Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 98

Tác giả: Luna Huang

Vân Du vui vẻ ngồi trên xe ngựa cùng Lãnh Thiên Hạo tiến cung. Nàng liên tục soi gương nhìn ngắm nhan sắc của bản thân. Nghĩ đến chuyện sắp lấy chiếu phế phi rồi rời đi nàng cũng có chút buồn. Nhưng nàng tự an ủi bản thân hôn sự của Lãnh Tâm cũng được định ngầm rồi. Nàng không còn gì để lo lắng nữa.

Thế là nàng nghĩ đến chuyện sau khi rời đi liền phải làm gì? Dùng phương tiện vận chuyển nào để đến Bắc Bình quốc? Có nên thuê bảo tiêu không tránh bị sơn tắc cướp?

Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng mỉm cười lòng hắn cũng ấm áp: "Du Du."

"Nói." Mắt nàng vẫn không rời gương.

"Du Du." Hắn lại gọi.

"Nói đi! Ngươi gọi mãi không chán sao?" Vân Du phát hỏa liền mắng.

"Không chán." Hắn gọi tên nàng cả đời cũng không chán.

Vân Du khép hờ mắt nhìn Lãnh Thiên Hạo đầy khinh thường. Xem như nàng ban phát thiện tâm đi. Sau này dù sau hắn cũng không được gọi nữa liền hôm nay để hắn gọi cho thoải mái đi.

Hôm nay tổ chức yến tiệc ở Vĩnh Đức cung, đây là tiệc thân mật của hoàng thất nên không có quan viên tham gia. Lãnh Thiên Hạo cũng Vân Du bước đến hành lễ rồi được ban ngồi.

Lãnh Thiên Minh cho thái giám tuyên đọc chiếu chỉ ban thưởng cho Vân Du nhưng nàng ngăn cản rồi còn bĩu môi chê trách: "Hoàng thượng ca ca biết muội muốn gì sao?"

Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên. Nàng không phải thích bạc sao? Sao giờ lại trách hắn không hỏi ý mình: "Thế đệ muội muốn thưởng gì?"

Vân Du cao hứng hô to: "Muội muốn..."

Lãnh Thiên Hề nghe được tim liền ngừng đập há hốc nhìn Lãnh Thiên Hạo đang ôn nhu nhìn tiểu nương tử của mình mỉm cười. Nàng vẫn còn mang ý định lấy chiếu phế phi sao? Lục đệ của hắn vẫn còn chưa biết gì đi? Hôm trước chẳng phải còn thân mật ở Khởi Hưng thành sao?

Nhớ ra được gì đó Vân Du liền bỏ lửng câu nói kia: "Lát nữa muội cùng hoàng thượng ca ca nói sau được không?" Lãnh Thiên Hạo dạo này đối xử rất tốt với nàng. Hắn quả thực không hề chạm vào người của nàng. Ở đây lại nhiều người như vậy, thôi thì giữ cho hắn chút mặt mũi cũng được.

Lãnh Thiên Minh liền gật đầu đáp ứng. Đối với vị tiểu đệ muội này hắn vô cùng ưng ý.

Lãnh Thiên Hạo thì thầm vào tai nàng hỏi: "Nàng không thích bạc nữa sao?" Khi nghe nàng ngăn thánh chỉ hắn cũng sửng sốt không ít.

"Ngươi mới không thích bạc, ta khi nào bảo không thích bạc." Phàm là người đều thích bạc. Có mỗi mình hắn não bị úng nước mời không thích thôi.

"Vậy tại sao nàng từ chối? Theo ta biết bạc lần này còn nhiều hơn lần trước nữa." Hắn thắc mắc liền hỏi.

Vân Du hất cằm lên nhìn hắn đầy đắc ý: "Ta mới không nói cho ngươi biết." Quan sát thái độ của hắn là biết hắn không chịu buông tha cho nàng rồi. Nếu để hắn biết cũng chẳng sao nhưng mọi chuyện sẽ phiền phức một chút. Nàng lại ngại phiền phức nên vẫn là giấu hắn.

