*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lẩu hải sản – Thèm quá à *chẹp chẹp*
Edit + Beta: Cù lão bản
Lương Hiểu Tài cũng không biết chỗ kia từng ghi dấu hoạt động dã ngoại kiều diễm của Lăng Trạch, hiện tại hắn chỉ biết là hắn phát hiện con hàu nhiều đếm không hết. Hắn dẫn người, đánh xe ngựa, hấp tấp chạy đi tìm đám hàu, chỉ huy nhóm người này làm thế nào.
“Các ngươi chỉ cần để ý làm sao cạy thứ này ra là được, bùn dính bên trên lát nữa chúng ta tìm chỗ rửa sau.”
“Cá Chép, đây rốt cuộc là vật gì a?” Phần lớn mọi người căn bản chưa từng thấy, chỉ cảm thấy “đồ ăn” trong tay mới cạy ra xấu thấy gớm. Cái này thật sự có thể ăn à?
“Cái này gọi là hải lệ tử, nghe người địa phương kêu hình như là như vậy.” Người địa phương cũng không có nói, nhưng hắn biết con hàu còn được gọi là hải lệ tử, “Đừng thấy thứ này vỏ ngoài xấu xí nhưng thịt bên trong cực kỳ ngon! Cạy nhiều một chút, để xem hôm nay có thể để cho toàn bộ người trong doanh đều được ăn hay không.”
“Vậy còn không đơn giản?” Bọn họ đến hai mươi người đây, mỗi người cạy chừng hai trăm con thì toàn bộ người trong doanh đều có thể được chia phần, có khi còn dư ấy. Nếu ở chỗ khác kêu một người cạy hai trăm con có thể khó, thế nhưng chỗ này ngồi một chỗ vẫn có thể cạy được bao nhiêu đó, không khoa trương đâu, ở đây thật sự có nhiều lắm.
Lương Hiểu Tài thúc giục đám người cạy. Hắn phát hiện con vừa nãy hắn cạy còn thuộc hàng “baby” thôi, nhìn tiểu tử Đặng Thành Công kìa, cạy con nào con nấy còn lớn hơn cả hai nắm tay. Nếu như nhớ không lầm thì vật này hình như có tác dụng tráng dương thì phải.
Hắn vừa cạy vừa vui mừng, Tống Giang Hồng hỏi hắn: “Cá Chép, ngươi cười cái gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Vật này tuy ngon song không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều bụng sẽ không thoải mái.”
Nấu chín còn đỡ, nếu ăn sống…
Một lát nữa cạy xong thì dùng nước biển rửa sạch bùn bên ngoài. Thời đại này biển không có ô nhiễm gì, chất nước vô cùng tốt, theo lý ăn sống chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ?
Cổ nhân tương đối ít ăn hải sản, có ăn cũng đều là dùng cá là chính, hoặc là hải sản phơi khô, lãng phí thật nhiều mỹ thực. Lương Hiểu Tài liếm liếm môi, một bên thả hàu vào bao, một bên nghĩ tối hôm nay quả thực như ăn tết, cảm giác này thực sự là sảng khoái không nói ra lời. Hắn thích nhất là ăn hải sản, không ngờ lại có thể phát hiện một mảng bảo bối lớn như vậy.
Bất quá có lẽ nên ngăn Hoắc Nghiêm Đông ăn nhiều, tên kia không bổ cũng đã rất tráng!
Lương Hiểu Tài đang cân nhắc thứ này ngoại trừ ăn sống thì còn có thể nấu thế nào thì đầu kia đã có người nhét đầy bao, không còn chỗ để bỏ thêm. Hắn thấy thế nhanh chóng nhín chút thời gian nói cho những người này: “Chứa đầy thì để lên trên xe ngựa, lát nữa chúng ta còn phải tìm chỗ chà rửa một chút.”
Xe ngựa là khi bình thường dùng để vận chuyển lương thảo, bao là dùng để chứa lương thực, kích thước mỗi cái đều rất lớn, đợi đến khi nhét đầy hết bao thì một người vác lên cũng có chút lao lực. Cũng may những người này lúc thường đều có thao luyện, khí lực vô cùng lớn. Lương Hiểu Tài chỉ huy bọn họ đặt bao lên xe xong lập tức đánh xe ngựa đến một chỗ bờ biển gần doanh hơn.
Hắn ngồi cạnh một tảng đá chà sạch, cạy vỏ hàu làm mẫu cho mọi người, những người khác liền theo hắn chà chà cạy cạy. Bùi nhùi là lúc Lương Hiểu Tài dẫn người đi lấy một loại thực vật làm ra. Cụ thể tên gì Lương Hiểu Tài thật sự không biết, hắn chỉ biết là người trong phòng bếp thường dùng vật này.
