*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Cù lão bản
Lương Hiểu Tài nói muốn tập viết không chỉ là nói chơi chơi ngoài miệng. Hắn mượn Hoắc Nghiêm Đông một quyển sách, ngày hôm sau liền đi mua giấy và bút mực. Những thứ đồ này tốn không ít tiền, thế nhưng tiền này Lương Hiểu Tài không tiếc. Hắn dự định thừa dịp Hoắc Nghiêm Đông còn được nghỉ ngơi nhanh chóng dành thời gian cùng Hoắc Nghiêm Đông học.
Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài ước định cẩn thận, một ngày bọn họ học hai mươi chữ. Vốn Hoắc Nghiêm Đông bảo học năm chữ thôi, có thể học thuộc là thành, thế nhưng Lương Hiểu Tài cảm thấy quá chậm, liền nói học hai mươi đi. Lúc đầu hắn còn muốn nói một ngày học ba mươi, nhưng mà văn tự cổ có rất nhiều nét. Rất nhiều chữ hắn nhận thức thế nhưng không viết ra được nên suy xét giảm xuống, tuy nhiên Hoắc Nghiêm Đông vẫn cảm thấy không có khả năng làm được.
Không bao lâu sau Hoắc Nghiêm Đông bị Lương Hiểu Tài đánh mặt.
Bởi vì nơi này không có bính âm (1), học phát âm nhờ dùng cách một người đọc một người nghe rồi đọc theo. Lương Hiểu Tài nghe Hoắc Nghiêm Đông đọc trước. Nhất Hiệt Thư có chừng tám mươi đến một trăm hai mươi chữ, Hoắc Nghiêm Đông đọc đại khái ba đến năm lần là Lương Hiểu Tài đã có thể nhớ kỹ. Hắn học thuộc xong rồi tự mình vừa viết vừa đọc, tốc độ rất nhanh.
(1) 拼音 – bính âm: còn gọi là pinyin, cách đánh vần hay Latin hóa chữ Trung Quốc (theo https://hvdic.thivien.net/). Editor không có học tiếng Trung nên không rành lắm, mọi người tự tra google nhé!Hoắc Nghiêm Đông phát hiện Lương Hiểu Tài có trí nhớ kinh người, liền hỏi: “Làm thế nào mà ngươi nhớ nhanh như vậy?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi đáp ứng dạy ta bắn tên ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?”
Trước đây lúc ở trong quân doanh Hoắc Nghiêm Đông phải tận dụng mọi lúc mọi nơi để học cho nên học không nhanh. Y luôn muốn học được nhiều một chút, nghe vậy tự nhiên đồng ý, bởi vì y vốn không keo kiệt, cũng không muốn keo kiệt với Lương Hiểu Tài.
Dưới cái nhìn của y Lương Hiểu Tài không khác gì ân nhân, dù sao những năm y không có ở nhà đều là nhờ Lương Hiểu Tài chăm sóc nương y, hơn nữa còn chăm sóc tốt như vậy, nếu đổi thành người khác thật không chắc nương y sẽ thế nào. Từ sau khi mẫu tử sum họp nương y cũng thường hay nói với y như vậy.
Thời điểm rời khỏi thôn Hà Nguyệt y đã nghĩ xong, bất kể tương lai như thế nào, chỉ cần Lương Hiểu Tài có yêu cầu trợ giúp y nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm đó, Hoắc Nghiêm Đông dạy Lương Hiểu Tài nhận thức chữ, Lương Hiểu Tài nói cho Hoắc Nghiêm Đông làm sao nhanh chóng học thuộc.
“Phàm là người đều là khi tâm trạng tốt trí nhớ sẽ tăng cường. Ngươi tưởng tượng xem lúc ngươi không cao hứng còn bắt ngươi học này nọ ngươi sẽ không vui đúng không? Cho nên chuyện học tập này điều cần đầu tiên chính là vui vẻ.” Lương Hiểu Tài nói, “Bằng không chúng ta bày một trò chơi đi, có thể vừa chơi vừa học. Chứ miệng lẩm nhẩm tay viết viết thế này mãi cũng có chút chán.”
“Trò chơi gì?”
“Trước tiên ta cần vẽ một tấm hình trước.” Lương Hiểu Tài cầm một tờ giấy trắng, ngẫm lại: “Ai, dùng cái này quá lãng phí. Hai ta đi ra ngoài nói đi, ta sẽ vẽ trên đất cho ngươi.”
