Edit: Bất Niệm
Nhan Thế Ninh nghe xong, âm thầm cân nhắc một phen, cũng không hiền hậu nở nụ cười, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi: “Bùi Cẩn, có chuyện này thiếp vẫn thấy rất nghi hoặc. Nếu Bệ hạ đã nói sẽ không lập chàng làm Thái Tử, như vậy, nói cách khác chính là Bệ hạ đã chuẩn bị tặng ngôi vị Hoàng đế cho Thất vương, vậy tại sao lại chậm chạp không chịu ra chiếu chỉ? Chàng xem, Bệ hạ cũng chỉ tỏ thái độ với chàng, mặc dù chàng nói là Quốc công tính kế, nhưng Quốc công cũng là vì đại cục, chưa chắc chắn tuyệt đối sẽ không lan truyền tin đồn. Nói cách khác, người ngoài hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bọn họ chỉ biết rằng Bệ hạ vẫn đang suy nghĩ, từ đó từng người vì lợi ích riêng mà tranh đấu… Phe phái càng tranh chấp, triều đình càng rung chuyển, đạo lý này thiếp còn hiểu được thì Bệ hạ nhất định còn hiểu rõ hơn, vậy tại sao Bệ hạ lại không dứt khoát ban chiếu chỉ lập Thất vương làm Thái Tử, không kiên định lập trường để người khác hết hy vọng chứ?”
Bùi Cẩn thấy nàng nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt sáng ngời thì không nhịn được mà búng một cái vào trán nàng. Đến lúc thấy Nhan Thế Ninh trợn mắt nhìn chằm chằm mình, hắn mới cười đáp: “Bởi vì dù sao Phụ hoàng cũng chỉ là người, không phải là thần?”
“Xin chỉ giáo?”
Bùi Cẩn cười cười nhìn màn xe phiêu động theo gió, cảm thấy gió núi có chút lạnh liền ôm Nhan Thế Ninh sát vào người mình, “Nếu như Phụ hoàng ta là thần, thì vào thời khắc này, người nhất định sẽ vì đại cục mà bài trừ tất cả tạp niệm, nhanh chóng lập Thất ca làm Thái Tử, đáng tiếc, Phụ hoàng chỉ là người. Người có thất tình lục dục, có nhược điểm, còn có cả tử huyệt nữa. Sở dĩ Phụ hoàng chần chừ, không lập tức để Thất ca lên ngôi Thái Tử là bởi vì Phụ hoàng lại một lần nữa bị đâm trúng tử huyệt.”
Nói đến đây, hai tròng mắt của Bắc Đẩu đột nhiên rất thâm thúy, khuôn mặt tuấn lãng thoáng qua một tia ngẩn ngơ, “Phụ hoàng ta yêu lão Thập nhất, vị trí này là người một lòng muốn lưu lại cho hắn, chỉ tiếc lão Thập cũng không muốn, hơn nữa còn bị giết chết. Mà hung thủ sát hại lão Thập đến nay vẫn chưa tìm được, ngôi vị Thái Tử đột nhiên trở thành hiềm nghi lớn nhất trong lòng Phụ hoàng. Ta tin chắc hiện tại tâm tình của Phụ hoàng chẳng khác nào đang nuốt trúng ruồi bọ đâu. Trước đây ta cũng đã nói rồi đấy, Phụ hoàng cực kỳ thích khống chế mọi chuyện, hiện tại bị buộc phải làm chuyện bản thân không muốn... Ha ha, khẳng định là khó chịu muốn chết!
Về tình cảm, Phụ hoàng vô cùng chán ghét Thất ca, còn về lý trí, người lại muốn lập Thất ca làm Thái Tử, hiện tại Phụ hoàng muốn đưa Thất ca lên ngôi Thái Tử là vì thỏa hiệp trước lý trí, nhưng lại chậm chạp không chịu ban chiếu thư là vì bị tình cảm khống chế… Cho nên, ta nghĩ Thất ca muốn ngồi lên vị trí kia cũng không dễ dàng gì, Phụ hoàng nhìn hắn không vừa mắt, nhất định sẽ nhân lúc còn sống mà ra sức giày vò, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu ý tứ tôi luyện, dù sao người muốn ngồi lên vị trí kia nhất định phải là người có bản lãnh. Nàng xem mấy ngày gần đây đấy, không phải là Phụ hoàng luôn đâm chọt Thất ca trên triều sao, còn ý vị giao vấn đề khó khăn cho hắn giải quyết, chờ hắn mắc sai lầm liền tức giận quát lớn. Đồng thời, Phụ hoàng còn tán dương và ban thưởng cho ta, chính là có chủ tâm khiến Thất ca ngột ngạt! Ha ha!”