Đại đa số người sẽ đối với sự tình chưa từng thử qua cảm thấy rất hiếu kỳ, tiểu đội Cá Chép tự nhiên cũng không ngoại lệ. Bọn họ chà chà chà, Đặng Thành Công lấy ra dao găm học theo Lương Hiểu Tài cạy vỏ, sau đó lộ ra thịt hàu bên trong mập phì non mềm! Thịt này trắng nõn như sữa dê, một bên mép còn có vòng đen. Chọt một cái, mềm mại ẩm ướt, chơi rất vui.
Lương Hiểu Tài nhìn kỹ một chút. Đám thịt hàu này đặc biệt sạch sẽ, đừng nghĩ là thứ moi từ trong đất ra, rửa sạch bên ngoài xong bên trong không có vật gì bẩn thỉu, có cũng đều là mấy loại rong tảo mà con hàu thường ăn, con người cũng có thể ăn.
Tiểu đội Cá Chép từng người từng người cạy đến hăng say. Lương Hiểu Tài tính toán chắc có chừng bốn năm ngàn con, giờ khắc này chúng bị bày ra một bên, đồ sộ như một ngọn núi nhỏ. Lúc này Tống Giang Hồng nói: “Cái này mà ăn ngon thật thì sau này rảnh rỗi chúng ta đi cạy đi.”
Lương Hiểu Tài nói với hắn: “Không ăn thường được đâu. Vật này sinh trưởng ở nơi lạnh, ăn nhiều dễ bị đau bụng. Còn nữa, một phút chốc mang về luộc sơ một chút, trước khi ăn các ngươi đều nhéo một khối nhỏ chà xát lên cổ tay nhìn thử xem da có đỏ lên không, không đỏ lại ăn.”
Đặng Thành Công hỏi: “Vì sao phải như vậy?”
Lương Hiểu Tài nói cho hắn biết: “Bởi vì đồ vật tuy tốt nhưng không phải ai cũng có thể ăn, có mấy người ăn xong sẽ nổi ban đỏ.” Có mấy người ăn hải sản tươi sẽ bị dị ứng, nhưng hắn cũng không thể nói ra cái từ hiện đại như phản ứng quá mẫn. Ngược lại trước khi ăn có thể chà lên da phòng ngừa một chút. Ví dụ như một người bạn của hắn, chỉ cần hải sản đụng tới lên da là chỗ da đó nhất định sẽ đỏ lên, còn rất ngứa, rõ ràng là dị ứng hải sản.
Đặng Thành Công nhanh chóng nhéo một miếng thịt hàu mới cạy ra chà lên cổ tay mình, thấy không có phản ứng gì vui vẻ nói: “Ta nhất định có thể ăn!” Những người khác cũng thử một chút, phát hiện đều không có vấn đề gì, vì vậy ra sức cạy.
Thời gian chà rửa cạy vỏ con hàu còn lâu hơn thời gian cạy khỏi tảng đá rất nhiều, mà nhiều người sức mạnh lớn, hai mươi người một bên tán gẫu một bên xử lý ngược lại cũng không cảm thấy việc này có khó khăn gì. Xử lý xong thì chỉ còn chở về nữa thôi, sau đó cũng không cần bọn họ xen vào nữa. Lương Hiểu Tài tìm người bên nhà bếp hỗ trợ dùng nước sạch rửa thịt hàu xong liền cho vào nồi to luộc.
Đây coi như là một món phụ, cũng không thể làm như bữa cơm chính. Người bên nhà bếp rất vui vẻ hỗ trợ. Chủ yếu là tâm tình bọn họ tốt, bởi vì bọn họ chịu trách nhiệm nấu ăn nên không cần hồi Hổ Đầu quân, sau đó có thể tiếp tục làm thuộc hạ của Hoắc Nghiêm Đông. Mặt khác mặc dù Lương Hiểu Tài không phải là người Hổ Đầu quân nhưng bọn họ cũng đều nghe loáng thoáng những chuyện người này làm cho Hổ Đầu quân, trong lòng đều bội phục hắn.
“Cá Chép, cái này phải luộc bao lâu?” Có người hỏi.
“Lớn như vậy luộc nửa khắc đi
(30 phút). Chúng ta không có đủ nồi, luộc xong vớt ra đổ nhóm kế vào luộc tiếp.” May mà vật này thời gian luộc không cần quá lâu, nếu không sẽ thật phiền toái.
“Mùi rất tanh.” Hoắc Nghiêm Đông không biết đến từ lúc nào.
“Tanh sao? Vậy lát nữa người đừng ăn a.” Lương Hiểu Tài nói, “Phần của ngươi ta ăn thay cho.”
“Nghĩ hay lắm. Chia ra mỗi người ăn được hai con chứ mấy?”
