Edit + Beta: Cù lão bản
Lương Hiểu Tài bị hun nóng đến tỉnh. Một chiếc chăn dày đắp trên người hắn, làm cả người toát hết cả mồ hôi, dính dính thật khó chịu. Hắn phải vất vả đến hai lần mới xốc chăn lên được, lại phát hiện bên ngoài vẫn còn tối đen.
Lửa trong doanh trướng đã sớm tắt, Hoắc Nghiêm Đông gục bên cạnh hắn.
(Cù: Đông ca ngồi ghế nhưng gục đầu lên cạnh giường)Hơi thở của người này hắn đương nhiên quen thuộc, không cần dụng ý vẫn nhận ra. Hắn nhìn một lát để thích ứng với bóng tối, cảm thấy có chút khát nước, muốn xuống giường tìm nước uống. Mới vừa nhúc nhích Hoắc Nghiêm Đông lập tức tỉnh.
“Sao vậy?” Hoắc Nghiêm Đông khàn tiếng hỏi.
“Khát.” Lương Hiểu Tài nói, “Có nước không?”
“Có, ta lấy cho ngươi.”
Hoắc Nghiêm Đông nói xong cũng không đốt đèn, ở trong bóng tối chuẩn xác rót một bát nước. Nước đã nguội, uống vào cực kỳ giải khát. Chỉ là bát có chút nhỏ, Lương Hiểu Tài lại nhờ Hoắc Nghiêm Đông rót thêm một bát, ừng ực một tiếng cạn sạch, xong mới thở phào một hơi.
Hắn ngả người trở lại giường, nhích nhích qua một bên: “Ngươi cũng lên giường ngủ đi, nằm úp sấp mệt không?”
Hoắc Nghiêm Đông không hé răng.
Lương Hiểu Tài nghĩ thầm đây là ngại giường nhỏ hay là ngại ông đây giành giường hả? Hắn nói: “Nếu không đổi thành ta ngồi ngươi nằm?”
Hoắc Nghiêm Đông vẫn cứ im thin thít, nhưng không do dự quá lâu liền nằm lên giường. Cái giường này so với binh lính bình thường đã lớn hơn một chút, song hai người nằm vẫn có chút chen chúc. Rất nhanh y hối hận. Nói chính xác, là hai người đều hối hận.
Thời điểm Lương Hiểu Tài nằm xuống vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, tuy nhiên Hoắc Nghiêm Đông vừa nằm xuống hắn lại không buồn ngủ nữa. Hơn nữa hắn phát hiện hắn đánh giá thấp năng lực chiếm diện tích của Hoắc Nghiêm Đông. Hắn nghiêng người sang, nhỏ giọng oán giận người bên cạnh: “Ta nói nha, mấy ngày qua ta không ở, có phải là ngươi cả ngày ăn ngon uống say hay không? Sao lại béo lên thế?”
Hoắc Nghiêm Đông khàn giọng nói: “Không có.” Nghe rất ấm ức.
Lương Hiểu Tài “Xì” một tiếng vui vẻ: “Không có thì thôi, thanh âm oan ức như vậy làm gì? Lần này ngươi có thể yên tâm, người Hổ Đầu quân khẳng định có thể trở lại.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ừm, vậy còn ngươi? Về sao?”
Vấn đề này hỏi tương đối vi diệu. Về sao? Về nơi nào? Về Hổ Đầu quân, hay là về nhà?
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút, không có trả lời quá nhanh, bởi vì hắn biết đây là một thời cơ. Nếu như muốn thoát khỏi thân phận “con dâu Hoắc gia” hắn có thể dựa vào cơ hội lần này, bảo Hoắc Nghiêm Đông nói rõ mọi chuyện với Lý Thuận Liên. Kỳ thực trong lòng bọn họ đều biết, trừ phi hắn giả vờ đến chết, bằng không việc Lý Thuận Liên khổ sở là chuyện không thể tránh được, thế nhưng hắn không thể giả vờ mãi.
Hai người đều không nói, Lương Hiểu Tài đang định hỏi Hoắc Nghiêm Đông một chút xem y có ý kiến gì thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang lạ. Tiếng vang đó từ xa đến gần, cảm giác chấn động liên hồi, rõ ràng là bầy ngựa đang lao nhanh!
Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông gần như bật dậy cùng lúc, Triệu Tam Canh ở ngoài lều trại nói: “Phó thống lĩnh, có người đến.”
Hoắc Nghiêm Đông ấn Lương Hiểu Tài xuống: “Ngươi trước tiên đừng ra.”
