Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 59

Edit: Bất Niệm 

“Cửu điện hạ tài năng xuất chúng, lại không kiêu ngạo, không nóng nảy, năm ấy lũ lụt ở Tuyên Thành là do ngài ấy vất vả ngày đêm nghĩ cách trị thủy, cuối cùng giải trừ được lũ lụt, ánh bình minh hé sáng, dân chúng từ đó mà có thể thái bình, nhưng Cửu điện hạ lại không ham cầu chiến công mà lại đẩy công lao cho người khác; Chiến loạn ở Nam Cương, cũng là nhờ Cửu điện hạ bày mưu tính kế mới tiêu diệt được hoàn toàn quân phản loạn, đến cuối cùng lại công thành lui thân, không cầu xin nửa điểm danh lợi! Sự tích như thế, chỗ nào cũng có, lúc này lão thần cũng không nhiều lời nữa, chắc chư vị có mặt ở đây đều hiểu được!”

Nói đến đây, Uy Quốc công quét mắt một vòng, mà trong mắt mọi người, hoặc là tán thành, hoặc là nghi vấn, nhưng không có một ai đứng ra nói lên nghi ngờ.

Đúng là bọn họ ít nhiều đều biết đến công lao của Cửu vương, chuyện Bùi Cẩn lập công nhưng lại để người khác hưởng lợi bọn họ cũng biết, có điều trước kia bọn họ đều nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ Diên Đế lạnh nhạt với Cửu vương, cho nên bọn họ cũng bỏ mặc! Những chuyện này, mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng lại không ai nói ra trước mặt, hôm nay Uy Quốc công lại bất chấp hết thảy nói ra khỏi miệng, bọn họ cũng không thể cãi lại, chỉ có thể im lặng cam chịu. Nhất là phe Thất vương, năm đó người đoạt được nhiều công lao nhất chính là bọn họ, hiện tại mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, nếu không nói ra ngoài rồi thì cũng chẳng có quả nào ngon để ăn nữa!

Cuối cùng, Uy Quốc công nâng mí mắt nhìn về phía ghế rồng, quả nhiên sắc mặt của Diên Đế đã trở nên cực kì khó coi.

Tất nhiên là tâm tình của Diên Đế không tốt rồi. Trong lòng ông vẫn còn đang nghi ngờ lời nói của Uy Quốc công, bởi vì trong mắt ông, Bùi Cẩn chỉ là để bài trí, không có chiến công hiển hách, bất kể là đi Tuyên Thành trị thủy hay dẹp loạn ở Nam Cương, Bùi Cẩn cũng chỉ là thành viên của Hoàng thất đi theo giúp ổn định lòng người, cho dù có công lao, cũng sẽ không lớn. Bây giờ, nghe Uy Quốc công nói như vậy, ông lại phát hiện ra sự thật hình như không chỉ đơn giản như vậy nữa.

Uy Quốc Công nói năng hàm súc, vừa thể hiện ý tứ của mình vừa xác minh hơn phân nửa công lao đều thuộc về Bùi Cẩn, mà những người còn lại cũng đã sớm biết chuyện này!

Tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có mình ông là không biết gì cả. Đây là gì? Chính là khi quân! Nghĩ tới đây, sắc mặt Diên Đế liền trầm xuống thêm ba phần nữa.

Uy Quốc công cảm thấy trên điện trầm mặc, khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh, sau đó thu hồi lại ánh mắt sắc bén, tiếp tục cất cao giọng, “Còn nữa, mọi người đều đã biết Cửu điện hạ là một người hiền lương! Đối với ai cũng đều hòa thuận, yêu dân như con, đây chính là đạo hiền làm vua! Tấm lòng lương thiện, văn võ song toàn, thật là minh đạo làm vua! Gặp chuyện không sợ hãi, gặp nạn không hoảng hốt, đây là thánh đạo làm vua! Nếu Cửu điện hạ làm Thái Tử thì chính là bình minh phúc lành của dân chúng! Cho nên, thần khẩn cầu Bệ hạ lập Cửu vương làm Thái Tử!”

“Thần khẩn cầu Bệ hạ lập Cửu vương làm Thái Tử!”

“Thần khẩn cầu Bệ hạ lập Cửu vương làm Thái Tử!”

Uy Quốc công nói xong, một bộ phận thế lực của hắn liền lên tiếng phụ họa, bất quá số người lại rất ít.

Phe Thất vương thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là thùng rỗng kêu to, không có lực sát thương gì hết!

