Editor: Mèo mỡ
Đèn lồng kia chậm rãi hạ xuống giữa đóa hoa, nữ tử đang múa trong đóa hoa sen đột nhiên bay lên, chân rời khỏi hoa sen, bay về phía đèn lồng như trăng tròn đang ở giữa không trung.
Bốn phía tiếng hoan hô như sấm dậy, mọi người vỗ tay kêu lên:“Hằng Nga bôn nguyệt! Hằng Nga bôn nguyệt!” (Hằng Nga bay lên mặt trăng) (1)
Cầu Mộ Quân cũng nhìn không chớp mắt cảnh tượng tuyệt đẹp này, lộ ra ánh mắt vui sướng.
Trong trời đêm, ở hai bên gian lầu chăng một sợi dây mảnh không dễ nhìn. Nữ tử bay đến không trung, tung dải lụa, đứng trước đèn lồng, kéo đèn lồng bay về phía quán rượu.
Đến khi nữ tử như Hằng Nga kia bay tới phía nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn về phía Thích Ngọc Lâm.
Thích Ngọc Lâm chỉ cười nhìn nàng.
Tất cả là hắn làm, chuẩn bị cho nàng sao!
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, nàng kia đã bay đến trước mặt nàng.
Chỉ thấy nàng kia vươn tay đưa một chiếc bánh Trung vừa tròn vừa lớn cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhìn Thích Ngọc Lâm bên cạnh, ánh mắt hắn ý bảo nàng nhận bánh Trung thu.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mở ra nhìn xem.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, chậm rãi tách bánh Trung thu kia ra, lộ ra một tờ giấy.
Rút tờ giấy trong bánh Trung thu, mở ra nhìn, đúng là bảy chữ: “Chấp tử tay, cùng tử giai lão”. (Nắm tay nhau cho tới bạc đầu)
Có một thiếu niên hơn mười tuổi lẻn đến bên cạnh nàng, thò đầu vào nhìn, thì thầm:“Chấp tử tay, cùng tử giai lão.” Sao đó bỏ chạy, lớn tiếng hô:“Viết ‘chấp tử tay, cùng tử giai lão’! Chấp tử tay, cùng tử giai lão!”
Bốn phía tiếng hoan hô vang dậy, thư sinh đứng bên hô lớn một tiếng nói:“Tình cảnh này, đêm trăng này, thật là giai nhân tài tử, thật sự là ‘Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên’!” (Chỉ muốn làm uyên ương chứ không muốn làm thần tiên)
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cánh hoa bay đầy trời, nữ tử khiêu vũ bay đi, đèn lồng như trăng tròn bay lên trên không, quần áo nàng kia phấp phới hạ xuống trên tòa sen, bắt đầu khiêu vũ.
Cầu Mộ Quân cúi đầu, thản nhiên cười, không nói một câu.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mộ Quân, ta chỉ nói ra tâm ý của ta, nàng không cần quá để ý, chúng ta trở lại ngồi đi.” Mấy người trở về đã thấy Sanh Dung cùng Đoàn Chính Trung ngồi đó. Sanh Dung thế nhưng lại uống rượu.
Thích Vi chạy tới nói:“Ngươi làm sao vậy, còn uống rượu, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn!” Nói xong định lấy bầu rượu của nàng.
Sanh Dung đẩy nàng nói:“Đừng động vào ta!”
Thích Vi ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung, chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn Sanh Dung, giống như không có chuyện gì.
Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm cũng nhìn thấy. Thích Ngọc Lâm hỏi Sanh Dung:“Phong nha đầu, muội làm sao vậy? Uống như vậy, trở về không sợ ai mắng sao?”
Sanh Dung nhìn lại hắn một cái, cầm bình rượu đổ vào miệng.
Đoàn Chính Trung đoạt lấy bình rượu trong tay nàng, thay nàng rót một ly.
Sanh Dung lấy ly rượu, uống một ly rồi bắt đầu khóc.
Thích Vi ngăn bàn tay định rót thêm rượu của nàng lại, hỏi:“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sanh Dung khóc càng lớn, nước mắt ào ào chảy xuống.
Cầu Mộ Quân đưa khăn tay cho Thích Vi, Thích Vi cầm khăn lau nước mắt cho nàng nói:“Làm sao vậy, ngươi nói đi?”
Sanh Dung nói:“Hắn là người xấu! Ta muốn giết hắn!”
Thích Vi vội la lên:“Rốt cuộc là làm sao, ngươi nói, ngươi muốn giết ai? Là ai bắt nạt ngươi sao?”
Sanh Dung khóc hồi lâu, mới nói:“Phụ hoàng muốn hắn làm Phò mã, hắn không chịu, còn nói cho dù chết hắn cũng sẽ không làm.”
Mấy người chấn động, Thích Vi vội hỏi:“Là tên tân khoa Trạng Nguyên kia sao? Vì sao? Hắn vì sao không làm?”
Sanh Dung khóc nói:“Hắn nói hắn có vị hôn thê sắp thành thân, hắn sẽ không phụ nàng ấy.” Nói xong, nàng lại đau lòng thêm vài phần, bưng ly rượu lên tiếp tục uống.
Thích Vi hỏi:“Vậy...... Hắn bất kính như thế, phụ hoàng ngươi không giết hắn sao?”
Sanh Dung nức nở nói:“Phụ hoàng nói muốn giết hắn, ta xin phụ hoàng thả hắn.”
“Vì sao?” Thích Vi kỳ lạ nói.