Lương Hiểu Tài biết mình không thích hợp lộ diện, lúc này tự nhiên sẽ nghe Hoắc Nghiêm Đông. Chỉ là trời còn tối, làm ra động tĩnh rõ ràng như vậy chỉ có hai loại khả năng. Một là chỗ dựa của Tiền Quang Tổ tới, hai là người muốn thu thập Tiền Quang Tổ tới.
Lương Hiểu Tài hiếu kỳ rốt cuộc là dân tai to mặt lớn nào, đồng thời cảm thấy trường hợp sau tính khả thi lớn hơn một chút. Nếu như là chỗ dựa của Tiền Quang Tổ thì hoàn toàn không cần thiết đêm hôm chạy đến. Đến vào lúc này còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, là muốn dọn sạch khu mộ sau núi hay là muốn đuổi đám bọn họ ra ngoài?
Nhưng mà rất nhanh Lương Hiểu Tài phát hiện có gì đó không đúng lắm. Tiền Quang Tổ và những người ở xung quanh hắn lén lút chạy ra ngoài, còn nhóm cưỡi ngựa đến đây mỗi người đều mặc y phục dạ hành che kín mặt. Sau khi đến nơi cũng không xuống ngựa, tên dẫn đầu chỉ nói: “Truyền khẩu dụ của thánh thượng, áp giải Đại thống lĩnh Thiết Tí quân Tiền Quang Tổ thuộc Trấn Bắc quân vào kinh. Ai là Tiền Quang Tổ?”
Tiền Quang Tổ sợ hãi vọt vào lều trại như một làn khói, chết sống không lên tiếng. Lúc này người dẫn đầu mới xuống ngựa, nhắm phương hướng quân sĩ Thiết Tí quân mà xông vào.
Tiền Quang Tổ run lập cập đứng lên: “Ta, ta không đi!”
Người dẫn đầu hô to: “Lớn mật! Ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Tiền Quang Tổ ôm chặt lấy cây cột dựng lều trại: “Thánh, thánh thượng có, có nói vì sao phải áp giải ta vào kinh không?”
Người dẫn đầu nói: “Ta chỉ là một gã thị vệ nho nhỏ, làm thế nào biết được thánh ý.” Nói xong hắn nhanh tay tóm chặt lấy cổ áo Tiền Quang Tổ, nhỏ giọng nói vào tai họ Tiền: “Là Hầu gia bảo ta tới mang ngài đi, không đi e rằng không kịp. Hầu gia nói rõ ‘nguyệt chiếu thanh đài’.”
Tiền Quang Tổ nghe thấy, không ngờ đối phương còn biết ám hiệu, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được được được, ta đi theo các ngươi.”
Họ Tiền vội vàng khoác áo choàng, cầm ngân phiếu nhét vào ngực. Người dẫn đầu nhìn thấy chỉ nhíu nhíu mày: “Nhanh lên!”
Tiền Quang Tổ giật mình, vội vã thọt chân vào giày theo người kia ra khỏi lều trại. Người dẫn đầu kia ra hiệu cho thuộc hạ đưa một con ngựa cho Tiền Quang Tổ. Hắn vụng về leo lên ngồi, đang muốn giơ roi thúc ngựa chạy, nào đâu Hoắc Nghiêm Đông mắt sắc phát hiện tiểu tử này có chút quá mức tích cực, hô: “Chậm đã!”
Người cầm đầu kia nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông mặc thường phục, mặt tối sầm lại nói: “Làm càn! Làm chậm trễ thánh mệnh ngươi có thể chịu nổi hình phạt không?”
Hoắc Nghiêm Đông lại nói: “Người đâu! Ngăn bọn họ lại cho ta!”
Người bên Hổ Đầu quân hét to một tiếng: “Dạ!” Tiếp theo Cung tiễn binh và Thương binh cấp tốc vây chặt đoàn người cưỡi ngựa. Bọn họ không giống Thiết Tí quân, không cần biết là đang ở đâu bọn họ đều chấp hành nghĩa vụ người lính. Ở Hổ Đầu Quan trông coi Hổ Đầu Quan, đến Bàn Hải Thành, vậy dĩ nhiên là trông coi an nguy của Bàn Hải Thành!
(Cù: Thiết Tí quân thuộc Bàn Hải Thành)Tiền Quang Tổ thấy thế nhanh chóng hô to: “Hoắc Nghiêm Đông, ngươi không muốn sống nữa sao? Dám to gan cãi lời thánh chỉ? Mau bảo chúng tránh ra!”
