Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô bính – Bánh tô

Edit + Beta: Cù lão bản

Buổi tối lúc Quan Thải Y đi nhà xí Lương Hiểu Tài liền đánh tiếng với bà trước. Về sau có khả năng mỗi buổi tối hắn đều phải đi ra ngoài một chuyến. Còn đi ra ngoài làm gì, đương nhiên là muốn kiếm tiền.

Lúc đầu Quan Thải Y không đồng ý. Bà cảm thấy ban đêm đi ra ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa còn là Trấn Tây. Đây chính là xóm làng chơi, còn có người mở sòng bạc, địa phương như vậy xưa nay đều có rất nhiều người hay gây chuyện, nhỡ như gặp phiền toái thì sao?

Nhưng lần này Lương Hiểu Tài lại bướng bỉnh như lừa vậy. Quan Thải Y chưa từng nói nặng với nhi tử, không những không nói nặng còn bị động đáp ứng giúp đỡ hắn. Còn giúp thế nào, đại khái là mỗi khi đến tối Quan Thải Y sẽ giả vờ đi nhà xí một chuyến, sau đó sẽ trở lại. Lúc bà trở lại Lương Hiểu Tài sẽ rời đi, vạn nhất Lý Thuận Liên hỏi tới Quan Thải Y cứ nói là bà giải quyết xong quay vào nhà.

Ngẫm lại cần cả hai người đồng thời nói dối, Quan Thải Y cũng có chút hoảng hốt. Bà thực sự không nghĩ ra vì sao từ sau khi đến đây con trai lại có biến hóa lớn như vậy. Thế nhưng nam hài tử mà, có chí hướng cũng không phải là chuyện xấu. Quan Thải Y cắn răng một cái, quyết định chống lưng cho hắn.

Đêm đó, khi Lý Thuận Liên ngủ được nửa canh giờ Quan Thải Y liền theo lời Lương Hiểu Tài dạy bà, xuống giường đi nhà xí. Lương Hiểu Tài dựa vào cơ hội này mang theo bỏng gạo ngọt chạy lên trên trấn. Để lúc lấy đồ theo không tạo ra động tĩnh quá lớn hắn đã sớm đặt bỏng gạo ngọt ở bên ngoài, quần áo đã thay sẵn trước khi nằm xuống, trên mặt cũng bôi trước một lớp nhọ nồi mỏng, cho nên lúc Lương Hiểu Tài ra khỏi nhà đã là bộ dáng nam nhân.

Hắn dựa vào ánh trăng yếu ớt đi trên đường, rõ ràng xung quanh tối tăm đến đòi mạng, thế mà hắn lại không có chút nào sợ hãi. Tâm tình hắn tựa hồ không tệ, bước chân nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác “lén lén lút lút”, rất thản nhiên.

Thôn Hà Nguyệt cách trấn Đông Bạch khoảng chừng có hơn hai mươi dặm, dùng tốc độ của hắn, nếu như hắn muốn nhanh một chút một canh giờ là đủ, nếu như chậm một chút thì cần hơn một canh giờ. Chủ yếu vẫn là do tố chất thân thể của nguyên chủ không bằng trạng thái đỉnh cao của hắn đời trước cho nên sẽ chậm một chút, nếu không, với khoảng cách như vậy, chỉ một chút đồ lặt vặt chừng nửa canh giờ hắn cũng có thể làm được.

Mà hơi chậm chút cũng không sao, ngược lại thời điểm này Trấn Tây chỉ mới bắt đầu náo nhiệt. Nhưng hắn phát hiện chuyện tương đối đau “bi” duy nhất, chính là bày bán bỏng gạo ngọt này thế nào. Hắn không có sạp hàng, mà đây lại là đồ ăn, không thể đặt dưới đất.

Cuối cùng Lương Hiểu Tài quyết định giơ bát lên bán. Hắn coi bản thân như giá đỡ, đặt bát lớn trong lòng bàn tay. Giương cao, hạ thấp, lại giương cao, lại hạ thấp, một bên bán bỏng gạo ngọt một bên tiếp tục rèn luyện lực cánh tay.

