Editor: mèomỡ
Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, sau đó giúp nàng kéo lại quần áo
Chải tóc xong, Đoàn Chính Trung lại nhìn trên người nàng, nhặt hai sợi tóc không biết là của nam hay nữ dính trên người nàng xuống, hai người nhìn nhau, đi ra khỏi phòng.
Lúc trở về, đi tới cửa cầu thang, Cầu Mộ Quân nhìn hắn quần áo không chỉnh, hỏi:“Chàng không ra đi sao?”
Đoàn Chính Trung nói:“Ta sẽ đi ra ngoài từ nơi khác.”
Nói xong, hai người lại nhịn không được ôm chặt nhau, sau đó Đoàn Chính Trung giúp nàng xoay mở cơ quan, để cho nàng đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân đi ra được vài bước, đang định bước lên nhã gian chữ thiên, đột nhiên nghĩ tới, quay đầu hỏi:“Sao chàng có thể đến bí thất của trà quản này?”
Đoàn Chính Trung cười nói:“Là ta mở, lúc trước cũng là ta tìm người xây.”
Vẻ mặt Cầu Mộ Quân sợ hãi than một tiếng, nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, nhỏ giọng nói:“Có thời gian làm nhiều việc thiện vào, nhiều tiền như vậy!”
Đoàn Chính Trung lại nhịn không được cười nói:“Chờ về sau có thời gian, mua một đống gạo nấu cháo, cho nàng đi làm người lương thiện phát cháo, được không?”
“Được, chàng đi cùng với ta.” Nói xong, hai người cùng cười. Cầu Mộ Quân đi lên nhã gian, Đoàn Chính Trung ở dưới đóng chốt mở lại.
Đi ra ngoài, Cầu Mộ Quân mới đột nhiên cảm thấy hai chân đau đớn, chẳng còn chút sức lực nào, nơi đó cũng cũng khó chịu, làm cho nàng không khép được chân lại.
Xong điuwf, về sau nàng đi đường chẳng lẽ phải đi kiểu con cua, vậy không phải dọa chết người à!
Đều do Đoàn Chính Trung chết tiệt, một lần là được rồi, làm gì muốn nhiều lần như vậy, thời gian lại không nhiều lắm, nàng còn bao nhiêu chuyện chưa kịp nói!
Ngồi nghỉ ngơi trong phòng một lát, Cầu Mộ Quân chột dạ cố gắng duy trì tư thế bình thường đi xuống lầu, ra khỏi quán trà, sau đó thuê một chiếc xe ngựa trở về.
Buổi tối, một con bồ câu đưa tin màu trắng bay đến trước mặt nàng, nàng phát hiện trên hai chân bồ câu đưa tin đều buộc giấy.
Có chút chờ mong là Đoàn Chính Trung, mở ra, cũng không có vui mừng bất ngờ nào vẫn là Thích Ngọc Lâm thôi. Lại là thơ:
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”
Cầu Mộ Quân cười hạnh phúc, câu thơ này Đoàn Chính Trung đã đọc cho nàng nghe, lần này là hắn nói trước Thích Ngọc Lâm.
Lại mở ra một tờ giấy khác, sờ thấy giấy ram ráp, hình như viết rất nhiều, chẳng biết là viết những gì. Chậm rãi mở ra, làm cho Cầu Mộ Quân ngạc nhiên là đây không phải chữ viết của Thích Ngọc Lâm:
‘Ha ha, Mộ Quân tỷ tỷ, muội thật lợi hại phải không, muội bắt bồ câu đưa tin của Nhị ca. Để nó thuận tiện cũng mang hộ muội một tin. Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai chúng ta đi hái hoa Quế đi, hái về làm Quế hoa cao*! Có thời gian thì đi, muội ở quán trà chờ tỷ.’
*Quế hoa cao - món bánh điểm tâm của người Trung Quốc được làm từ bột nếp, đường và mật quế hoa.
Vi Vi này......
Cầu Mộ Quân nhịn không được cười một tiếng, gấp hai tờ giấy lại.
Vốn đang suy nghĩ khi nào thì nói rõ với Thích Ngọc Lâm, nhưng Thích Ngọc Lâm không hẹn gặp mặt nàng, mà từ trước đến nay nàng lại chưa bao giờ chủ động hẹn hắn. Xem ra ngày mai đành phải cùng Thích Vi đi tìm hoa Quế trước vậy.
Hoàng cung nàng có thể không đi, Thích Ngọc Lâm nàng cũng có thể không gặp, nhưng Thích Vi...... Nàng thật sự luyến tiếc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân đi tới quán trà đứng đầu kinh thành mà ông chủ phía sau màn đúng là Đoàn Chính Trung, cùng Thích Vi lên sườn núi tìm hoa quế.
“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ ngửi xem, thơm quá!” Thích Vi vui mừng nói một tiếng, nhẹ nhàng chạy về phía trước đứng. Cầu Mộ Quân cười cười, ngửi mùi hoa quế từ sườn núi truyền đến, kìm lòng không đậu muốn chìm đắm trong hương hoa quế này không thể thoát ra.