Hoắc Nghiêm Đông nghe thấy những lời này càng thêm xác định người đến có vấn đề. Nếu thật là hoàng thượng muốn gặp Tiền Quang Tổ vậy thì Tiền Quang Tổ không thể có phản ứng này. Tiền Quang Tổ tự làm bậy biết chột dạ, vừa nghe có người truyền thánh dụ sợ đến mức trốn trong doanh trướng, người như thế sao có thể tích cực vào kinh? Chớ nói chi là người truyền thánh dụ còn che mặt. Truyền tin cho thiên tử có cái gì bí mật mà không dám cho người khác nhìn? Bây giờ Hoắc Nghiêm Đông cũng không có bị người kiềm chế làm việc còn phải lo lắng này nọ.
“Tiền Đại thống lĩnh, ta đây là lo lắng cho an nguy của ngươi thôi.” Hoắc Nghiêm Đông trầm giọng nói, “Những người này luôn miệng nói truyền khẩu dụ của thánh thượng nhưng ngay cả cái tín vật đều không có. Ta nghĩ vẫn cẩn thận chút mới tốt.”
“Ngươi thật là to gan!” Tên dẫn đầu người thấy Hoắc Nghiêm Đông cắn mãi không buông, nhìn về phía những người khác: “Lẽ nào các ngươi cũng muốn kháng chỉ?”
Hổ Đầu quân vây quanh bọn họ không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt đều không chớp một cái. Vòng ngoài bắt đầu có người mặc áo giáp vào, lên ngựa vây quanh bốn phía. Cả đám đều là một bộ ngươi dám chạy ta dám truy.
Lương Hiểu Tài ở trong bóng tối nhìn, lần này thật sự có chút bội phục Hoắc Nghiêm Đông. Cái thời đại không giảng đạo lý luật pháp này, vạn nhất đối phương chính là người thiên tử phái đến thật thì sao? Lá gan của Hoắc Nghiêm Đông cũng thật lớn. Quả nhiên một người trong nhà không quyền không tiền vậy mà tuổi còn trẻ đã có thể leo lên chức Phó thống lĩnh của một đám tinh binh là có nguyên nhân.
Bầu không khí nhất thời có chút cứng ngắc, Tiền Quang Tổ vừa nghĩ tới câu “Không đi nữa e là không kịp” liền gấp đến đòi mạng, hô to một tiếng: “Hoắc Nghiêm Đông! Ngươi đồ vương bát đản, ngươi không sợ ta đến ngự tiền tố cáo ngươi sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Người đâu! Mời Đại thống lĩnh xuống ngựa.”
Tiền Quang Tổ nhìn những người kia dám tiến lên thật, khiếp đảm: “Các ngươi đều tránh ra cho ta! Mẹ nó đừng đụng vào ta! Ngươi được lắm Hoắc Nghiêm Đông, ngươi lại dám dĩ hạ phạm thượng? Lão tử mới là Đại thống lĩnh nơi này!”
Nhưng mà hắn có gào rách cả cổ họng cũng không ai nghe. Người Thiết Tí quân hận chết hắn, căn bản không thèm nghe, người Hổ Đầu quân càng không thèm.
Triệu Tam Canh nhìn thấy Tiền Quang Tổ ôm chặt ngựa không chịu xuống liền tiến lên bắt, đột nhiên một tên cưỡi ngựa bên cạnh rút ra một thanh đoản đao, đâm về phía Quang Tổ!
Tiền Quang Tổ vốn cưỡi ngựa cách người kia không xa, một đao này tới nhất định đi đời nhà ma. Nói thì chậm đao thì nhanh, thời điểm đoản đao của người kia sắp chạm cổ Tiền Quang Tổ thì một cây chủy thủ xé gió bay lại đây, “Phập” một tiếng đâm vào tay của người kia!
“A a a a!!!”
Người kia nắm lấy cổ tay phải, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ bàn tay của hắn. Tiền Quang Tổ bị doạ sợ run, nhanh chóng xuống ngựa lộn cù mèo bò tới bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông. Đám áo đen cưỡi ngựa kia phản kháng dữ dội nhưng hai quyền khó địch bốn tay, chỉ chốc lát sau tất cả đều bị chế phục.
“Dẫn đi!” Hoắc Nghiêm Đông dứt lời lập tức quay về phương hướng chủy thủ bắn tới, lại không nhìn thấy ai khác lạ.
Chẳng lẽ là Lương Hiểu Tài?
Có bản lĩnh đến trình độ đó bên trong Hổ Đầu quân không được mấy người, đều ở rất gần y, song không phải là bọn họ, nhưng mà người này cũng không phải Lương Hiểu Tài. Sau khi phát hiện chuyện đầu tiên Lương Hiểu Tài làm chính là chạy qua chỗ chủy thủ phóng ra, nhưng ở đó không có ai. Đối phương hẳn không phải là người bên phe Tiền Quang Tổ.