“Bán bỏng gạo ngọt đây! Vừa ngon vừa rẻ bỏng gạo ngọt đâyyyy! Đi ngang qua nhìn một chút. Ui chao ~! Thơm ngon ngọt xốp, ăn xong khen không dứt miệng… Bán bỏng gạo ngọt đây! Bỏng gạo ngọt ăn ngon lại rẻ, cắn một miếng tràn đầy hạnh phúc, tuyệt đối là món ngon biếu tặng mỹ nhân nha ~”

Những người khác vừa mới tới Trấn Tây cũng bắt đầu hét ăn hét uống. Trấn Tây có hàng quán, có kỹ viện, còn có cửa tiệm bán mấy thứ như son phấn thuốc mỡ, đương nhiên cũng có các loại đồ ăn vặt. Trấn Đông dường như đã tiến vào giấc ngủ, mà nơi này phảng phất như vừa mới bắt đầu một ngày mới.

Cuối cùng Lương Hiểu Tài dừng ở một chỗ cách cửa kỹ viện chừng mười mét. Hắn phát hiện nơi này có mấy người cũng bán đồ ăn vặt, có kẹo hồ lô, bánh tô (1), còn có đậu phộng hạt dưa. Bên cạnh hắn là một tiểu huynh đệ bán kẹo hồ lô, thoạt nhìn chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không già dặn lắm, nhìn còn rất lanh lợi. Chỉ là thỉnh thoảng y dùng tay áo lau mũi một chút, sau đó “Rột!” một tiếng hít nước mũi, bộ dáng khiến người khác có chút á khẩu.

(1) 酥饼 – tô bính: Bánh tô, có màu vàng óng ánh, vỏ có nhiều tầng, giòn mà không vụn, mỡ mà không ngán, có nhiều loại nhân khác nhau. Hình minh họa ở đầu chương. Link cách làm:

https://baike.baidu.com/item/%E9%85%A5%E9%A5%BC

“Ai, người mới tới, bỏng gạo ngọt này của ngươi là cái gì vậy a?” Tiểu huynh đệ bán kẹo hồ lô hỏi.

“Là một loại đồ ăn vặt.” Lương Hiểu Tài nói, “Ở đây sinh ý có tốt không?” Hắn hơi híp một con mắt, thoạt nhìn như là mắt có chút tật, hơn nữa còn bôi đen mặt, cho nên diện mạo thường thường không có gì lạ.

“Cũng không tệ lắm. Bất quá muốn bán đồ ở đây thì phải nộp tiền.”

“Nộp tiền? Nộp cho ai? Nộp nhiều ít?”

“Một buổi tối nộp hai văn.” Kẹo hồ lô nói, “Về phần nộp cho ai, vậy ngươi xem ngươi đang đứng trước cửa nhà ai, đứng trước cửa nhà nào thì cứ nộp cho người đó.”

“Ở đây?” Lương Hiểu Tài chỉ chỉ kỹ viện.

“Chứ gì.” Kẹo hồ lô lại hỏi, “Cái này của người là gì a, một bát định bán bao nhiêu tiền? Ăn có ngon không?”

“Đương nhiên ngon a.”

Lương Hiểu Tài đang nói chuyện, từ cửa kỹ viện có một lão đầu đi ra. Lão đầu mặc một thân xiêm y màu đỏ táo, trên đầu đội mũ sáu cánh màu đen, đang đứng ở cửa cùng một người khác nói gì đó.

Kẹo hồ lô thấp giọng nói: “Nhìn thấy người kia không? Người đội mũ ấy, là lão thu tiền. Lão là quản sự của kỹ viện này.”

Vừa mới nói xong lão đầu kia liền nhìn về phía bên này, không lâu sau lão đi đến chỗ Lương Hiểu Tài. Lão quan sát Lương Hiểu Tài từ trên xuống dưới một phen, lại nhìn đồ vật trong bát của Lương Hiểu Tài một chút.

“Tiểu tử, biết quy củ chỗ này chưa?”

Kẹo hồ lô chạy sang một bên tránh né. Lương Hiểu Tài không nói hai lời, cầm hai đồng tiền giao cho lão đầu: “Dạ có nghe, xin ngài nhận lấy.”

Lão đầu nhìn đồng tiền trong lòng bàn tay, hừ một tiếng, áng chừng một chút nói: “Tiểu tử, ngươi đùa ta à? Chỉ có hai văn tiền mà muốn làm ăn trước cửa Liễu Xuân Uyển chúng ta hay sao? Muốn ăn đòn hả?”