Thế nhưng Uy Quốc công dường như không để ý chút nào, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước. Hắn đang đợi, đợi một người đại diện cho thế lực khác ra mặt.

Quả nhiên, sau khi hai bên tranh luận xong, một người bèn bước ra.

“Thần cũng cho rằng Cửu vương gia thích hợp với vị trí Thái Tử hơn.”

Người này vừa mở miệng, toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại, phe Thất vương vô cùng kinh ngạc, mà Uy Quốc công lại nở một nụ cười không khác gì hồ ly.

Người đứng ra nói chuyện, chính là Binh Bộ Thượng Thư, người từng là trụ cột của phe Thái Tử.

Binh Bộ Thượng Thư vừa mở miệng, mấy người còn lại trong phe Thái Tử ngay lập tức hiểu ý, rối rít đứng ra bày tỏ ủng hộ Cửu vương Bùi Cẩn.

Sau cái chết của Hoàng Hậu và Thái Tử, nhóm người này đều thấp thỏm lo lắng sẽ bị phe Thất vương trả đũa, hoảng loạn chỉ muốn tự vệ nhưng lại không tìm được cách nào. Vừa rồi Uy Quốc công đứng ra nói một phen, lập tức khiến bọn họ có cảm giác như tìm ra được con đường sáng cho bản thân!

Lúc Hoàng Hậu và Thái Tử còn sống, phe Thất vương còn có chút kiêng kỵ, hôm nay đại địch đã mất, bọn họ liền không cố kỵ nữa. Thời gian này, bọn họ đều bị đám người kia chèn ép đến mức không dám ra khỏi nhà, mà một khi Thất vương trở thành Thái Tử, rồi đăng cơ, dựa theo thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, tất nhiên sẽ dẫn đến một phen huyết tẩy Đại Thanh!

Như vậy, muốn sinh tồn thì nhất định phải khiến Thất vương không được làm Thái Tử!

Thất Vương không làm, như vậy, cũng chỉ còn lại có Cửu vương!

Cửu Vương tuy yếu thế, nhưng nếu như ngồi lên được ghế Thái Tử, dĩ nhiên cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc, như vậy bọn họ cũng không cần lo lắng nữa!

Thế cục trên chính điện thay đổi trong nháy mắt, mọi người đều yên lặng đạt thành nhận thức chung… Thề phải ủng hộ Cửu Vương lên ngôi Thái Tử!

Uy Quốc công thấy các đại thần rối rít đứng ra ủng hộ thì nở nụ cười hài lòng, sau đó lui về sau nửa bước… Hắn chỉ cần nói một chút như vậy thôi, hiện tại cứ để mặc mọi chuyện phát triển đi!

Trước kia trên triều đình, nói cho cùng cũng tồn tại ba thế lực: Phe Thất vương, phe Thái Tử và phe trung lập.

Phe trung lập do Hộ bộ thượng thư đứng đầu, không tham dự vào vòng tranh đấu của các Hoàng tử, chỉ làm việc theo ý chỉ của Bệ hạ, đương nhiên trong số những người này cũng có người không công chính, có người chỉ biết bo bo giữ mình...

Mà bây giờ, phe Thái Tử lại chuyển sang ủng hộ Cửu vương, triều đình lại tiếp tục tồn tại ba phe phái. Có điều bởi vì thời gian trước bị chèn ép quá mức, phe Thái Tử đã suy yếu bớt, cho nên dù tất cả có đứng ra ủng hộ Bùi Cẩn, nhưng nếu so tay đôi thì phe Thất vương vẫn chiếm ưu thế hơn một chút.

Lại bộ thượng thư âm thầm quan sát, trong lòng thầm tính toán, suy đoán, lại đứng dậy, nhưng hắn không cãi lại phe Cửu Vương, cũng không tiếp tục tán dương Thất vương mà chỉ khom người cúi đầu, bình thản mà trịnh trọng nói ra một câu, “Dùng Hoàng tự làm trọng, Thất Vương mới là người thích hợp!”

Lại bộ thượng thư chìm chìm nổi nổi trong triều gần hai mươi năm, có thể suy đoán được tâm tư của Diên Đế không sai biệt lắm, một câu này của hắn chính là nhắm vào tâm lý coi trọng Hoàng tự của Diên Đế!

Cửu vương có được khen ngợi lợi hại hơn nữa thì hiện giờ cũng không có người nối dõi. Còn Thất vương, cho dù có bao nhiêu tỳ vết đi nữa, nhưng Trắc phi đã mang thai, đây chính là quả cân nặng nhất!

