Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 19

Ngày hôm sau Thẩm Ích vẫn bận chuyện của thanh lâu. Vệ Lê cũng đang định điều tra thêm về mối quan hệ giữa Lạc Nguyệt Dung và Túy Hồng Lâu, nào ngờ, ông chủ Kim hôm trước lại chủ động đến nhà.

Hôm đó ở Hồng Vân Hiên, Vệ Lê chỉ nghe giọng nói của ông ta và thấy đôi chân to béo kia, nhưng bây giờ gặp được người thật, nàng mới nhớ ra mình từng gặp người này rồi.

Ông chủ họ Kim nhiều tiền này không phải ai khác mà chính là người đã chuyển thể tác phẩm cuối cùng của nàng ở kiếp trước. Ông ta là một người giàu có đông con cháu, kinh doanh nhiều lĩnh vực và là đối thủ nặng ký của ông chủ Trác của hiệu sách Bạch Vân. Vệ Lê còn biết Lạc Nguyệt Dung có thể thành công như hôm nay là nhờ một tay ông ta nâng đỡ, nhưng nàng không biết hai người họ lại có loại quan hệ đó.

Vệ Lê không khỏi thở dài, Tống Uyên à Tống Uyên, xem mắt chọn nữ nhân của ngươi đi, lúc soi gương không thấy trên đỉnh đầu xanh mét sao?

Sau khi hàn huyên một phen, ông chủ Kim xoa hai tay, nịnh nọt nói: “Thẩm phu nhân, tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Ngài xem, bây giờ ngài rất được hoan nghênh. Nguồn tiêu thụ trong cửa hàng của tôi rất rộng, có năng lực hơn nhà ông chủ Trác nhiều. Ở chỗ tôi có rất nhiều thợ thủ công nên có thể đặt thêm hàng bất cứ lúc nào, sẽ không bao giờ trễ đâu.”

Vệ Lê nhìn ông ta một cách đầy ẩn ý, cố ý kéo dài âm cuối: “À”. Vì kiếp trước đã từng quen biết nên nàng cũng biết một chút về ông chủ Kim, ông ta chỉ quan tâm đ ến tiền bạc. Nhưng cũng có chỗ tốt là chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Nếu là trước kia, Vệ Lê chắc chắn sẽ chế nhạo ông ta bằng những lời lẽ mỉa mai như ông ta từng dùng khi từ chối xuất bản sách của nàng. Nhưng bây giờ nàng sẽ không làm thế, bởi đây chính là người sẽ giúp Lạc Nguyệt Dung leo lên đ ỉnh cao mai sau. Nàng muốn tận mắt thấy họ lên lầu son, tiếp đãi tân khách; nàng cũng muốn chứng kiến cảnh lầu son của họ sụp đổ; có lẽ, không thể thiếu sự giúp đỡ của ông chủ Kim này rồi.

Vệ Lê nói với vẻ hơi rầu rĩ: “Đa tạ hảo ý của ông chủ Kim, nhưng tôi đã ký hợp đồng với ông chủ Trác trước rồi, không thể làm trái hợp đồng được.” . Truyện Đoản Văn

Ông chủ Kim nhìn vẻ mặt nàng, không giống như một giọt nước cũng không lọt, nhích lại gần hơn rồi nói: “Chuyện này ngài đừng lo lắng, về sau nguồn tiêu thụ của sách ngài sẽ rất rộng, còn sợ không đủ trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng sao?”

Vệ Lê liên tục xua tay: “Không phải ý này, ngài xem đi, sách này tôi đã viết được hơn phân nửa rồi.” Vệ Lê đứng dậy, cầm mười trang giấy bản thảo đã viết xong đưa cho ông ta: “Ông xem đi, câu chuyện đã được phát triển đến đây rồi, tôi muốn kết thúc nhanh chóng nên bây giờ không có tâm tư làm những chuyện vi phạm hợp đồng đâu. Lần sau chúng ta hợp tác nhé, được không?”