Lương Hiểu Tài thúc Hoắc Nghiêm Đông một cái: “Đi qua một bên!”
Hoắc Nghiêm Đông cố nén kích động muốn kéo hắn vào trong ngực một cái, nói: “Vật này có rất nhiều sao? Sao lập tức làm nhiều như vậy.”
Lương Hiểu Tài nói: “Nhiều. Thế nhưng trong doanh trại chúng ta nhiều người cho nên không thể thường xuyên đi cạy. Chung quy cũng phải cho chúng chút thời gian sinh sôi nảy nở, bằng không ăn hết về sau không có mà ăn nữa đâu.”
Khí trời ấm áp, nhà bếp liền đặt nồi giá ở ngoài trời luộc hàu, tổng cộng ba cái nồi lớn có thể luộn chừng hai trăm con một lần. Nhóm đầu tiên luộc xong Lương Hiểu Tài bảo người vớt hết ra, sau đó chính hắn ăn trước một con, chứng minh vật này thật sự có thể ăn. Hoắc Nghiêm Đông nhìn hắn ăn đặc biệt ngon miệng, gương mặt hưởng thụ phảng phất như ăn tiên đan liền học hắn ăn một con.
“Đại thống lĩnh, ăn ngon sao?” Đầu bếp chính hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy ngửi có chút tanh, thế nhưng cắn một cái lại có vị ngọt nhàn nhạt, đặc biệt tươi mới. Rõ ràng không thả tí gia vị gì thế nhưng ăn vào lại rất có tư vị.
“Vậy ta cũng thử một cái.” Đầu bếp chính nói.
Cứ như vậy mỗi người một con, tất cả mọi người xung quanh đều có phần. Lương Hiểu Tài cố ý nhắc lại một lần, người nào cọ thịt hàu lên cổ tay xong mà đỏ lên thì không được ăn. Tất cả mọi người đều thử một chút, ai không có vấn đề đều được ăn.
Có một số người không thích cái mùi này, mà đại đa số vẫn cảm thấy ăn rất ngon. Đến khi luộc xong nhóm cuối cùng thì mọi người đều có phần, đều được nếm thử món mới. Hàn Trường An hỏi: “Cá Chép, vật này ăn ngon như vậy sao ngươi không nói sớm? Nói sớm chúng ta còn có thể ăn thêm được mấy ngày.”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta cũng là tới hôm nay mới biết. Bất quá cho các ngươi chút tưởng niệm không tốt sao? Sau này có cơ hội lại tới ăn.” Hàn Trường An nghĩ thầm nói thì dễ, thế nhưng hồi doanh rồi thật không biết đến khi nào mới có thể trở lại.
Lúc này cơm tập thể cũng nấu xong. Bởi vì là bữa cuối cùng của nhóm binh sĩ phải hồi doanh nên hôm nay Thiết Tí quân ăn cơm trễ, Hoắc Nghiêm Đông còn đặc biệt phân phó làm thêm hai món, bên trong còn cho chút dầu mỡ. Hiếm khi được ăn một bữa ngon thế này song tâm tình của mọi người lại không tốt. Tuy nói thao luyện ở đâu cũng đều là thao luyện, thế nhưng có ai lại không muốn được ở cạnh người mình sùng bái chứ?
Hàn Trường An ăn món lẩu, tuy không có hải sản tươi để nhúng thế nhưng Lương Hiểu Tài đã tìm một chỗ đất trống nhóm lửa dựng nồi, thả vào trong canh xương đồ ăn và mì sợi. Hắn nhồi mì rất tốt, ăn vào so với bánh màn thầu còn ngon hơn nhiều lắm. Hàn Trường An vớt mì trong nồi, nói: “Sớm biết thế khoảng thời gian này ta không làm chuyện gì hết, chuyên tâm theo Đại thống lĩnh học làm sao bắn vật sống.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Luyện nhiều tất nhiên có thể tìm được cảm giác. Đừng luyện với vật chết, luyện với vật còn sống ấy. Có thời gian thì bảo người ném đá cho ngươi bắn, luyện một chút không chừng có thể hiểu.”
Lương Hiểu Tài nhớ tới trước đây hắn ở trong quân đội ném chai bia để bắn, đột nhiên vui vẻ: “Cục đá cũng quá nhỏ đi? Ném cục đất cũng tốt hơn đá a.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngược lại cũng đúng, vậy thì nghe Cá Chép, ném cục đất.”
Trương Ký nói: “Nói như vậy ta cũng hối hận đây. Ta còn muốn cùng Cá Chép học làm sao mới có thể có được tốc độ nhanh như hắn vậy.”