Quả nhiên, lời này vừa rơi xuống, phe Thái Tử biến sắc, Diên Đế nhíu mày nửa ngày cũng có chút buông lỏng.

Những người đứng im quan sát, vốn có chút nghiêng về một phía, trong nháy mắt cao thấp liền được phân biệt!

Uy Quốc công nhìn thoáng qua Lại bộ thượng thư, lặp lại nguyên văn, “Dùng Hoàng tự làm trọng, Cửu vương mới là người thích hợp!”

“Ý của Quốc công là?” Lại bộ thượng thư hỏi.

Uy Quốc công không trả lời mà xoay người thi lễ với Diên Đế, nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, không mấy tháng nữa, Bệ hạ sẽ có long tôn!”

“Phiền Quốc công chỉ giáo?” Diên Đế không khỏi nghiêng thân về phía trước.

Uy Quốc công cười nói: “Mấy hôm trước, con dâu của lão thần đến phủ Hiền Vương vấn an Cửu Vương phi, vô tình biết được Cửu Vương phi đã mang thai lâu ngày!”

“Thật sao?” Diên Đế vừa mừng vừa sợ.

“Nếu Bệ hạ không tin tưởng lão thần, Bệ hạ cứ cho hỏi là biết.”

Diên Đế thấy vẻ mặt chắc chắn của Uy Quốc công, trong lòng không biết thật hay giả nhưng ngón tay vẫn không khỏi run lên. Bất quá, rất nhanh Diên Đế liền nghĩ tới một vấn đề, vì sao lão Cửu lại chưa từng nhắc tới chuyện Cửu Vương phi mang thai?

Vì sao?

Phe Thất vương nghe được tin Cửu Vương phi mang thai thì kinh hãi không thôi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao trước giờ chưa từng nghe nhắc đến? Trịnh thái y không phải là vừa mới đến đó bắt mạch sao? Hơn nữa còn khẳng định là không mang thai nữa!!

Phe Thái Tử nghe thấy vậy thì cảm thấy cán cân đang nghiêng hẳn về phía mình, vui sướng vì sự nghịch chuyển to lớn bất ngờ này!

Trong khoảng thời gian ngắn, song phương bất phân thắng bại. Phe Thái Tử có thêm sức lực, càng thêm ra sức ca tụng công đức của Bùi Cẩn, đồng thời cũng liệt kê tất cả ác tích của Thất vương. Đối với việc phê phán Thất vương, bọn họ chẳng khác nào ngựa quen đường cũ, chẳng mấy chốc mà đã vạch trần đủ loại tội ác của Thất vương, không chừa lại một chút nào.

Phe Thất vương đương nhiên cũng muốn tìm ra tật xấu của Bùi Cẩn, chỉ tiếc hình tượng của Bùi Cẩn quá mức thiện lương, bọn họ tìm nửa ngày cũng chỉ nói ra được một tội “phô trương lãng phí”, ám chỉ việc Bùi Cẩn vung tiền như rác mua châu báu, xiêm y cho Nhan Thế Ninh. Vì thế, càng về sau, bọn họ chỉ có thể phản bác lại lời phê phán của phe Thái Tử. Ngươi nói ta tham ô hủ bại, ta liền nói ngươi kéo bè kết cánh, chó cắn chó đầy một miệng lông.

Diên Đế nhìn phía dưới ầm ĩ thì không kiên nhẫn nổi nữa, vung tay áo bãi triều, nghĩ đến vấn đề quốc khố liền sai người lưu Hộ bộ thượng thư ở lại.

Ngự thư phòng.

Hộ bộ thượng thư giải thích từng vấn đề một, đâu ra đấy, Diên Đế nghe xong thì gấp tấu chương lại, có ý kết thúc.

Hộ bộ thượng thư thấy Diên Đế sắc mặt nhợt nhạt liền xin cáo lui.

“Khanh chờ một chút.” Diên Đế mở miệng giữ người lại.

Hộ bộ thượng thư vội vàng dừng chân.

“Khanh thấy giữa lão Thất và lão Cửu, ai thích hợp hơn?”

“Bệ hạ anh minh, tự có thánh ý.” Hộ bộ thượng thư cung kính trả lời.

“Mấy lời qua loa này trầm đã nghe chán rồi!” Diên Đế cau mày nói.

Hộ bộ thượng thư thấy Bệ hạ nổi giận thì càng khom lưng thấp hơn.