Bùi Cẩn vừa cười vừa nói, nhưng trong tiếng cười kia lại nghe ra vẻ tiêu điều.
Mặt ngoài ân sủng có lớn như thế nào cũng không bù được sự coi thường ở bên trong.
Nhan Thế Ninh biết rõ nhưng nàng cũng không lên tiếng trấn an, chỉ nắm chặt lấy tay của hắn, trong lòng lại đem người cha chồng vô lương kia lăn qua lộn lại không biết bao nhiều lần.
…
Xe ngựa lắc lư một ngày, rốt cuộc cũng dừng lại. Nhan Thế Ninh được Bùi Cẩn đỡ xuống xe ngựa, vừa nhìn cảnh sắc xung quanh, nàng không khỏi phải cảm thán ra tiếng, ngọn núi xa xa mờ mịt trong rừng Lâm Sâm, tất cả đều phủ một màu tuyết trắng tinh khiết. Ngay trước mặt lại là một trang viên tinh xảo hoa lệ, mang theo hơi thở xưa cũ, kết hợp hai thứ lại, chẳng khác nào tiên cảnh chốn nhân gian.
Thấy Nhan Thế Ninh vui mừng, Bùi Cẩn liền ghé vào tai nàng, nói nhỏ: “Cảnh sắc bên trong còn mê người hơn.”
Cảnh sắc bên trong? Tất nhiên là ngọc tuyền. Nhan Thế Ninh thấy hắn một dạng lòng tham không đáy thì bĩu môi khinh bỉ.
Sau khi cơm nước no nê, Bùi Cẩn không chờ nổi nữa, lập tức kéo Nhan Thế Ninh tới ngọc tuyền, liếc thấy Bắc Đẩu vẫn ngồi ăn thì đi tới, nói: “Bắc Đẩu, Bắc Đẩu, ta có phải là người anh tuấn nhất, thiện lương nhất trên đời này không?”
Bắc Đẩu đang uống trà, nghe Bùi Cẩn nói như vậy liền phun một ngụm trà ra ngoài. Tiểu Tư thấy thế, lạnh nhạt lấy khăn tay ra đưa cho Bắc Đẩu.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tinh ranh của Bùi Cẩn, Bắc Đẩu nhíu mày, không hiểu vì sao người này lại đột nhiên nói như vậy.
Bùi Cẩn tiếp tục thấp giọng nói: “Tắm ôn tuyền, rất ấm áp, rất tốt.”
Bắc Đẩu thấy hắn lén lén lút lút thì càng nhíu mày hơn, trong phút chốc hình như đã hiểu ý của Bùi Cẩn, vì vậy, trong mắt lập tức lấp lánh hào quang, nhưng sau đó không biết là nghĩ đến chuyện gì mà lại nhíu mày.
Bùi Cẩn biết rõ băn khoăn của Bắc Đẩu, lại nhỏ giọng nói: “Những thị vệ kia đều canh giữ ở bên ngoài, không được phép vào trong, người hầu trong trang viên cũng bị ta đuổi đi hết rồi, hiện tại, đều là người mình.”
Bắc Đẩu nhìn lướt qua, thấy là đúng như vậy thì suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Bùi Cẩn thấy thế thì cười càng thêm vui vẻ, “Như thế nào, đạt đến mức độ nào rồi? Nói mau, có phải dưới gầm trời này, ta là người anh tuấn nhất, thiện lương nhất hay không?”
Bắc Đẩu thấy Bùi Cẩn tự đắc thì tự thấy xấu hổ, một hồi lâu sau mới “Ừ” một tiếng, xem như miễn cưỡng thừa nhận. Bất quá, chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt đuôi mày của Bắc Đẩu, toàn bộ đều là vui vẻ.
… Dạo này trời lạnh, buổi tối Tiểu Tư đều không chịu nhúc nhích, hắn đã bị cấm vận một thời gian dài rồi, thật sự là đáng thương đến chết. Hiện tại sẵn có ôn tuyền, Tiểu Tư sẽ không ngại lạnh nữa! Ha ha ha…
Sắp xếp xong xuôi với Bắc Đẩu, Bùi Cẩn liền kéo tay Nhan Thế Ninh muốn đi, lúc này, một người nhẹ nhàng chạy đến ngăn trước mặt hắn.