Lúc này Lương Hiểu Tài quỷ thần xui khiến nghĩ tới tên ám vệ đêm đó gặp qua trong phủ Trung Dũng Hầu, người cùng hắn đi lấy sổ sách, hình như gọi là Lăng Trạch. Người kia có năng lực như vậy, chẳng lẽ là hắn?
Lương Hiểu Tài không xác định, lại đột nhiên nghe Tiền Quang Tổ phát điên hét lên: “Thái quân sư! Thái quân sư đâu? Mau! Mau lên! Ta muốn đi gặp Đại đô thống!”
Thái Văn Đình thầm nhủ ngươi còn đi gặp Đại đô thống làm gì. Ra khỏi chỗ này ngươi chỉ có một con đường chết a! Đây không phải là tỏ rõ thượng cấp muốn giết người diệt khẩu sao?
Lần này Thái Văn Đình cũng không như lúc trước kêu đến đuổi đi nữa. Hắn trốn đi thu thập đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn. Mạng hắn mặc dù không đáng giá, nhưng hắn vẫn chưa muốn chết đâu! Hắn dọn xong bao quần áo, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Tiền Quang Tổ, lén lút rời khỏi lều trại của mình. Ai biết mới vừa đi tới một nơi không ánh lửa liền bị một chưởng đập ngất xỉu.
Tiền Quang Tổ hét cả nửa ngày không gọi được Thái Văn Đình, xung quanh một vòng cũng không có ai thèm giúp hắn. Bọn thủ vệ bình thường nghe hắn răm rắp bị Hổ Đầu quân trấn áp không dám lên tiếng. Bây giờ nhìn ai Tiền Quang Tổ cũng thấy đáng sợ như đầu trâu mặt ngựa. Hắn không khỏi gian nan nuốt nước miếng, sau đó đầu đầy mồ hôi nhìn Hoắc Nghiêm Đông: “Hoắc, Hoắc Nghiêm Đông, nếu không, ngươi dẫn ta đi?”
Hoắc Nghiêm Đông lạnh lùng liếc mắt một cái, không để ý tới hắn.
Triệu Tam Canh nói: “Hay là thôi đi Tiền Đại thống lĩnh, có người muốn giết ngươi lẽ nào ngươi không nhìn ra được sao?”
Tiền Quang Tổ nghĩ thầm ta đương nhiên nhìn ra được, bởi vì nhìn ra được nên ta mới đi tìm Đại đô thống! Rốt cuộc là ai muốn giết hắn? Sắc mặt Tiền Quang Tổ càng ngày càng trắng, cuối cùng mạnh mẽ kéo cổ áo, ngồi chồm hỗm trên đất không lên tiếng.
Không ai khống chế sự tự do của hắn, thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông cũng không rời đi. Chủ yếu là mạng chó của Tiền Quang Tổ tạm thời còn phải lưu lại, Hoắc Nghiêm Đông không hi vọng tiểu tử này suy nghĩ thông suốt sau đó tự sát.
Chỉ là Tiền Quang Tổ nổi danh sợ đau, hắn lén lút cắn đầu lưỡi một cái đã đau đến không chịu được, nào dám thật sự xuống tay ác độc. Hắn ngồi xổm trên đất một hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách thoát thân, ủ rũ như rau héo.
Hoắc Nghiêm Đông nhìn dáng vẻ èo uột không xương của hắn liền ứa gan, kêu người đuổi hắn về lều trại trông chừng. Sau đó Hoắc Nghiêm Đông cũng trở về trong doanh trướng. Y muốn nhìn một chút xem Lương Hiểu Tài còn ở đó hay không, thuận tiện hỏi chuyện chủy thủ. Ai biết mành lều vừa mới hất lên, người đầu tiên nhìn thấy cũng không phải Lương Hiểu Tài mà là một nam nhân xa lạ ngồi trên bồ đoàn.
Nam nhân này vóc người cao to, mặt như quan ngọc, giữa chân mày tự mang một luồng phong lưu. Tuy chỉ một thân y phục dạ hành đơn giản màu đen, lại không lấn át được toàn thân quý khí. Hắn đang cùng Lương Hiểu Tài nói gì đó, cũng không biết nói chuyện gì thú vị, cười đến đuôi mắt cong cong.
Hoắc Nghiêm Đông trong lòng đột nhiên nảy lên ảo giác tức phụ bị nam hồ ly tinh câu dẫn, trong nháy mắt một bụng chua lè!