Hai người liền đi vào vườn rau. Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu thì thà thì thầm thì tần suất vào vườn rau cao đến bất ngờ. Lương Hiểu Tài cầm một que gỗ nhỏ ngồi xổm trên đất, vẽ trên mặt đất thật nhiều ô vuông. Hoắc Nghiêm Đông im lặng đếm, ước chừng nằm ngang hai mươi ô, dựng thẳng mười ô.
Lương Hiểu Tài nói: “Chúng ta tưởng tượng mặt đất này là một tấm gỗ, các ô được tạo thành từ các đường vẽ. Hàng dưới cùng mười ô bên trái thuộc về ngươi, mười ô bên phải thuộc về ta. Chúng ta mỗi người viết mười chữ cần học khác nhau, mỗi chữ viết hai tấm giấy, tức là mỗi người hai mươi tấm. Trong đó mười tấm đặt lên ô thuộc về mình, mười tấm còn lại đặt trong tay đối phương. Sau đó chúng ta lần lượt rút một chữ trong xấp chữ đối phương cầm, nếu như nhận ra, thì có thể làm cho chữ trên bảng gỗ tiến tới một ô, nếu như không nhận ra vậy thì phải lùi lại một ô. Cuối cùng ai thành công đưa chữ của mình đến hàng cao nhất trước, đồng thời viết ra được và biết ý nghĩa sẽ là người thắng và được nhận phần thưởng. Ngươi thấy thế nào?”
Nói ra nghe thật phức tạp, thế nhưng Lương Hiểu Tài vừa vẽ vừa giảng cho Hoắc Nghiêm Đông, một lát sau y đã hiểu. Y phát hiện, chỉ cần ấn theo lời Lương Hiểu Tài mà làm thì sẽ có động cơ để học mấy chữ đó, cũng không cảm thấy tẻ nhạt. Quan trọng nhất là còn có phần thưởng.
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi giải quyết vụ tấm gỗ đi, xong rồi ta đến vẽ cái lưới. Chúng ta làm vật này, sáng tối mỗi lần chơi chừng một chén trà, một ngày nhận thức mười chữ cũng không khó. Nếu như chơi lâu hơn chút hai mươi chữ cũng thoải mái.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có thể thử xem.” Ngược lại cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì, hơn nữa có thất bại cũng không có chỗ gì hỏng, nhiều lắm là phí một tấm gỗ thôi.
Hoắc Nghiêm Đông làm việc cũng nhanh nhẹn, Lương Hiểu Tài nói xong chưa hết ngày hắn đã thấy tấm bảng gỗ. Bảng gỗ kia hẳn là lấy cái ván cửa hỏng nào đó cưa ra, trông rất bằng phẳng. Lương Hiểu Tài ước lượng khoảng cách một phen, nhanh chóng biến tấu thành một cái bảng tập viết, sau đó nhờ Hoắc Nghiêm Đông viết mấy chữ bọn họ muốn học.
Lúc nhìn thấy thành phẩm Lương Hiểu Tài hoài nghi có phải do mình chán quá phát rồ hay không mà dám nghĩ ra cái trò ấu trĩ đến bực này, bất quá làm xong rồi mà không chơi thì rất đáng tiếc.
“Đúng rồi, hai ta còn chưa nói phần thưởng là gì nha.” Lương Hiểu Tài nói, “Thắng thì nên thưởng gì đây?”
“Ngươi muốn thưởng cái gì?”
“Không ấy mỗi ngày chúng ta đặt ra phần thưởng khác nhau đi? Ván này ta thắng ngươi đi bắt rắn cho ta. Ta muốn ăn thịt rắn nướng.”
“Có thể.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Ta thắng thì ngươi giặt tất cho ta.”
“Giặt, giặt cái gì?!” Lương Hiểu Tài thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, “Cái này mà tính là phần thưởng gì chứ! Đã là thưởng thì phải là thứ bản thân muốn a!”
“Ta tạm thời không có muốn thứ gì trên người ngươi.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Bất quá ta thật sự muốn nhìn dáng vẻ ngươi giặt tất cho ta ra sao.”