Hai mắt ông chủ Kim sáng rực, ông ta cầm lên chăm chú đọc từng trang. Vệ Lê không nhìn ông ta, vẫn đang nói về ý tưởng của câu chuyện mình viết.

Thấy trà đã nguội, Vệ Lê đứng lên nói: “Ngài cứ xem đi, tôi đi rót thêm cho ngài miếng nước nhé.”


Ông chủ Kim chỉ lo đọc bản thảo, vội vàng khách sáo đáp lại.

Vệ Lê rẽ qua góc quanh, không đi rót trà mà gọi mấy nha hoàn ít ỏi trong phủ vào.

Ông chủ Kim quét mắt nhìn xung quanh, thấy Vệ Lê hùng hổ đi đến, vừa đi vừa áy náy nói: “Ui trời, ông chủ Kim à, thật ngại quá, tôi quên hôm nay có khách tới, họ sắp đến rồi, ngày khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé?”

Ông chủ Kim cầu còn không được, vội vàng để bản thảo sách lên bàn rồi chắp tay nói: “Được được được, ngày khác trò chuyện tiếp, tôi nhớ ra tôi cũng việc, được được, không cần tiễn đâu.”

Lúc tiễn ông ta đi, Vệ Lê tình cờ nhìn thấy mấy góc giấy trong tay áo ông ta, thầm hiểu rõ, nhưng vẫn khách sáo đưa tiễn ông ta. Nàng trở về xem xét, quả nhiên bản thảo sách kia bị thiếu năm trang. Thu Ca cả kinh nói: “Phu nhân, nô tỳ sẽ lập tức giúp ngài đi lấy bản thảo về.”

Vệ Lê lắc đầu, nói với mấy nha hoàn sau lưng: “Các ngươi đều thấy bản thảo này bị mất rồi đấy nhé.”

Tuy mọi người không hiểu lắm, nhưng được Thu Ca nháy mắt ra hiệu, họ đều đáp lại.

Buổi chiều Thẩm Ích về, Vệ Lê thấy dáng đi hắn vẫn còn cực kì khó chịu. Hắn được Vinh Tranh hẹn tới hậu hoa viên nhà mình uống rượu. Thẩm Ích ngồi trên băng ghế đá lạnh lẽo và cứng rắn như đang chịu cực hình.

Trăng sáng lên cao, bầu trời trong xanh, là một ngày hè tuyệt đẹp.

Vệ Lê được Thu Ca cầm đèn dẫn đi, băng qua cầu ngọc thạch, đưa rượu đã được hâm nóng cho hai người trong đình giữa ao hoa sen cùng với mấy đ ĩa thức nhắm. Mái hiên đôi và mái vòm nhọn phản chiếu trên mặt hồ, cá chép vàng song song nhảy lên, va vào mái vòm tạo ra những gợn sóng.

Vệ Lê thầm than hai vị này thật sự là mỹ nam lạnh lùng, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào.


Vinh Tranh tựa hồ hơi say, hai ngón tay phải nâng ly rượu đưa lên môi, nói đùa: “Ký Bình, đệ nói xem, tuổi mụ của Bệ hạ chúng ta mới mười hai, thế mà dám một mình chạy ra khỏi cung, còn chạy đến Hồng Vân Hiên nữa.”

Vệ Lê không khỏi cúi đầu cười khúc khích, vốn dĩ người có thể làm phiền vị Đại tướng quân này đích thân đến thanh lâu bắt người, trừ người của Hoàng gia, thì nàng thật sự không nghĩ ra được ai khác cả.

Hai mắt Vinh Tranh mông lung nhìn vầng trăng tròn xa xa, như bùi ngùi, như lẩm bẩm: “Chỉ sợ nó, sau này lớn lên cũng là một đứa si tình. Đúng là lạ kỳ, Vinh gia chúng ta chỉ toàn là...”