Nói xong lão đầu làm dáng muốn đánh Lương Hiểu Tài, nhưng chỉ là khoa tay một chút, bởi vì thời điểm nhìn thấy ánh mắt Lương Hiểu Tài lão đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Lão đây nói cho ngươi, ngươi nghe cho rõ đây. Chỗ này của ta lần đầu tiên đến làm ăn giao trước một trăm văn, về sau mới là một ngày hai văn, mỗi đầu tháng giao thêm một trăm văn, nếu muốn giao một lần cho cả tháng thì là một trăm năm mươi văn, có hiểu hay không?”

Lương Hiểu Tài quay đầu liếc nhìn tên bán kẹo hồ lô, thấy tiểu tử kia bộ dáng như đang xem kịch vui cười nói: “Thực sự xin lỗi nha, ta quên mất ngươi mới đến ngày đầu tiên.”

Quên mất? Ha.

Lương Hiểu Tài nói với lão đầu: “Xin lỗi đại gia, vậy ngày hôm nay ta giao một trăm văn trước, bất quá không biết ta có thể nói chút chuyện này với ngài hay không?”

Lão đầu đảo mắt: “Được. Nói đi.”

Lương Hiểu Tài lấy ra một trăm văn thả vào tay lão đầu, đồng thời lôi kéo lão qua một bên, nhỏ giọng nói gì đó rồi lập tức hỏi: “Ngài thấy thế nào?”

Lão đầu lại ngẩng đầu, lần này ánh mắt lão nhìn Lương Hiểu Tài có chút không đúng. Nếu như xung quanh đủ sáng không chừng sẽ có người phát hiện ánh mắt này gọi là “Tham lam”, thế nhưng không có ai nhìn thấy ánh mắt của lão. Lão cười nói: “Tốt! Cứ theo lời ngươi nói!”

Lương Hiểu Tài tiếp tục nâng bát, nhìn dáng dấp cũng không giống như đang đau lòng một trăm văn kia, nhưng thế này lại làm cho kẹo hồ lô bên cạnh lo lắng. Cái tên chết tiệt gì thế này? Ăn mặc như ăn mày vá chằng vá đụp, vậy mà nói lấy ra một trăm văn liền lấy một trăm văn? Có tiền trong túi vậy ăn mặc như thế làm gì?

Bán hạt dưa cùng bán bánh tô cũng nghi hoặc. Lúc trước bọn họ đều bị một trăm văn này dọa sợ, thiếu chút nữa không dám ở nơi này bày bán làm ăn. Sau đó họ phát hiện người ở đây đều rất có tiền, chỉ cần làm ăn đàng hoàng thì vẫn có lời, lúc này mới quay về nhà kiếm tiền lại đây nộp rồi bắt đầu buôn bán. Bất quá bọn hắn đều là lão đầu tuổi tác khá lớn, không muốn đấu đá với ai, lúc trước khi tiểu tử bán kẹo hồ lô này tới bọn họ cũng không có ngáng chân hắn. Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được, bọn họ đều không hy vọng có người mới đến làm ăn, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn họ.

Ngược lại Lương Hiểu Tài không nghĩ nhiều như thế. Hắn a, ai đối xử tốt với hắn một phần hắn có thể trả lại gấp mười, nhưng nếu có ai hãm hại hắn vậy hắn cũng sẽ không khách khí. Hắn liếc nhìn tiểu tử bán kẹo hồ lô, cười cười không nói gì.

Bán kẹo hồ lô gọi là Vương Cửu Đản, thấy Lương Hiểu Tài cười y nhíu nhíu mày, khuôn mặt lanh lợi lúc trước bị vẻ “âm trầm” thay thế, rõ ràng trông không lớn, nhưng không biết làm sao lại sinh ra một cỗ khí tức lưu manh nơi phố phường. Y nhổ một ngụm về phía Lương Hiểu Tài, thầm nói: “Thứ gì đâu.”

Lương Hiểu Tài không để ý tới, cũng không đứng ở tại chỗ. Hắn vừa nâng bát vừa đi, rao cũng không thèm rao, giống như đồ của hắn chắc chắn sẽ bán được.

Vương Cửu Đản “hừ” một tiếng rồi hò hét mời chào kẹo của y, trong lòng thầm nói ngươi không rao mà hi vọng có người đến mua đồ vật của ngươi sao? Xem lúc ngươi bán không được tìm ai khóc!