Tiểu Ất kéo Tiểu Giáp vẻ mặt không tự nhiên đến, nghiêm mặt nói: “Gia, dưới gầm trời này, ngài đúng là người anh tuấn nhất, thiện lương nhất! Không ai hơn được ngài cả!”
Vừa rồi Bùi Cẩn nói chuyện với Bắc Đẩu, Tiểu Ất cũng nghe được một ít, lúc sau vì bận đi săn thỏ hoang với Tiểu Giáp mà không nghe được toàn bộ câu chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Bắc Đẩu tiên sinh, nhất định là có chuyện tốt. Vì vậy, Tiểu Ất liền quyết định... Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng nhất định phải tranh thủ.
Có chuyện tốt, sao có thể thiếu hắn được chứ, ha ha ha…
Bùi Cẩn nhìn Tiểu Ất cười nịnh bợ, lại nhìn Tiểu Giáp đứng bên cạnh, nhịn không được mà bật cười, “Tiểu Ất, ngươi cũng muốn đi tắm ôn tuyền sao?”
Tắm ôn tuyền tất nhiên là có hàm nghĩa khác, nhưng Tiểu Ất làm sao có thể hiểu được, nghe Bùi Cẩn nói vậy thì chỉ cho rằng là nghĩa trên mặt chữ, cho nên liền gật đầu liên tục, nghĩ nghĩ lại thấy không ổn, Tiểu Ất liền xoa tay, cố làm ra vẻ ngượng ngịu, nói: “Đương nhiên nếu gia thấy không tiện thì thôi. Cho dù gia không đồng ý thì trên đời này, ngài vẫn là người anh tuấn nhất, thiện lương nhất!”
Bùi Cẩn thấy ánh mắt hai người không giống nhau, liền vuốt cằm nói: “Các ngươi… Định cùng nhau thật sao?”
Tiểu Ất nghe vậy, cho rằng Bùi Cẩn đáp ứng thì vui mừng, nhướn mày nói: “Cùng nhau, cùng nhau! Chúng thuộc hạ cùng nhau, không chiếm nhiều diện tích!”
“Ai muốn cùng nhau với ngươi! Ngươi đi chết đi!” Thấy Tiểu Ất hưng phấn, Tiểu Giáp không nhịn được nữa, liền cho hắn một quyền vào gáy, sau đó giận dữ rời đi, trong miệng còn nói thầm: “Đi cũng là bắt ta kỳ lưng cho ngươi!!”
Tiểu Ất thấy thế liền tức giận đuổi theo, “Chẳng lẽ ta không phải kỳ lưng cho ngươi sao! Ông nội ngươi, đồ da dày thịt béo, lão tử chà xát cũng mỏi nhừ hai cánh tay… Này này này, ngươi để lại cho ta một ít, đừng có ăn hết chân gà nướng của ta, đồ cầm thú!! Nó là huynh đệ của ngươi đó, sao ngươi lại hạ miệng được chứ?”
“…”
Thấy hai người lại đấu võ mồm, Bùi Cẩn cùng Nhan Thế Ninh nhìn nhau nở nụ cười. Sau đó thừa dịp bọn họ không chú ý, Bùi Cẩn liền kéo tay Nhan Thế Ninh đi đến ôn tuyền.
Ngọc Tuyền sơn trang có tất cả bảy con suối, ngăn cách các tiểu trang với nhau, tương ứng với từng đối tượng khách nghỉ chân. Bùi Cẩn đưa Nhan Thế Ninh tới cửa động, vẻ mặt hưng phấn, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp!! Mấy ngày nay Nhan Thế Ninh đều cảm thấy lạnh, hơn nữa thân thể của nàng lại bất tiện, hắn đã phải tự cấm quá lâu rồi!
Có điều, ngay lúc Bùi Cẩn muốn đi vào thì lại bị người ta gọi lại.
Người gọi hắn chính là Bắc Đẩu và Tiểu Tư.
Bắc Đẩu nhìn Bùi Cẩn, nghiêm túc nói: “Ta quên không nói với ngươi chuyện này.”
“?” Bùi Cẩn thấy Bắc Đẩu có vẻ ngượng ngịu thì đột nhiên có dự cảm xấu.
Bắc Đẩu im lặng suy nghĩ xem phải nói như thế nào mới không tàn nhẫn, nhưng mà không nói lại không được. Haizzz… Suy nghĩ một chút, hắn liền hạ quyết tâm! Nhìn vẻ mặt mong đợi của Bùi Cẩn, Bắc Đẩu nói: “Phụ nữ có thai không nên tắm ôn tuyền..”