Nói được một nửa, rượu vào sầu ra, đến nỗi nghe được vị đắng chát bên trong những lời nói ấy.

Thẩm Ích hiểu rõ, rót cho Vương gia và mình thêm một ly đầy. Vệ Lê không khỏi lên tiếng lấy lòng: “Huynh uống ít thôi, vết thương chưa khỏi hẳn đâu.”

Vinh Tranh ngẩng đầu nhìn hai người, cười một cách sâu xa.

Thẩm Ích đặt ly xuống, thấp giọng nói: “Không sao, hiếm khi mới uống với Vương gia mà.”

Vệ Lê nhẹ nhàng đặt đ ĩa đồ ăn lên, gói ghém lại vỏ đậu phộng hai người đã bóc. Trước khi rời đi, nàng còn không yên lòng quay lại nhìn Thẩm Ích, sau đó xách váy chậm rãi trở về phòng dọc theo con đường đá ngoằn ngoèo.

Thẩm Ích nhìn bóng lưng nàng, thầm lấy làm kỳ lạ. Tại sao nàng có thể cư xử tự nhiên trước mặt Vương gia hoặc bất kỳ nam nhân nào khác, nhưng mỗi lần nhìn thấy Doãn Phi Khanh thì nàng lại vội vã rời đi. Thoạt trông nàng không có vẻ ghét Doãn Phi Khanh, không phải nàng còn viết kịch bản cho đệ ấy sao.

Vinh Tranh cũng nhìn theo bóng lưng Vệ Lê, nhưng tâm tình khác hẳn. Hồi lâu, chàng ta mới thu lại ánh nhìn, nói: “Đệ muội thật sự hết lòng hết dạ với đệ đấy.”

Thẩm Ích không nhìn chàng ta, chỉ uống một ngụm rượu, vị cay bóp nghẹt nơi m3m mại nhất sâu trong lòng hắn. Hắn rõ ràng nghe ra sự mất mát và hâm mộ trong lời Vương gia, nhưng khi rơi vào tai hắn, cứ thấy mỉa mai làm sao?


Trong mắt người ngoài, Vệ Lê là tấm gương mẫu mực của một phu nhân tướng quân điển hình, biết cách làm một thê tử tốt. Nhưng điều này có khác biệt gì với tỷ tỷ hắn đâu, chỉ làm cho người ta xem thôi.

Cuối cùng, Thẩm Ích đành phải nói: “Tỷ tỷ cũng hết lòng hết dạ với ngài.”

Dưới bóng trăng không thể nhìn rõ sườn mặt của Vinh Tranh, chỉ nghe chàng ta trầm giọng nói: “Đúng vậy, đương nhiên là hết lòng hết dạ rồi, đến nỗi không tìm ra được một lỗi sai mà. Hôm trước, nàng ấy còn chủ động muốn nạp mấy phòng thiếp thất cho ta nữa đấy.”

Trong lòng đau nhói, Thẩm Ích đứng dậy: “Vương gia, tỷ tỷ không dễ dàng gì, nếu Vương gia có gì cần đệ hỗ trợ, dù lên núi đao xuống biển lửa, đệ thà chết không chối từ!” Hắn đang muốn thể hiện sự chân thành, chỉ sợ Vương gia sẽ khắt khe với tỷ tỷ vì chuyện của hắn.

Mày kiếm của Vinh Tranh đột nhiên nhướng lên, ánh mắt lạnh hơn, chàng ta quát: “Ngồi xuống! Ai bảo đệ đứng lên, ai bảo đệ lại gọi ta là Vương gia?”

Thẩm Ích mở ống tay áo, ngồi xuống: “Đương nhiên đệ biết tỷ phu không có ý đó, chỉ là nếu như tỷ tỷ của đệ có sai sót gì...”

“Nàng nào có sai sót gì, nàng chỉ...” Vinh Tranh hạ thấp giọng: “Chưa từng cho ta thứ tình cảm mà ta muốn thôi.”