Mãi đến khi có một nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy kéo một nam nhân mập như cục mỡ đi ra, chỉ chỉ Lương Hiểu Tài nói: “Chỗ này nè, mua đi mà mua đi mà!”

Vương Cửu Đản thầm nghĩ, ai da, sinh ý đến! Đây chính là khách quen của y, gọi là Hồng Mai. Tuy không phải đầu bảng nhưng cũng là một người rất đắt khách trong Liễu Xuân Uyển, thường xuyên đến chỗ y mua hai xâu kẹo hồ lô. Y nghĩ lần này chắc cũng đến chỗ y nữa đây, kết quả Hồng Mai cùng với khách của nàng trực tiếp chạy về phía tên “ăn mày” kia.

Hồng Mai nói: “Tiểu huynh đệ, cái này gọi là bỏng gạo ngọt đúng không? Bán thế nào?”

Lương Hiểu Tài nói: “Một khối mười lăm văn. Một bát có mười khối.”

Vương Cửu Đản nhất thời cả kinh: “Mười lăm văn, ngươi ăn cướp hả!”

Lương Hiểu Tài không để ý tới y, cười nói: “Ta cũng không có ăn cướp a, cảm thấy ta ăn cướp là bởi vì ăn không nổi. Vị đại gia này mặt mày hồng hào khí độ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải là người thiếu tiền. Hai khối chỉ có ba mươi văn, ngươi không bỏ ra nổi thì nghĩ người khác cũng không bỏ ra nổi sao?”

Hồng Mai nói: “Đúng đó đúng đó, Hải ca của chúng ta cực kỳ giàu có a. Hải ca! Mua đi mà mua đi mà! Mua hai khối, ngài một khối em một khối, ngài ngọt em cũng ngọt, ngài nói xem?”

Hải quan nhân niết mặt Hồng Mai một cái: “Được được được, tất cả đều nghe theo nàng. Mau! Mau cho ta lấy hai khối!”

Lương Hiểu Tài nói “Được”, nhanh chóng lấy hai que gỗ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước xuyên hai khối, mỗi que một cái. Hắn thu tiền xong liền nói: “Que gỗ có chút nhỏ, lúc ăn hai vị cẩn thận chút.”

Hai người lại không để ý đến Lương Hiểu Tài, người gọi là Hồng Mai cắn một miếng, vốn định làm dáng một chút, không ngờ chỉ mới một ngụm nhất thời muốn nhảy cẫng lên: “A! Ngon quá đi! Vừa ngọt vừa thơm vừa xốp, ôi, Hải ca ngài mau mau nếm thử!”

Hải ca có thể béo như thế, khẳng định ngày thường yêu cầu đối với đồ ăn ngon sẽ không thấp. Chỉ là hắn cũng nghĩ giống Hồng Mai, ban đầu thật sự không cho rằng vật này ngon ở chỗ nào. Trên thực tế nếu không phải Hồng Mai lôi kéo hắn nói muốn ăn hắn mới sẽ không mua đồ vật một tên ăn mày bán, cho nên khi nghe Hồng Mai hối thúc hắn ăn hắn còn hơi hơi nghi ngờ. Vậy mà nếm thử xong mới cảm thấy này ba mươi văn này không bỏ phí! Vì vậy vung tay lên: “Này! Lấy thêm cho ta hai khối nữa!”

Lương Hiểu Tài liền ghim hai khối, lại nhận ba mươi văn! Trong phút chốc bán hết một nửa, sáu mươi văn cũng tới tay. Tuy nói phải nộp mất một trăm, thế nhưng rất nhanh liền có thể thu về!

Vương Cửu Đản cùng hai lão đầu khác bên cạnh nhìn thấy mà sững sờ, sững sờ xong là ước ao đố kị. Hai lão đầu ước ao, Vương Cửu Đản đố kị. Sao chỉ có một mình hắn bán đắt chứ!