Nhớ được gì đó nàng lại hỏi: "Vì sao ngươi không được ban thưởng?"

"Ta đã được ban thưởng rồi."

Lãnh Thiên Hạo kể lại cho nàng nghe bản thân và Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ được ban thưởng những gì. Bọn họ được thăng lên quan nhị phẩm, Vương Doãn được phong làm tham tướng nữa. Do mấy lần trước nàng không cùng hắn nói chuyện nên hắn không có cơ hội nói cùng nàng thôi.

Vân Du vỗ nhẹ mặt bàn sinh khí khẽ nói: "Bọn hắn được ban phủ mà không chịu nhận sao?"

Đáng ghét thật, tại sao không ban phủ cho nàng. Nếu ban cho nàng bao nhiêu nàng cũng nhận.

"Bọn hắn muốn ở cùng chúng ta." Lãnh Thiên Hạo khẽ cười giải thích.

Liên quan gì đến nàng mà dùng từ "chúng ta" thân thiết như vậy. Nàng là sắp cùng hắn hòa ly rồi. Nếu có ở cùng thì cũng là ở cùng hắn thôi. Nàng đến Bắc Bình quốc hưởng phúc của nàng.

Vân Du nhếch môi nói: "Vậy phải thu bạc của bọn hắn mới được."

"Theo ý nàng hết." Hắn đưa tay giúp nàng vén mái tóc xoăn ra sau tai.

Thái hậu rất muốn gọi Vân Du lên ngồi cùng mình nhưng thấy hai người tình tứ to nhỏ như vậy cũng không nỡ tách ra.

Lãnh Thiên Hề đưa hài tử đến chào hỏi: "Lục đệ, đây là hài tử của ta. Ân nhi mau thỉnh an lục hoàng thúc, hoàng thẩm đi." Mục đích chính là tham dò xem Vân Du còn muốn lấy chiếu phế phi nữa không.

"Ân nhi thỉnh an lục hoàng thúc, hoàng..." Lãnh Tử Ân ngoan ngoãn nghe lời.

Vân Du vội ngăn cản: "Ta được miễn lễ nghi nên Ân nhi cũng không cần hướng ta hành lễ."

"Sao lại không cần được chứ?" Lãnh Thiên Hề ngạc nhiên nói. Hắn vì nhờ có sự giúp đỡ của nàng mới có được hài tử, tên hắn cũng dùng chữ "Ân" để nhắc nhở bản thân cơ mà.

Vân Du cắn môi nhìn hắn. Nàng mới không muốn làm hoàng thẩm gì đó của Lãnh Tử Ân đâu. Chút nữa liền có thể lấy chiếu phế phi rồi cần gì thỉnh an nữa chứ.

Lãnh Thiên Huyền cũng bước đến nhe răng cười: "Lục hoàng huynh, đây là Nguyên nhi. Nguyên nhi thỉnh an lục hoàng bá bá đi." Hắn đương nhiên loại trừ Vân Du ra rồi.

Lãnh Tử Nguyên hoạt bát cúi người: "Nguyên nhi thỉnh an lục hoàng bá bá."

Lãnh Thiên Hạo mỉm cười: "Ân nhi, Nguyên nhi ngoan."

Lãnh Tử Dật từ trên bước xuống: "Dật nhi tham kiến lục hoàng thúc" rồi nhìn Vân Du e ngại. Hắn có nên gọi nàng là hoàng thẩm không? Nhỡ bị nàng mắng tại đây thì mất mặt lắm. Nếu không gọi sẽ bị lục hoàng thúc mắng, phận làm chất nhi như hắn thật khó xử nha.

Vân Du thấy Lãnh Tử Dật liền nhảy cẩn lên: "Tử Dật, là ngươi sao?"

Nàng đứng bên hắn so chiều cao: "Ngươi cao lên không ít a. Vì sao ngươi lại cao hơn ta rồi?"