Lương Hiểu Tài nhấc tay, miệng bận hút sợi mì rột rột: “Cái này thật không có bí quyết gì quá lớn, chính là luyện thật nhiều thôi. Mới chân ướt chân ráo tập luyện dĩ nhiên là không được rồi. Tập đến khi nào mà đối diện bắn tới một mũi tên, ngươi không nhìn thấy nhưng nghe được, cảm giác được trước là thành.”
Trương Ký nghĩ nói thế cũng quá thần, lại hồi tưởng một chút phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn kia của Lương Hiểu Tài, cảm thấy quả thật có thể làm được mới gật đầu: “Được, ta trở về sẽ luyện.”
Lương Hiểu Tài ăn tới mức bụng tròn vo: “Ngày mai chừng nào các ngươi đi? Ta qua sớm một chút tiễn các ngươi.”
Hàn Trường An nói: “Vẫn đừng tới, có tiễn bao xa thì vẫn là từ biệt. Không cần tiễn, miễn cho trong lòng mọi người khó chịu.”
Trương Ký gật gật đầu: “Đúng, đừng tiễn.”
Lương Hiểu Tài cười một tiếng, nói: “Vậy cũng tốt, không tiễn thì không tiễn. Ngược lại hôm nay các ngươi ăn nồi lẩu này của ta về sau sẽ không thể quên ta được, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi phải trở về?”
Lương Hiểu Tài “Ừ” một tiếng: “Quá muộn rồi, đại nương và nương nhất định sẽ trông.” Hắn đứng dậy, ôm quyền với Trương Ký cùng Hàn Trường An: “Trương huynh, Hàn huynh, ngày mai huynh đệ ta sẽ không đến tiễn, hôm nay đứng ở đây chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Trương Ký và Hàn Trường An cũng đứng lên, ôm quyền với Lương Hiểu Tài. Trương Ký nói: “Tiểu Lương huynh đệ, ngày khác nếu như rảnh rỗi nhớ đi Hổ Đầu Quan nhìn một cái, ngươi không tòng quân, muốn đi đâu vẫn có thể tự quyết định.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Được, nếu như có cơ hội xác định sẽ qua đó làm một vòng.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Để Tam Canh dẫn người đưa ngươi.”
Lương Hiểu Tài nhấn vai Triệu Tam Canh đang muốn đứng dậy: “Ngày mai bọn họ phải đi, mọi người cứ trò chuyện cho đã. Lại nói ta một không tiền hai không sắc, ai có thể cướp ta?”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nghĩ trong bụng, nếu có thì giờ rảnh ta đây lập tức đi cướp. Hắn vỗ vỗ vai Lương Hiểu Tài: “Đi đường cẩn thận.”
Lương Hiểu Tài gật gật đầu, khoát tay áo một cái liền kêu Dạ Phong rồi lên ngựa rời đi. Đám người tiếp tục vây quanh nồi lẩu vừa ăn vừa nói chuyện, tán thưởng Hoắc Nghiêm Đông tìm được người bằng hữu này thật tốt, hiểu biết nhiều còn giỏi nấu ăn.
Hoắc Nghiêm Đông nhủ thầm các ngươi nói đúng lắm, chỉ có điều không phải là bằng hữu, mà là tức phụ nhi. Y cười cười, vớt một đũa mì sợi, lại không nghĩ rằng ngày mai Lương Hiểu Tài thật sự không tới.
Lúc đầu y không nghĩ nhiều, cho là Lương Hiểu Tài không muốn cảm thụ cảm giác chia ly nên không đến tiễn. Nhưng đến khi người bên Hổ Đầu quân đều thừa dịp sáng sớm mát mẻ nhanh chóng xuất phát Lương Hiểu Tài cũng không đến. Mỗi buổi sáng hắn đều dẫn người bên tiểu đội Cá Chép luyện tập bơi lội, vậy mà ngày hôm nay đến giữa trưa vẫn không thấy hắn đâu.
Diệp Đại Bằng đi theo nhóm binh sĩ Thiết Tí quân trở lại, nghe Hoắc Nghiêm Đông nói Lương Hiểu Tài hẳn là ở nhà liền cười nói: “Vậy buổi chiều ta lại đi tìm hắn, vừa vặn còn muốn bái phỏng đại nương và Quan di một chút.”
Lần này hắn đến đây rồi sẽ không đi nữa, về sau hắn lưu lại Thiết Tí quân làm quân y luôn.
Hoắc Nghiêm Đông chậm rãi gật đầu không lên tiếng, sau một lát y nói với Triệu Tam Canh một tiếng, dẫn theo Diệp Đại Bằng trở về nhà. Thật không ngờ rằng hai huynh đệ Trương Đống Trương Lương nói suốt cả đêm qua Lương Hiểu Tài không hề trở lại!