Đây cũng là điều Cầu Mộ Quân muốn hỏi, theo tính cách của Sanh Dung chỉ sợ là muốn khiến cho hắn chết không có chỗ chôn mới đúng. Sanh Dung dựa vào trên bàn vùi đầu khóc nói:“Ta không muốn hắn chết, không muốn hắn chết......”
Thì ra là mối tình đầu, nàng thật sự yêu tân khoa Trạng Nguyên kia rồi, tiếc rằng người ta không yêu nàng. Cho dù nàng là con gái của hoàng đế, nói đến chuyện tình cảm thì cũng không làm gì được.
Nghe xong lời của nàng, trong lòng mọi người đủ loại cảm xúc, Cầu Mộ Quân cầu xin ông trời để nàng gặp được người nàng yêu, cũng sẽ yêu nàng; Thích Vi vui mừng vì người không hiểu chuyện như Sanh Dung cũng có ngày trưởng thành; Thích Ngọc Lâm nhìn thoáng qua Cầu Mộ Quân, chỉ cảm thấy bi ai giống Sanh Dung.
Sanh Dung tiếp tục uống rượu, Thích Ngọc Lâm nhìn nàng uống, cũng rót cho mình một ly, một hơi uống hết.
Thích Vi muốn khuyên nhưng nhìn bộ dạng Sanh Dung lúc này lại khuyên không nổi, nói: “Chậm một chút, đợi ta với, ta uống cùng ngươi.”
“Được, nào, cạn chén! Ngọc Lâm biểu ca, ngươi cũng cạn chén!”
“Cạn chén!” Thích Ngọc Lâm vươn ly rượu nói.
Ba người cứ như vậy uống rượu, Cầu Mộ Quân nhìn về phía Liễu Vấn Bạch đang giả làm Đoàn Chính Trung, Liễu Vấn Bạch cũng nhìn nàng một cái, lộ ra ánh mắt không có cách nào. Cầu Mộ Quân lại nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn Đoàn Chính Trung có ổn không, không hiểu sao hắn lại giả vờ không phát hiện.
“Đến, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ cũng uống… uống rượu, tỷ gả cho Ngọc Lâm biểu ca coi như hết.” Sanh Dung đưa ly rượu về phía nàng nói.
Cầu Mộ Quân xấu hổ nhìn Thích Ngọc Lâm rồi lại nhìn Liễu Vấn Bạch, nói:“Sanh Dung, uống ít thôi, lát nữa còn phải về.”
Sanh Dung bĩu môi nói:“Tỷ không uống thì ta uống”
Nói xong lại nói với Thích Ngọc Lâm:“Ngọc Lâm biểu ca, cạn chén!”
“Nào, cạn chén!” Thích Ngọc Lâm nói, hai người cùng ngửa đầu uống cạn.
Sanh Dung lại rót rượu, nói với Thích Vi:“Vi Vi, ngươi nói xem ngươi vừa mắt ai, nói với ta, ta bảo phụ hoàng chỉ hôn giúp ngươi!”
Thích Vi đã uống đến đỏ mặt, cười nói:“Thôi đi, ngay cả chính ngươi còn chỉ không được, còn chỉ ta!”
Sanh Dung khụt khịt nói:“Vi Vi, ngươi cười ta, ngươi cười ta......” Nói xong, tiếp tục rót rượu.
“Ta thích Mộ Quân tỷ tỷ, ta muốn nàng làm tẩu tử của ta, mỗi ngày chơi với ta.” Thích Vi cười, nói với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, nào, cạn!” Bỗng nhiên nàng lẩm bẩm:“A quên, tỷ không cạn.” Vừa nói, vừa tiếp tục uống rượu.
Họ cứ tiếp tục uống, trong khi người bốn phía dần dần thưa thớt, nghe nói là ‘Đại điển Tế Nguyệt’ bắt đầu nên mọi người đều đi xem ‘Đại điển Tế Nguyệt’.
Cầu Mộ Quân nói với Sanh Dung:“Sanh Dung, chúng ta đừng uống nữa, đi xem ‘Đại điển Tế Nguyệt’ đi.”
Sanh Dung không để ý tới nói:“Không được, ta muốn uống, đại điển gì gì đó có gì đẹp, ta muốn uống rượu, rượu uống tốt nhất! Vi Vi, ngươi thấy đúng không?”
“Ha ha, đúng, rượu uống tốt nhất......”
Thích Ngọc Lâm tuy rằng cũng uống nhưng vì tửu lượng tốt nên mặt còn chưa đỏ khí cũng không suyễn. Hai người kia thì thực sự đã say rồi. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo hắn nghĩ cách đưa Sanh Dung hồi cung nhưng Liễu Vấn Bạch lại vẫn không nhìn nàng.
(1) Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月)
Dịch nghĩa: Hằng Nga bay lên mặt trăng
Nguyên văn (lấy từ đoạn trích Hoài Nam Tử cổ bản ở sách Sơ Học Kí):
Nghệ thỉnh bất tử chi dược ư Tây Vương mẫu, Hằng Nga thiết dĩ bôn nguyệt, thác thân ư nguyệt, thị vi thiềm thừ, nhi vi nguyệt tinh.
Dịch nghĩa:
Hậu Nghệ xin thuốc bất tử chỗ Tây Vương mẫu, Hằng Nga ăn trộm để lên được mặt trăng, gửi thân ở cung trăng, làm thiềm thừ, làm thần mặt trăng.