Lãnh Tử Dật phì cười, nàng có bao giờ cao bằng hắn đâu. Hiện võ công của hắn cũng xem như tốt rồi. Đáng tiếc cho dù hắn có thắng nàng vẫn không thể thú nàng vi phi.

Vân Du nắm lấy cổ tay hắn kéo sang một bên nói nhỏ: "Ngươi đã thú phi chưa?"

Hắn vẫn thật thà trả lời nàng: "Hai lương viện vẫn chưa có lương đệ và chính phi." Hắn thật muốn nói chức thái tử phi đó là để cho nàng đấy.

Vân Du vỗ vỗ vai hắn khuyên nhủ: "Ngươi mau mau khuyên lục hoàng thúc nhà ngươi hưu ta đi rồi thú thêm hai người vào phủ như ngươi vậy."

Lãnh Tử Dật á khẩu. Hắn làm sao dám nói với lục hoàng thúc chuyện đó đây. Bất quá nàng vẫn giữ ý định cùng lục hoàng thúc hòa ly có phải hay không hắn có cơ hội. Nếu nàng thực muốn gả cho hắn, hắn sẽ kiên quyết cầu phụ hoàng.

"Du Du vì sao lúc nãy lại ngăn thánh chỉ của phụ hoàng?"

"Bời vì ta muốn lấy chiếu phế phi." Nàng bình thản đáp. Đối với Lãnh Tử Dật nàng cũng không muốn giấu diếm mất công lại nghĩ cách nói dối.

Lãnh Tử Dật hạ giọng nói: "Chuyện này ta có thể giúp nàng."

Vân Du lắc đầu mỉm cười: "Chuyện này ta có thể tự lo liệu được" Tâm ý của hắn nàng nhận. Chỉ là nàng sắp rời đi rồi nhận sự giúp đỡ của hắn biết khi nào mới báo đáp được.

Lãnh Thiên Minh, thái hậu, thái phi, hoàng hậu nhìn thấy Lãnh Tử Dật cùng Vân Du cười nói như vậy quả thực rất xứng đôi. Tuổi của nàng và hắn cũng xấp xỉ nhau, nhìn thế nào cũng hợp hơn so với Lãnh Thiên Hạo. Bọn họ đương nhiên không dám thừa nhận chuyện này.

Lãnh Thiên Hạo nhìn thấy tay bất giác nắm chặt lại. Đã bao nhiêu năm xa cách nàng cùng Lãnh Tử Dật vẫn thân cận như vậy. Còn đối với hắn lại lạnh nhạt như người ngoài. Hắn thật không muốn thừa nhận nhưng sự thật ở trước mắt là hắn so với nàng rất lớn tuổi. Làm sao có thể so với Lãnh Tử Dật được.

Hắn muốn nghe xem nàng cùng Lãnh Tử Dật nói gì nhưng ở đây vẫn còn Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Huyền lại có hai tiểu hài tử nữa. Hắn không thể vô lễ bỏ mặc họ đứng đây được.

Thấy được sắc mặt không tốt của Lãnh Thiên Hạo, Lãnh Thiên Minh vội gọi Lãnh Tử Dật về chỗ.

Vân Du cùng Lãnh Tử Dật đang trò chuyện vui vẻ liền bị tách ra cả hai đều bất mãn. Thế là không cam tâm nguyện ý mà rời khỏi nhau.

Vân Du chạy xung quanh chào hỏi mọi người rồi bám rễ luôn trên chỗ thái hậu cùng thái phi. Thái hậu thái phi vui vẻ lại ban cho nàng chút trang sức mang hồi phủ.

Vân Du ôm đóng trang sức vui vẻ cùng Lãnh Thiên Hạo leo lên xe ngựa hồi phủ. Miệng nàng cười tươi mân mê trang sức trân quý.

Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng hỏi: "Du Du thật không muốn nhận bạc của hoàng thượng sao?"