Đúng rồi, Đoàn Chính Trung sao không dùng phấn thơm hoa quế? Nàng thấy hoa quế thơm hơn hoa nhài! Còn có, vì sao rất nhiều thái giám đều phải dùng phấn thơm nhỉ? Hôm nào phải hỏi hắn mới được.
Cầu Mộ Quân còn đang suy nghĩ, Thích Vi đã chạy tới giữ chặt nàng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ mau lên, sắp đến rồi!”
Đến rừng hoa quế, Thích Vi lấy một tấm vải trắng để dưới cái giỏ trúc, sau đó liền cùng Cầu Mộ Quân hái.
Hái được một lúc, Thích Vi nghịch ngợm đem hoa quế nho nhỏ lén gắn lên trên đầu Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân quay đầu, phát hiện động tác nhỏ của nàng, lắc lắc đầu, toàn bộ hoa quế rơi xuống.
“Lại dám đánh lén tỷ, xem tỷ trừng trị muội!” Cầu Mộ Quân nói xong lấy một bó hoa quế to xuống muốn ném lên người Thích Vi, nàng vui cười chạy đi, Cầu Mộ Quân đuổi theo.
Thích Vi bị cây hoa quế phía trước cản đường nên bị Cầu Mộ Quân đuổi kịp. Cầu Mộ Quân ném hết hoa quế trong tay lên người nàng.
Thích Vi nói:“Không được, muội chỉ thả một chút, tỷ lại thả nhiều như vậy, muội muốn báo thù. Nói xong, nắm hoa quế trong giỏ vừa mới hái được định đổ lên người nàng, Cầu Mộ Quân đã sớm chạy mất, Thích Vi lại đuổi theo.
Hai người đuổi bắt nhau trong rừng hoa quế, chạy tới chạy lui, cũng không biết chạy làm sao, một hồi lâu, lại là Cầu Mộ Quân đuổi Thích Vi, đang định đổ lên người nàng, Thích Vi bỗng đặt tay bên miệng “xuỵt” một tiếng.
“Nghe xem, là tiếng gì vậy? Dường như có người.” Thích Vi nói xong, kéo Cầu Mộ Quân vào sâu trong rừng.
Đi về phía trước vài bước, Cầu Mộ Quân cũng loáng thoáng nghe được âm thanh. Đi về phía phát ra âm thanh, âm thanh càng ngày càng rõ ràng
“A a...... Đừng mà.. Đừng mà......”
“A...... Buông tha ta đi......”
“Tiểu yêu tinh, vừa rồi không phải ngại không đủ sao, hôm nay bản công tử nhất định giết chết ngươi!”
“A...... A......”
Cầu Mộ Quân dường như biết là âm thanh gì, mặt đỏ hồng, vội kéo Thích Vi dừng lại, đừng thấy cái không nên thấy.
“Mộ Quân tỷ tỷ, đừng kéo muội, muội nghe thấy cái gì mà ‘Giết chết ngươi", không chừng hôm nay bản hiệp nữ ra tay cứu mỹ nhân sẽ nổi danh khắp nơi!” Thích Vi nói xong, gạt tay Cầu Mộ Quân ra, sử dụng khinh công nhanh chóng bay qua.
Trời ạ! Nàng muốn tai nạn chết người sao! Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to không tốt, vội đuổi theo.
Nàng chạy đến nơi đang định ngăn cản Thích Vi lại thấy nàng ngơ ngác đứng sau một gốc cây hoa quế, giống nhìn thấy chuyện gì đáng sợ.
Cầu Mộ Quân cũng từ đằng sau cây đi ra xem. Một nữ nhân kiều diễm nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, quần áo trên người rơi xuống, lộ ra bả vai trắng noãn. Nam nhân phía sau nàng nâng thắt lưng của nàng, nâng mông nàng lên cao, kịch liệt tiến lên, tiếng thân thể va chạm trong tiếng nữ nhân ngâm nga cao vút như ẩn như hiện.
Nhưng làm cho nàng ngạc nhiên không phải cảnh tượng kích tình nơi hoang dã này, mà là nam nhân kia là người buổi tối hôm trước còn nói với nàng những lời tâm tình - Thích Ngọc Lâm.
Thích Vi còn đang kinh hoàng, đột nhiên nhớ tới Cầu Mộ Quân ở phía sau, vội quay đầu định cản nàng, lại phát hiện nàng đã đứng ở phía sau mình.
“Mộ Quân tỷ tỷ......”
Nghe thấy tiếng, Thích Ngọc Lâm chấn động, cuống quít quay đầu, thấy sau cây hoa quế là Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi.
Thích Ngọc Lâm run lên, mặt thoáng chốc tái nhợt, lập tức đẩy nữ nhân dưới thân ra, vừa kéo quần vừa đuổi theo.