Này là cái ý nghĩ chó má gì đây! Nhưng đã nói thế rồi Lương Hiểu Tài đương nhiên sẽ không đổi ý, chưa chắc là hắn thua mà. Hắn vốn nhận thức không ít, hơn nữa hắn nhớ rất nhanh. Với lại chỉ cần nghĩ tới thắng sẽ được ăn thịt rắn nướng còn không cần giặt tất cho Hoắc Nghiêm Đông thì hắn càng nhiệt tình.
Vào đêm, hai người thắp đèn, trước mặt mỗi người là mười trang giấy, trên bảng là hai mươi trang giấy. Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông thương lượng qua rồi chọn những chữ cần học trước. Lương Hiểu Tài muốn học những chữ Hoắc Nghiêm Đông biết mà hắn không biết, Hoắc Nghiêm Đông muốn học những chữ Lương Hiểu Tài biết mà y không biết.
Nói tới chỗ này còn phải cảm tạ Diệp Đại Bằng. Kỳ thực có không ít chữ Lương Hiểu Tài nhận thức thế nhưng hắn không thể để Hoắc Nghiêm Đông phát hiện, cho nên liền làm bộ không biết, sau đó thừa dịp đi theo Diệp Đại Bằng mua chút đồ ăn để hỏi Diệp Đại Bằng.
“Chữ này đọc thế nào?” Lương Hiểu Tài hỏi Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông mới chọn được một chữ trong xấp giất trước mặt y, là chữ “Hạo” (灏), thế nhưng y không có nhận thức. Trước khi bắt đầu chơi từng người sẽ lần lượt đọc những chữ đối phương muốn học một lần để xem có thể nhớ kỹ hay không.
“Hà (河 – sông)?” Hoắc Nghiêm Đông nói.
“Không phải Hà, là Hạo. Đại Bằng nói chữ này đại biểu cho hồng thủy.” Lương Hiểu Tài nói xong liền tự chọn một tấm, “Cái này là… Toản (纂 – dây lụa đỏ).”
“Không đúng, là Thoán (爨 – cái bếp).” Hoắc Nghiêm Đông cười nói, “Chữ này đặc biệt khó viết.”
“Ngươi đây chính là cố ý a!” Lương Hiểu Tài thật muốn đánh người, nhưng vì thịt rắn nướng hắn vẫn rất nỗ lực nhớ kỹ ở trong lòng chữ này viết như thế nào. Hắn thật mừng thầm vòng này mỗi người chỉ học mười chữ, nếu học đủ hai mươi phỏng chừng hắn sẽ lật bàn.
“Cái này thì sao?” Lương Hiểu Tài hỏi Hoắc Nghiêm Đông, bởi vì Hoắc Nghiêm Đông mới vừa cầm một chữ.
“Cam (淦). Một trong các họ.”
(Thực ra có hai họ Cam phát âm giống nhau, chữ Đông ca cầm là chữ thứ hai:– Cam 甘 gān, ví dụ: Chiêu Liệt Cam hoàng hậu 昭烈甘皇后, trắc thất phu nhân của Lưu Bị– Cam 淦 gàn)Lương Hiểu Tài gật gật đầu, Hoắc Nghiêm Đông đẩy chữ “Cam” của mình tiến tới một ô, sau đó liền đến phiên Lương Hiểu Tài bốc. Lương Hiểu Tài bốc trúng chữ “Giao”. Hắn trả lời xong, tự đẩy chữ “Giao” tiến tới một ô.
(轇: giao trong giao cát 轇轕, có nghĩa là bừa bộn)Vốn chỉ là một trò chơi nhàm chán, đã vậy buổi tối còn không đi ra ngoài luyện võ cũng không uống rượu, thật không có gì giải trí, thế nhưng hai người rất hào hứng cùng nhau chơi. Đặc biệt là lúc vừa nghe thấy đối phương nói sai, loại chuyện cười trên sự đau khổ của người khác quả thật không tệ.
Sau khi hai người chơi được mấy vòng, rõ ràng chữ của Hoắc Nghiêm Đông tiến tới càng nhiều, thế nhưng Lương Hiểu Tài nhiều lần đoán trúng liên tiếp lập tức vọt lên đứng nhất, chưa chắc ai là người thắng sau cùng. Sau đó Hoắc Nghiêm Đông phát hiện, cái tên này vậy mà có mấy chữ nhìn cái là biết ngay, còn rút mấy chữ đó rất nhiều lần!
“Rõ ràng là ngươi gian lận, mau mau nhận trừng phạt, ít nhất phải rơi xuống năm ô!” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Cái chữ này ngươi nhớ rõ rồi, không thể rút nữa.”