Diên Đế nhìn hắn một cái, nói: “Nói thật một chút suy nghĩ của khanh đi, trẫm biết rõ khanh có suy nghĩ riêng. Cứ nói, trẫm sẽ không trách tội!”

Hộ bộ thượng thư là nhân vật tiêu biểu của phe trung lập. Diên Đế hỏi hắn, chẳng qua là vì bị chuyện trên triều hôm nay quấy nhiễu nên mới muốn tìm hỏi một người đáng tin cậy một chút.

Chuyện xảy ra trên triều hôm nay thật ra đều nằm trong dự liệu của Diên Đế, chỉ có điều là không ngờ Uy Quốc công lại tỏ rõ lập trường vào thời điểm này như vậy, càng không ngờ phe Thái Tử lại dứt khoát chuyển đổi trận doanh. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, bọn họ làm như vậy cũng là hợp lý. Những người này đều vì tư lợi của bản thân, tất nhiên sẽ không muốn lão Thất leo lên ngôi vị Hoàng đế rồi!

Như vậy, xuất phát từ lợi ích chung, bọn họ sẽ hy vọng người đó là ai?

Hộ bộ thượng thư trầm ngâm một lát, thấy không tránh được nữa mới cắn răng, nhắm mắt nói ra, “Thần cho rằng, Cửu điện hạ thích hợp hơn.”

“Vì sao?” Diên Đế nhíu mày.

Hộ bộ thượng thư lại trầm mặc, một lát sau mới chậm rãi nói: “Lão thần quả thật là không quá hiểu rõ về hai vị Điện hạ, lời nói ra cũng chỉ là phán đoán của bản thân, nếu như nói sai, kính xin Bệ hạ thứ tội.”

“Được.” Trước khi nói chuyện xin thứ tội, tha tội mới mở miệng. Vốn đã rõ phong cách làm việc của Hộ bộ thượng thư nhưng lúc này Diên Đế vẫn có lời thầm khen ngợi tính cẩn thận của vị Hộ bộ thượng thư này.

Hộ bộ thượng thư lấy được bảo đảm, lúc này mới gian nan mở miệng, “Thần cho rằng, Cửu điện hạ làm người khoan dung, thích hợp làm Thái Tử hơn.”

Một câu nói bình thản, nhưng lại thức tỉnh Diên Đế rất sâu.

Bùi Cẩn khoan dung, cho nên cho dù có đăng cơ làm Hoàng đế thì cũng sẽ đối xử tử tế với người khác, bất kể là Thất vương hay là phe Thái Tử. Như thế, triều đình sẽ không phải chịu chấn động gì lớn! Hôm nay quốc khố trống rỗng, căn cơ không yên, nếu như chấn động kéo dài, chỉ sợ cục diện đất nước sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Diên Đế chớp mắt, yên lặng suy nghĩ.

Một hồi lâu sau, Diên Đế thở mạnh một hơi, nói: “Trẫm biết rồi, khanh lui xuống trước đi.”

“Thần cáo lui.” Hộ bộ thượng thư lĩnh chỉ.

Lúc ra đến cửa điện, trong con ngươi của Hộ bộ thượng thư hiện lên một tia phức tạp, hắn nhớ lại chuyện sáu năm trước.

Năm đó Cửu điện hạ bắt gặp con gái nhà mình làm chuyện ác, tuy có tức giận nhưng Điện hạ vẫn che giấu cho hắn. Khi đó nếu như không giấu giếm nổi chuyện này, chỉ sợ hắn cũng không được nở mày nở mặt như hôm nay… Đây là hắn nợ Cửu điện hạ một nhân tình!

Haizzz, con gái ơi con gái, con đúng là hồ đồ, nếu lúc trước con không bị ma quỷ ám ảnh thì sau này con có thể sẽ thành Hoàng Hậu rồi!

Nghĩ tới đây, Hộ bộ thượng thư lại hơi khó hiểu… Hôm nay thắng bại chưa phân, vì sao lại cảm thấy người thắng chắc chắn sẽ là Cửu Vương đây?

Kỳ lạ!

Vốn chỉ là một nhàn vương không quyền không thế, không nơi nương tựa, ai ngờ trong nháy mắt lại được nhiều người ủng hộ như vậy!

Cũng không trách được, từ xưa đến nay, chuyện triều chính vẫn luôn là như thế!

Hộ bộ thượng thư nghĩ xong mới tiếp tục dịch chuyển bước chân rời đi.

Trong hành lang yên tĩnh, một chiếc lá khô gieo mình theo gió rơi xuống mặt đất... 
Bình Luận (0)
Comment