Editor: mèomỡ
Không ngờ, thật sự không ngờ, hắn sẽ làm như vậy. Sớm biết như thế, nàng đã theo cha tiến cung. Như vậy lúc Thích Ngọc Lâm xin chỉ hôn nàng nhất định sẽ không đồng ý, may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ......
Khi ấy chắc hẳn Liễu Vấn Bạch cũng ở đó, trở về hắn nhất định sẽ nói cho Đoàn Chính Trung. Đoàn Chính Trung...... Đoàn Chính Trung chắc sẽ sốt ruột? Không biết hắn có nghĩ ra cách nào không, mà không biết hắn có thể khống chế được cảm xúc không, xúc động sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Nhưng chắc là không thể nào đâu, từ trước đến nay nàng chưa thấy hắn không khống chế được cảm xúc, cũng chưa thấy hắn xúc động bao giờ.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, nàng đang định ra ngoài thì Thích Tĩnh và Thích Ngọc Lâm lại đến đây...... Mang theo sính lễ.
Nghe thấy tin tức này, nàng lập tức vọt vào chính đường.
Cầu Vĩ lập tức nói:“Mộ Quân, sao có thể vô lễ như thế, mau trở về phòng đi!”
Cầu Mộ Quân không đáp lời, đứng ở trong chính đường nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.
Thích Ngọc Lâm cũng nhìn về phía nàng, trong mắt là cố chấp chân thật đáng tin.
Cầu Vĩ còn nói thêm:“Người đâu, dìu tiểu thư đi.”
Thích Tĩnh cười nói:“Cầu đại nhân, ngài và ta cũng không phải là người cổ hủ, hai đứa nó đã sớm quen biết, Cầu tiểu thư nếu đã đi ra thì đến đây đi.”
Cầu Vĩ cười cười, Cầu phu nhân đi kéo Cầu Mộ Quân ra ngoài. Cầu Mộ Quân đột nhiên chạy ra ngoài, bởi vì đi quá nhanh nên ở bậc thang nàng bị ngã sấp xuống đất.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm vội vàng chạy tới đỡ nàng.
“Đừng chạm vào ta!” Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, đứng lên, chịu đựng đầu gối vừa đau vừa rát đi đến một bên.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm đuổi theo, giữ nàng lại.
“Ta biết, nàng trách ta, hận ta, nhưng ta thật sự không thể buông nàng, Mộ Quân, gả cho ta đi, cả đời ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Hắn sốt ruột nói.
Cầu Mộ Quân lạnh lùng cười nhìn hắn, nói:“Ngươi là kẻ tiểu nhân!”
“Đoàn Chính Trung là quân tử sao?” Vẻ mặt Thích Ngọc Lâm bi thương nói:“Hắn kết nhũng mưu lợi riêng, lấy thúng úp voi, tham lam vô sỉ. Ta chỉ muốn nữ nhân ta yêu nhất, hắn lại muốn quyền thiên hạ, những việc ta làm so với hắn không đáng kể! Nhưng nàng vẫn yêu hắn, ta không phải tiểu nhân, chỉ là ta không chiếm được trái tim của nàng. Mộ Quân, bây giờ ta rốt cục cũng tin nàng cũng không yêu ta, nhưng ta muốn cho mình thêm một ít thời gian, ta muốn ta có thể tiếp tục chờ nàng, chờ nàng yêu ta. Ta ép nàng lần này, chỉ một lần này thôi.”
“Vậy sao? Ngươi chắc chắn ta sẽ ở bên ngươi nửa đời còn lại sao? Ngươi có dám khẳng định ngươi sẽ lấy một người sống, mà không phải một thi thể không?” Cầu Mộ Quân lạnh lùng nói.
Thích Ngọc Lâm lắc đầu nói:“Không, nàng sẽ không, nàng không phải người sẽ tự sát, lúc trước gả cho Đoàn Chính Trung, nàng không tự sát, bây giờ gả cho ta nàng cũng sẽ không tự sát. Ta sẽ có nửa đời còn lại của nàng.”
Cầu Mộ Quân không để ý đến hắn, đi về phía phòng mình.
Thích Ngọc Lâm nhìn bóng dáng của nàng lẩm bẩm nói:“Mộ Quân, tha thứ cho ta, ta sẽ bồi thường, ta sẽ dùng cả đời để bồi thường......”
Cha con Thích gia ở Cầu phủ một ngày, ăn cơm, chọn ngày, ngày mười tháng chín sẽ thành thân. Còn bảy ngày nữa. Cha con Thích gia vừa đi, Cầu Mộ Quân liền muốn đi tìm Đoàn Chính Trung. Đang ở trong phòng chuẩn bị thì có người gõ cửa. Nàng vừa thay hài vừa nói:“Vào đi.” Là một nha hoàn trong phủ - Tiểu Thúy. Nàng ta vừa vào liền đóng cửa lại.
“Không cần đi đâu, hắn đã đưa tin tức đến đây rồi.” Tiểu Thúy nói.