Chất giọng Hồng Mai khá lớn, lại rất ngọt miệng, nhưng thực tế trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt thế này không thể thu hút bao nhiêu sự chú ý. Chỉ là nàng chạy vào trong kỹ viện, y y nha nha khen ngợi bánh bỏng gạo một trận, không bao lâu sau liền có người đi ra mua. Hồng Mai vào trong đó có nói, tổng cộng chỉ có mười khối, Hải ca của nàng mua bốn khối, sắp hết hàng rồi nha! Vừa thấy nghe lời của nàng, có mấy người yêu thích tham gia trò vui cùng yêu thích nếm thử của lạ đi ra ngoài tìm. Cũng có người không phải là vì ăn, chính là muốn giữ thể diện, vì vậy chỉ chốc lát sau Lương Hiểu Tài đã bán xong mười khối bỏng gạo ngọt!

Một trăm năm mươi văn tới tay, Lương Hiểu Tài liền trích ra ba mươi văn, đi ra cửa sau đưa cho lão đầu “thu phí”, cười nói: “Đa tạ đại gia giúp ta. Ngày mai ta sẽ quay lại nữa, lúc đó tự nhiên không quên ngài.”

Lão đầu cười nói: “Không thành vấn đề. Ngài mai gặp lại!”

Lương Hiểu Tài cười cười áng chừng hai mươi văn một chút. Hắn đang muốn đi, lúc này lão đầu lại đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút.”

Lương Hiểu Tài xoay người: “Ngài còn có việc?”

Lão đầu nói: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn làm ăn ở chỗ này thời gian dài tốt nhất nên thay đổi quần áo một chút, có mấy vị đại gia rất để ý, thấy ngươi mặc như vậy bán đồ ăn người ta không muốn mua. Còn nữa, ngươi tên gì?”

Lương Hiểu Tài nói: “Ta họ Sài, tên là Sài Hiểu Lượng, ngài gọi ta Tiểu Lượng là được. Đa tạ ngài đã chỉ điểm.”

Lão đầu vung tay lên, Lương Hiểu Tài liền quay về phía thôn Hà Nguyệt mà đi. Một bát bỏng gạo ngọt thành phẩm mười lăm văn mà hắn dám bán một trăm năm mươi văn, Lương Hiểu Tài cảm thấy bản thân có chút ác. Nhưng dù sao tiền này có một ít phải đưa cho lão đầu kia, còn phải đưa cho diêu tỷ, cho nên đắt chút cũng có thể. Kiếm tiền dựa trên chuỗi lợi ích chính là như vậy.

Ngày hôm nay kiếm lời năm văn, ngày mai, rồi ngày mốt, sẽ có càng nhiều càng nhiều, vừa nghĩ tới đó, Lương Hiểu Tài thật vui vẻ. Tuy rằng sinh hoạt ở nơi này không sánh được với thế giới hiện đại, thế nhưng ở đây không khí trong lành, nhịp điệu sinh hoạt chậm rãi, lại có thể trải nghiệm phong tình dị quốc.

Về đến nhà ước chừng đã là giờ Sửu. Thời gian này Lý Thuận Liên khẳng định đang ngủ, chỉ là Quan Thải Y thì không nhất định. Hắn nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào, từ đầu kia vườn rau đi tới trước cửa chính, sau đó mở cửa. Cửa phòng vang lên tiếng “kẹt kẹt”, hắn cầm theo đồ đạc đi vào trong phòng.

Lý Thuận Liên không tỉnh, tuy lỗ tai của bà linh, nhưng thời điểm này hẳn là lúc ngủ say nhất, cho nên không có phản ứng gì. Đương nhiên có phản ứng cũng không cần lo lắng, hắn có thể nói là hắn ra ngoài đi nhà xí. Đi không dễ, chứ về đơn giản hơn nhiều.

Quan Thải Y lo lắng cho Lương Hiểu Tài, quả thực không thể ngủ được. Thế nhưng bà nghe thấy động tĩnh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nghe Lương Hiểu Tài nói hết thảy đều rất tốt  bà mới thở phào nhẹ nhõm, không lâu lắm liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi Lương Hiểu Tài tỉnh dậy liền thay thành nữ trang, Quan Thải Y còn giúp hắn chải tóc. Hắn chải thì như cái tổ ong vò vẽ, Quan Thải Y bới bới mấy cái hắn lập tức biến thành người khác, gọn gàng hơn rất nhiều.

Lương Hiểu Tài nói: “Vẫn là nương lợi hại a!”