Phụ nữ có thai không nên tắm ôn tuyền...
Phụ nữ có thai không nên tắm ôn tuyền...
Ầm ầm! Sấm sét giữa trời quang!
Bắc Đẩu thấy Bùi Cẩn ngây ra như phỗng thì có chút không đành lòng, trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: “Ngươi bảo trọng, ta đưa Tiểu Tư vào trước.”
Ta đưa Tiểu Tư vào trước...
Ta đưa Tiểu Tư vào trước...
Nhìn Bắc Đẩu kéo tay Tiểu Tư, hạnh phúc đi vào động Tiểu Tuyền, Bùi Cẩn ngửa mặt lên trời thét dài, một hồi lâu sau, hắn quát lên: “Bắc Đẩu! Ngươi đi ra ngoài cho ta! Ta nhớ ra ta còn có một chuyện quan trọng chưa làm xong!”
Hừ! Có phúc cùng hưởng, ta gặp nạn, đương nhiên cũng muốn ngươi phải chịu chung!
…
Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, Thất vương Bùi Chương chịu đựng giá lạnh, mỗi ngày đều chịu gió chịu tuyết đi làm việc, Cửu vương Bùi Cẩn lại an nhàn qua ngày trong Ngọc Tuyền sơn trang, không tắm ôn tuyền thì chính là nghe hát, lúc nhàn rỗi thì mang theo đám thị vệ đi săn, đương nhiên vì để biểu hiện sự “vô năng” của bản thân, bình thường đều là đám thị vệ bắt được gấu lớn hay sói hoang, mà trong tay hắn chỉ là chim trĩ nhỏ và thỏ hoang. Nếu hắn vô tình phát hiện ra vật gì tốt sẽ lập tức hiếu thuận nhớ đến Phụ hoàng, sau đó liền cho người tiến cung dâng đồ… Đợi đến khi người trở lại liền đem theo tin tức trong kinh theo về.
Bùi Cẩn nghe những tin tức vụn vặt kia liền âm thầm phân tích, từ đó tìm ra thông tin trọng yếu hoặc hữu dụng cho bản thân.
Uy quốc công không làm hắn thất vọng, cuối cùng cũng tìm được sơ hở của Thất vương. Vì vậy, tại hội yến của cung đình, vài cô con dâu của Uy quốc công bắt đầu vô tình hoặc hữu ý bắt chuyện với hai vị phi tử của Thất vương, theo như tin tức mới nhất thì Trắc phi đã tức giận mà động tay với Chính phi, phủ Thất vương mù mịt chướng khí. Mà Bùi Chương lại bận rộn cả ngày thể hiện trước mặt Diên Đế, không quản chuyện trong nhà. Ngược lại, Mục quý phi thấy chuyện không ổn, liền gọi hai vị con dâu vào cung giáo huấn một trận, có điều hai người kia cũng chỉ thu liễm được một thời gian ngắn, cuối cùng lại còn làm cho mọi việc trầm trọng thêm.
Còn một việc nữa khiến Bùi Cẩn chú ý, chính là chuyện đệ đệ Tiểu Thập Tam của hắn bị đánh. Trong cung ai là người dám đánh Thập Tam điện hạ? Ngoại trừ Bùi Vân Tuệ được nuông chiều đến bốc đồng ra thì còn ai nữa! Nghe nói, Tiểu Thập Tam sau khi bị đánh thì cực kỳ tức giận, quay đầu lại một cước đạp ngã Bùi Vân Tuệ xuống đất… Vì thế dẫn đến một trận giận dữ của Diên Đế, đương nhiên không phải là giận La phi vô dụng, mà là giận Bùi Chương không biết cách quản nữ nhi.
Nghe được tin Bùi Chương vì chuyện này mà bị giáo huấn, Bùi Cẩn lại không hiền hậu nở nụ cười, lão phụ thân nhà hắn thật sự là hung ác quá rồi!
Tuy nhiên, chuyện Bùi Cẩn quan tâm nhất không phải là chuyện Tiểu Thập Tam bị đánh, mà là thân thể La phi ngày càng yếu đi, Thái y trị liệu chẩn đoán sẽ không quá mùa xuân năm sau.
La phi chết, vậy Tiểu Thập Tam phải làm sao bây giờ?
Bùi Cẩn nheo mắt lại, nhìn ngoài trời một mảnh trắng toát.