“Nếu như chữ nào thuộc rồi không được bốc như ngươi nói, vậy đến chừng nào mới đẩy chữ lên đỉnh được a.” Lương Hiểu Tài nói, “Nếu không viết lên tờ giấy lớn chút đi, viết xong gấp một góc nhỏ rồi úp xuống, đưa cho đối phương lật, như vậy liền không biết trước được sẽ rút trúng chữ gì.”
“Không cần thế đâu. Hiện tại chỉ cần bỏ chữ vào trong chăn, không nhìn thấy, tùy tiện mò là được.” Hoắc Nghiêm Đông nói.
“Cũng được.”
Hai người lập tức nhét xấp giấy vào trong chăn, sau đó ngồi mò, mò chữ gì tính chữ đó. Cứ như vậy tạm coi như công bằng.
Ban đầu đã nói chơi một chén trà, kết quả hai người đùa đùa giỡn giỡn thế mà lại kéo đến gần nửa canh giờ. Đáng để cao hứng nhất chính là thu hoạch khá dồi dào, tất cả chữ viết bọn họ đều có thể nhận thức, ngoại trừ có hai chữ vẫn chưa viết ra được.
Về phần cuối cùng là ai thắng…
Sáng sớm ngày kế tiếp, trước tiên Hoắc Nghiêm Đông đi ra vườn rau rải chút hạt rau hẹ rồi tưới nước. Muốn trồng rau hẹ (2) thì giâm cũng được, gieo cũng được. Thế nhưng mùa này gieo thì thích hợp hơn, đây cũng loại rau mà Lương Hiểu Tài muốn ăn. Hoắc Nghiêm Đông gieo hạt giống xong, cùng Lương Hiểu Tài ăn bữa sáng rồi cả hai lên núi.
(2) 韭菜 – cửu thái: Hẹ có tên gọi khác là cửu thái, cửu thái tử, khởi dương thảo và nhiều tên khác. Danh pháp khoa học là Allium ramosum L. hay Allium tuberosum Rottler ex Spreng., thuộc họ Hành. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%B9)Lương Hiểu Tài cưỡi Dạ Phong, Hoắc Nghiêm Đông lưng đeo cung tay dắt ngựa. Tiểu Lục Tử bị Lưu Tiểu Lục mang đi rồi, hiện tại Hoắc Nghiêm Đông chỉ có thể dựa vào hai cái chân.
“Ai, Nghiêm ca. Đêm nay chơi nữa không?” Lương Hiểu Tài nhặt được tiện nghi còn bày đặt ra vẻ, cười hỏi.
“Chơi chứ.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “So với lúc trước ta tự mình học chữ quả thật mau hơn nhiều.” Y không nghĩ là do bản thân không muốn đi bắt rắn nên cố gắng nhớ, mà bởi vì thời điểm chơi đùa thật sự rất cao hứng. Giống như Lương Hiểu Tài nói, trong lúc vô tình liền nhớ kỹ, còn nhớ rất rõ rất lâu.
“Vậy ta phải ngẫm lại nên treo thưởng cái gì.” Lương Hiểu Tài còn kém chút nữa là lăn ra nằm. Ánh nắng rất ấm áp, còn có người dắt ngựa cho mình, cái này gọi là thư thái a!
“Không muốn rắn nữa à?”
“Thịt rắn có ngon cũng không thể ăn mỗi ngày. Phần thưởng phải thay đổi mới có ý tứ.” Lương Hiểu Tài ngẫm nghĩ, “Như vậy đi, ván kế tiếp nếu ta thắng ngươi mua cho ta mười con gà con.”
“Gà con?”
“Đúng vậy, lúc đến nhà Đại Bằng ta nhìn thấy trên đường có bán. Mua mười con nuôi. Ngươi thì sao? Còn muốn bắt ta giặt tất cho ngươi nữa à?”
“Đổi cái khác đi, nếu như ta thắng ngươi trả lời ta một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Hoắc Nghiêm Đông không nói. Qua một hồi lâu, Lương Hiểu Tài còn tưởng rằng phải đợi đến khi y thắng thì mới được nghe, không ngờ lại nghe y nói: “Ngươi muốn tìm thê tử, hay là tìm phu quân?”
(Cù vietsub: em muốn tìm 0 hay tìm 1, (^▽^))