Vân Du nhớ được bản thân sơ sót ham chơi quên mất liền tự vỗ nhẹ đầu mình: "Đáng chết thật, chỉ lo chơi nên quên mất chính sự."

Hắn lắc đầu mỉm cười. Nàng vẫn ham bạc, ham chơi như lúc vừa gả cho hắn. Chỉ là tâm nang hiện không ở chỗ của hắn nữa rồi. Nghĩ đến đây lòng hắn dâng lên một trận đau đớn.

Vì sao nữ nhân hắn thích đều lần lượt đem tâm trao cho hoàng huynh của hắn. Hiện lại còn thêm Lãnh Tử Dật nữa chứ, hắn nên làm gì đây?

"Đa tạ lục hoàng thúc nhắc nhở." Vân Du bắt trước giọng điệu và cách nói của Lãnh Tử Dật

Lãnh Thiên Hạo đen mặt lại, nàng gọi hắn là "lục hoàng thúc". Hắn quay sang nói với nàng, tuy là hỏi ý nhưng giọng mang theo một chút cầu khẩn:

"Du Du, để ta ôm nàng một chút được không?"

Theo phản xả Vân Du lập tức lùi sát thành xe, tay ôm lấy vạt áo trước ngực: "Ngươi muốn làm gì?" Thái độ của nàng giờ đây là đem hắn xem như biến thái mà đối đãi.

Hắn thực muốn nói "Nắm tay cũng được" nhưng thấy thái độ của nàng liền không thể thốt ra miệng. Hắn mím chặt môi không nói gì nữa.

Hôm nay hắn không còn tâm trạng để đôi co với nàng nữa rồi. Áp lực tâm lý tuổi tác khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Tay hắn đan vào nhau rồi xiết chặt lại đến đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Vân Du về đến phủ liền ôm theo trang sức lăn lên giường. Thấy Lãnh Thiên Hạo ngồi bên giường nhìn mình chằm chằm mình, nàng liền mang chăn chặn giữa rồi ngồi quay lưng lại với hắn:

"Không được có tâm tư xấu xa với đồ của ta."

Lãnh Thiên Hạo chậm rãi nằm xuống ngắm nhìn nàng. Nhìn một nửa bên mặt vẫn tốt hơn chỉ thấy lưng của nàng: "Ta không có tâm tư với đồ của nàng."

Vân Du nằm xuống mang trang sức đặt trên người rồi nhắm mắt lại ngủ thật ngon. Nàng quên rồi thì thôi, đợi tham dự hôn lễ của Lãnh Tâm xong rời đi cũng chưa muộn.

Đêm khuya Lãnh Thiên Hạo nằm mơ thấy ác mộng, cả người hắn đầy mồ hôi ngồi bật dậy. Hắn nhìn qua tiểu nương tử thấy nàng vẫn an giấc bên cạnh mình tâm đang treo lủng lẳng cũng được đặt xuống muốn chút.

Lúc nãy hắn mơ thấy nàng chê bai hắn lớn tuổi còn cùng Lãnh Tử Dật thành thân nữa. Hắn có ngăn cản thế nào nàng cũng không buồn nhìn hắn lấy một mắt. Ba chữ "lục hoàng thúc" từ miệng nàng cứ quanh quẩn mãi ở bên tai không thể gạt đi được.

Nhìn nàng chỉ cách hắn một tấm chăn dày mà hắn cứ nghĩ nàng ở xa ngàn dặm. Bất kể hắn dùng cách nào cũng không thể đến gần nàng được. Thậm chí càng đến gần thì lại càng xa.

Giờ đây hắn rât muốn ôm nàng vào lòng trấn an bản thân nàng vẫn còn bên cạnh mình. Hắn lại sợ nàng thức giấc bảo hắn phi lễ nàng. Lại cho rằng hắn thất tín, sau này nàng sẽ không tin hắn nữa.

Thế là hắn ngồi đó nhìn nàng đến lúc giờ mão liền hoán y phục vào triều.
Bình Luận (0)
Comment