Nói xong hắn đem năm văn hôm qua kiếm được đưa cho Quan Thải Y, để bà giữ lại cho bản thân. Người đầu têu chuyện này là hắn, Quan Thải Y cũng không muốn đòi tiền hắn, đại khái là cảm thấy hắn nhiều chủ ý, với lại cũng đã trưởng thành rồi.

(Bán được 150 văn, trừ 100 văn phí bảo kê, 30 văn phí trung gian dắt mối và 15 văn tiền vốn thì còn 5 văn)

Kỳ thực đem so sánh hai mươi lượng thì năm văn lẻ thật sự không nhiều một chút nào. Thế nhưng Quan Thải Y vẫn đau lòng đến đòi mạng, bởi vì bà biết đây là tiền nhi tử kiếm được. Bà  nắm thật chặt số tiền này, sau đó cẩn thận tìm cái khăn bọc lại.

Lương Hiểu Tài cười cười không nói gì, ăn cơm xong rồi nhào bột, sau đó đi ra ngoài làm việc. Hắn đi xới đất, đi tìm vài hộ nông gia. Nơi này không có phân hóa học, cho nên nhiều nhà đều tích góp phân gà phân vịt, thậm chí còn nhặt cả phân trâu, sau đó đem ủ để năm sau dùng. Nguyên chủ cũng không hiểu mấy chuyện đó lắm, cho nên đều là vừa học vừa làm, ngược lại cũng tích góp một chút kinh nghiệm. Lương Hiểu Tài nghĩ phải dùng chút phân cho vườn rau.

Quan Thải Y phơi xong quần áo, lại bồi Lý Thuận Liên nói đông nói tây, sau đó ra vườn rau đi tìm Lương Hiểu Tài: “Tối nay con còn muốn đi nữa sao?” Bà nhìn thấy phần bột đã nhào với trứng gà.

Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Con cảm thấy chuyện buôn bán này không thể làm một ngày nghỉ một ngày, người hôm qua mua đồ của con còn bảo hôm nay sẽ đến mua nữa đấy.”

Quan Thải Y nói: “Vậy cũng tốt.”

Đến buổi chiều Lương Hiểu Tài lại bắt đầu chiên sợi bột, từng sợi từng sợi sắc vàng óng ánh. Đường cũng được nung chảy, còn cho thêm hạt vừng vào trộn đều, khắp phòng đều là vị ngọt.

Lý Thuận Liên hỏi: “Tiểu Âm a, con làm bỏng gạo ngọt hả?”

Lương Hiểu Tài nói: “Vâng, thưa nương. Vật này trời nóng không giữ được lâu, con làm thêm một chút. Với lại con thấy hai người rất thích ăn a.”

Lý Thuận Liên cười một cái nói: “Con thật hiếu thuận.”

Lương Hiểu Tài nói một câu “Cần phải thế”, sau đó làm rất nhiều. Hắn lấy hai bát bỏng gạo ngọt thật đầy, đến lúc trời tối, giống như đêm trước đến Trấn Tây làm ăn.

Những người hôm qua không ăn, còn có mấy vị khách nhân bị mấy diêu tỷ đã nhận “đút lót” thổi gió bên gối, đua nhau vung tiền xoành xạch, bán hết trong chớp mắt!

Ngày thứ nhất kiếm lời năm văn, ngày thứ hai kiếm lời ba trăm văn! Bất quá trong ba trăm văn hắn phải lấy một trăm văn đưa cho lão đầu, lão đầu đi phân chia cho mấy diêu tỷ, cho nên hắn kiếm lời hai trăm văn.

Một ngày được hai trăm văn a!

Ngày thứ ba Lương Hiểu Tài tiếp tục làm bỏng nữa!

Lý Thuận Liên nghe tiếng, giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì đó lại lo lắng nói xong con dâu không vui, chỉ đành nhịn xuống không hé răng.

Vì vậy đêm xuống Lương Hiểu Tài lại đi ra ngoài. Lần này cũng giống như những đêm trước, Quan Thải Y mở cửa đi ra bên ngoài, sau đó Lương Hiểu Tài mặc nam trang mới từ trong nhà đi ra. Hắn cầm đồ vật, vẫy vẫy tay với Quan Thải Y, sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

Chốc lát sau Quan Thải Y quay trở về nhà, không biết trong bóng tối có một người vừa vặn thấy được nhất cử nhất động của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment