dây dưa. Đến khi nàng cảm thấy vật nóng cường đại kia đặt ở hoa huy*t liền đẩy hắn ra: “Đừng.”

Lúc đó nàng mới phát hiện y phục của mình từ lúc nào đã rơi đầy đất. Người nàng cùng người hắn hiện áp sát vào nhau không một kẽ hở, không hề có thứ gì ngăn cách. Nàng xấu hổ ôm lấy mặt.

Lãnh Thiên Hạo liền cúi người nhìn nàng lo lắng hỏi: “Du Du, nàng làm sao?” Vừa nãy chẳng phải còn rất tốt sao? Có khi nào nàng lại mắng hắn phi lễ lần nữa không?

Vân Du hít một hơi sâu lấy can đảm kể hắn nghe. Hắn cười khổ gục đầu vào hõm vai của nàng. Có ai mà viên phòng khổ như hắn chưa? Tiểu nương tử của hắn sợ những thứ mà những nữ nhân khác không hề sợ. Thứ những nữ nhân khác sợ tiểu nương tử của hắn lại dũng cảm đối mặt a.

Hắn cắn nhẹ lấy vành tai của nàng nỉ non: “Du Du, đừng sợ. Nếu nàng đau ta sẽ ngừng lại có được không?” Khó khăn lắm mới đến được bước này hắn không muốn lui quân.

Ma xuôi quỷ khiến thế nào nàng lại “Ân” một tiếng đáp ứng hắn. Thừa cơ hội nàng mềm lòng hắn cao hứng gián một trận mua hôn lên khắp người của nàng.

Giọng hắn khàn khàn vang vọng bên tai nàng: “Du Du, ta yêu nàng.” Thắt lưng đồng thời thút mạnh chiếm thành.

Câu yêu thương này hắn vốn đã nói nàng nghe rất nhiều lần mỗi khi trộm hương của nàng. Đến hôm nay nàng mới có thể nghe tận tai.

Vân Du đau đớn la lên một tiếng. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt khả ái đỏ bừng, giọng nàng khẽ run mang theo sự khẩn cầu hướng hắn nói: “Phu quân, thiếp đau.” Móng tay dài được chăm sóc cẩn thận vì đau mà khảm sâu vào trong da thịt hắn.

Hắn đình chỉ mọi hoạt động, tay hắn chậm rãi vuốt ve sống lưng như muốn giúp nàng giảm đau. Hắn hôn lên mắt nàng: “Có ta ở đây đừng sợ. Một chút nữa sẽ không đau.”

Thấy hắn không có ý định rút quân nàng trừng mắt quát to: “Lãnh Thiên Hạo, chàng gạt thiếp” Tuy miệng cứng nhưng nàng cũng chẳng dám phản kháng. Hạ thân như bị xé rách chỉ cần một cứ động nhẹ cũng cảm thấy đau đến tận xương tủy.

“Vi phu nào dám gạt nàng.” Giọng hắn lại vang vọng bên tai nàng.

“Còn dám nói thế sao? Lúc nãy rõ ràng chàng bảo thiếp đau sẽ dừng lại.” Nàng sụt sịt mũi, thúc thích như con mèo nhỏ đang thụ thương cần sự giúp đỡ.

Hắn hôn lên cái môi nhỏ đang mắng người của nàng: “Vi phu thật sự đã dừng lại.”

Vân Du trừng to đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn. Tên hỗn đản này ngay từ đầu đã muốn lừa nàng.

Thấy sắc mặt nàng hòa hoãn hơn hắn lại tiếp tục giúp nàng quên đau đớn bằng trận mưa hôn rồi thắt lưng khẽ động. Mồ hôi trên trán của hắn như châu ngọc từng hạt từng hạt rơi xuống da thịt trắng noãn trên thân thể của nàng.

Đau đớn qua đi, mới mẻ lại đến. Mỗi cử động của hắn đều tạo thành một đợt sóng truyền lên đại não. Nàng không tự chủ được mà khẽ rên: “Phu quân.” Tay cũng ôm chặt lấy hắn.

Lãnh Thiên Hạo trầm giọng nỉ non: “Nương tử, gọi tên ta.”

“Thiên Hạo…….Hạo”

Bên trong phòng ý xuân rã rời, tiếng nữ nhân rên rỉ lâu lâu lại đan xen tiếng gầm nhẹ của nam nhân. Đám hạ nhân đến gọi dùng cơm nghe được cũng không dám làm phiền.

Sau một trận mây mưa hắn chuyển người nằm bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy tránh làm nàng đau đớn: “Nương tử, nàng vất vả rồi.” Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.

Vân Du khẽ nhấc tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán: “Phu quân cũng vất vả rồi.”

Hắn sủng nịnh đem nàng ôm chặt hơn tuyên bố chủ quyền: “Du Du, nàng là của ta.”

Nàng khẽ cười: “Thiếp vốn là của chàng.” Hắn ăn giấm chua như vậy nàng cũng không nên so đo làm gì. Thôi, nhường cho hắn đi.

Cả hai nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Cả bữa cơm chiều cũng bỏ qua.

Đến khi Vân Du tỉnh giấc đã thấy người mình sớm được lau sạch sẽ, trung y cũng đã mặc lên người. Thấy hắn vẫn nằm bên cạnh nàng liền hỏi: “Hôm nay chàng không thượng triều?”

“Thượng triều với nàng vui hơn.” Hắn xấu xa đáp.                           

Mặt Vân Du đỏ ửng, bất chấp thân thể đang đau nhức ôm chặt lấy cổ hắn. Nàng xuyên qua như vậy cũng là rất có phúc rồi.
Bình Luận (0)
Comment