Buồn cười lắm thay, Vinh Tranh chàng chưa từng không đạt được thứ mình muốn. Vì vậy, lúc hồi phủ, chàng ta lại say mèm.

Lần này Thẩm Dục không chờ trong phòng nữa, vậy nên Vinh Tranh sai người đi mời nàng đến. Thẩm Dục thành thật quỳ xuống trước mặt chàng ta, đáp: “Chẳng phải lúc trước Vương gia nói không cùng phòng ngủ, thiếp thân...”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Dục bỗng chốc bị kéo lên giường. Mùi rượu nồng nặc phủ kín lấy hai người.

Thẩm Dục chỉ kinh ngạc trong phút chốc. Biết chàng muốn làm gì, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, phối hợp c ởi quần áo với chàng.

Hai mắt Vinh Tranh đỏ ngầu, chàng ta nắm chặt đôi vai nàng, khẽ hỏi: “Thẩm Dục, nàng cho rằng nàng là ai? Nàng cảm thấy có lỗi với bản vương phải không? Được, vậy trả đứa bé kia lại đây!”

Thẩm Dục lập tức mở to mắt, không thể động đậy. Đồng thời, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống theo động tác của chàng.

Nàng sợ chàng nhắc đến đứa bé kia nhất, bởi nó hoàn toàn không tồn tại, là đứa bé nàng chơi tâm cơ mới “có được”.


Gió ngoài cửa sổ dường như thổi cuồng hơn những đêm trước. Thẩm Dục cả đêm không ngủ. Trời còn chưa sáng, nàng quay đầu nhìn người kia, dường như men rượu của chàng chưa tan, trong mộng mà lông mày cũng nhíu chặt.

Đêm qua cả hai đều cực kì mệt mỏi. Nàng xoay người xuống giường pha chút nước ấm, nhẹ nhàng đi qua người chàng ta.

Chất tóc của Vinh Tranh vô cùng tốt, từng sợi như được dệt ra vậy. Thẩm Dục nhẹ nhàng lau đi vết mồ hôi trên đó, cúi đầu ngửi mùi bạc hà thoang thoảng.

Vinh Tranh ngủ rất say, cũng chỉ có lúc này, Thẩm Dục mới dám nhìn thật lâu vào mái tóc và cơ thể chàng.

Ánh sáng mơ màng của bầu trời chiếu lên lưng Thẩm Dục, nàng cúi đầu rất đỗi dịu dàng hôn lên lọn tóc kia.

Trước khi nàng kịp hít thêm mùi hương thuộc về chàng, lọn tóc trong tay nàng bị kéo ra một cách thô bạo, sau đó một mái tóc dài như thác nước đổ xuống theo động tác ngồi dậy của người kia và gần như bao trọn lấy nàng.

Vinh Tranh đột nhiên đưa tay giữ vai nàng, run giọng nói: “Trong lòng nàng có ta!”

Thẩm Dục hoảng sợ lùi lại, nhưng bị chàng siết đau hơn.

“Nếu không thì, nàng đang làm gì vậy? Hành vi này đã sớm vượt quá bổn phận của ‘Hiền thê’ rồi, nếu không phải nàng muốn thì sao phải khổ như thế chứ?”

Vinh Tranh đứng dậy, càng hung dữ hơn: “Phải, hay không phải?”

Trong dự liệu, chàng không nhận được câu trả lời.

Sau một nén hương, khi đã cạn hết kiên nhẫn, chàng chậm rãi bước ra cửa, quay lưng về phía nàng và nói: “Giỏi lắm, từ hôm nay trở đi, nàng không cần ra khỏi căn phòng này, lúc nào nghĩ ra, có thể trả lời thì lại tới tìm ta.”

Thẩm Dục chưa kịp phản kháng sự nhẫn tâm của chàng, thì trong lòng lại dấy lên một nỗi băn khoăn khác: Hôm nay nàng chưa uống canh tránh thai.

Bình Luận (0)
Comment