Cầu Mộ Quân sững sờ nói:“Tiểu Thúy ngươi......”
Tiểu Thúy bừng tỉnh, nói:“Là ta.”
Lần này, là giọng của Liễu Vấn Bạch.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, nói:“Sao ngươi lại tới đây?”
Liễu Vấn Bạch đến gần nàng nói:“Hai ngày nữa sẽ có một tiểu thái giám trong cung đến, cô nghĩ cách để cho hắn vô tình thấy bằng chứng cô ái mộ Thích Ngọc Lâm, ví dụ như thơ tình, thư hay gì gì đó. Hắn nhất định sẽ giao cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là người lòng dạ hẹp hòi, biết cô muốn gả cho Thích Ngọc Lâm như vậy, nhất định sẽ không để cho cô được như ý, có lẽ sẽ nghĩ cách đổi ý tứ hôn.”
“Như vậy được không? Hoàng Thượng thật sự sẽ đổi ý sao?”
Liễu Vấn Bạch nói:“Cô không tin ta cũng phải tin Trung Trung ca của cô đi, đây là hắn nói, ta chỉ truyền lời thôi.”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.
“Được rồi, ta đi đây.” Liễu Vấn Bạch nói một tiếng, liền lui ra.
Chứng cớ?
Cái gì có thể chứng minh nàng yêu Thích Ngọc Lâm, lại dễ để cho tiểu thái giám vô ý nhìn thấy đây? Trầm tư một lát, nàng ngồi vào án thư, mở giấy ra.
Một người yêu một người khác, trong đầu lúc nào cũng sẽ nghĩ đến bóng dáng người kia, cho nên cô nương gia nếu vẽ bức họa của ai thì nhất định là có ý với hắn.
Nghĩ vậy nàng liền vẽ một bức họa Thích Ngọc Lâm, sau đó lại đề một câu ở bên cạnh: ‘Chấp tử tay, cùng tử giai lão’. Nhìn tờ giấy này, nàng nghĩ Hoàng Thượng nếu nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận, sau đó nghĩ cách không cho nàng gả đi. Không cho một nữ tử được như ý, cách tốt nhất không phải khiến nàng không thể cùng người nàng ái mộ đến với nhau sao? Hắc, Đoàn Chính Trung cũng thật gian!
Từ đó, Cầu Mộ Quân ngày ngày chú ý động tĩnh ở chính đường, chờ người trong cung đến.
Quả nhiên đến ngày thứ ba, có một thái giám trẻ tuổi mang theo người tới Cầu phủ, thì ra là Hoàng Thượng ngự ban một đôi chén bạch ngọc.
Hừ, giả mù sa mưa, biết rõ thanh danh Thích Ngọc Lâm ở bên ngoài không tốt, còn đưa một đôi chén uống rượu giao bôi đến.
Cầu Mộ Quân có kinh nghiệm lúc trước ở Đoàn phủ bị Đoàn Chính Trung bắt được nên lần này làm ngựa quen đường cũ. Đặt bức họa kia ở bên đường tiểu thái giám sẽ đi qua. Còn mình thì núp vào một bên.
Cầu Vĩ đưa thái giám ra chính đường, thái giám mang theo người từ cửa trước đi đến, quả nhiên thấy được bức họa trong bụi hoa.
Thái giám tùy tiện liếc qua tờ giấy rồi tỉnh bơ cho tờ giấy vào trong lòng.
Ở chỗ nấp nhìn mục đích đã đạt được, Cầu Mộ Quân rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kế tiếp, chắc nàng không cần lo lắng nữa. Hoàng Thượng nhìn thấy tờ giấy này, lại có Liễu Vấn Bạch ở bên thêm vào một hai câu, chắc chắn đại công cáo thành.
Trong cung, Liễu Vấn Bạch đang bóp chân cho Hoàng Thượng, thái giám đi Cầu phủ liền đến phục mệnh. “Hoàng Thượng, chén bạch ngọc đã đưa đến, Cầu đại nhân nói cảm tạ thánh ân.” Hoàng Thượng từ từ nhắm hai mắt không lên tiếng, Liễu Vấn Bạch nói:“Hoàng Thượng đã biết, đi xuống đi.”
Thái giám còn nói thêm:“Nô tài ở Cầu phủ trong lúc vô ý nhặt được một thứ, xin Hoàng Thượng xem qua.” Nói xong, hắn liền đem tờ giấy trong lòng trình lên.
Liễu Vấn Bạch cầm tờ giấy, mở ra đưa cho Hoàng Thượng. Nghĩ rằng, Cầu Mộ Quân này thật lợi hại, làm giống như thật vậy. Hoàng Thượng nhận tờ giấy, nhìn bức họa kia, lại nhìn những chữ bên cạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám. Liễu Vấn Bạch hỏi thái giám:“Đây là nhặt được trong Cầu phủ sao?”
“Bẩm tổng quản, đúng vậy.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Liễu Vấn Bạch nói.
“Dạ, Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản, nô tài cáo lui.” Thái giám nói xong, rời khỏi phòng.