Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, cúi đầu nói: “Mẹ, đừng khóc, con gái không sao, nếu người không tin, qua vài ngày con gái sẽ về gặp người.”
Cầu phu nhân đẩy nàng ra, khóc lớn chạy ra khỏi chính đường, Cầu Mộ Quân gọi một tiếng “Mẹ”, vội đuổi theo.
Liễu Vấn Bạch ngăn nàng lại nói: “Phu nhân muốn đi đâu, lúc này cũng không còn sớm nữa, trước cùng bản tổng quản trở về đã. Đúng rồi, có mang theo hưu thư không?”
Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, còn định đuổi theo, Liễu Vấn Bạch đã nói với hạ nhân: “Còn không mau dìu phu nhân lên kiệu!”
“Dạ, lão gia.” Nha hoàn phía dưới chạy lên, muốn dìu nàng. Cầu Mộ Quân đẩy các nàng ra, tự mình đi lên kiệu. Liễu Vấn Bạch lên ngựa, tiếng pháo, tiếng chiêng trống lại vang lên, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về phía Đoàn phủ.
Đến Đoàn phủ, cỗ kiệu dừng lại, rèm trước mặt bị vén lên. Cầu Mộ Quân đi ra khỏi kiệu, tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa đỡ nàng. Nàng lơ đãng nhìn qua, chỉ cảm thấy nha hoàn này khiến nàng có cảm giác thân thiết lại giống như đã từng quen biết. Nhìn trong chốc lát, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nha hoàn trả lời: “Phu nhân, nô tỳ tên Linh Lan.” Nàng đã quên, tên của nha hoàn trong Đoàn phủ đều là do rút thăm.
Lúc này, Liễu Vấn Bạch đã xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng nói: “Phu nhân, dùng bữa trước đi.”
Lại ngồi vào bàn lớn, lại hưởng thụ đãi ngộ cấp tổng quản, sau đó lại theo thói quen lén ngẩng đầu nhìn hắn ăn cơm, sau đó nhớ ra người trước mặt là Liễu Vấn Bạch.
Bây giờ trước mặt hắn vẫn đặt một đĩa thịt băm kho tàu.
Nàng nhịn không được cười trộm, tưởng tượng bộ dáng mỹ nhân của hắn lại ăn cái đó, nghĩ đã thấy buồn cười.
Liễu Vấn Bạch nhìn ngưu tiên trên bàn, phát hiện Cầu Mộ Quân ngồi đối diện đang cười trộm, dừng đũa, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Dù sao hắn cũng không phải Đoàn Chính Trung, không thể giống tên kia, mặt như đeo mặt nạ, chỉ cần không muốn lộ ra biểu tình thực thì có thể vĩnh viễn giả vờ.
Nhưng bây giờ hắn đang giả làm Đoàn Chính Trung, làm không được cũng phải làm, vì thế hắn vẫn kiên quyết gắp đồ ăn tráng dương thái giám thích nhất trong truyền thuyết kia, đưa vào trong miệng.
Thật ra hương vị cũng không tệ lắm, nhưng cho dù là sơn hào hải vị, mỗi ngày ăn cũng sẽ chán, tên Đoàn Chính Trung này lại ăn ngày ngày, khẩu vị đúng là làm bằng sắt mà!
Ăn cơm xong, Liễu Vấn Bạch nói với quản gia bên cạnh: “Đồ của phu nhân đã chuẩn bị xong chưa?”
Quản gia trả lời: “Bẩm lão gia, đã xong hết rồi. Như ngài phân phó, đem tất cả chuyển đến trong phòng ngài, một số có sẵn, vài thứ là đồ mới. Buổi sáng thông báo cho Trịnh sư phụ trong thành, lát nữa hắn sẽ tới đo cho phu nhân. Khoảng mười ngày nữa quần áo mùa đông của phu nhân sẽ được đưa đến. Còn có, hai nha hoàn hầu hạ phu nhân, là Liễu Lan đã vào phủ năm năm cùng Đào San vào phủ ba năm.”
Lúc này, Cầu Mộ Quân nói: “Có thể ở thêm một người hoặc đổi một người không?”
Quản gia trả lời:“Phu nhân cứ việc phân phó.”
Cầu Mộ Quân nói: “Để Linh Lan đến hầu hạ ta đi.”
Quản gia nói: “Phu nhân, Linh Lan vào phủ còn chưa đến hai tháng, sợ là ngượng tay, làm việc không được chu toàn......”
“Không sao, cứ chọn nàng đi.” Cầu Mộ Quân nói.
Quản gia gật đầu nói: “Vậy thì đổi Đào San thành Linh Lan đi, bình thường để Liễu Lan hướng dẫn Linh Lan.”
“Được, làm phiền quản gia.”
“Phu nhân khách khí rồi.”
Liễu Vấn Bạch đứng dậy, nói:“Quản gia, ngươi đưa phu nhân đi dàn xếp đi.” Nói xong, liền đi ra ngoài.
Sau đó Cầu Mộ Quân được đưa đến căn phòng quen thuộc. Quản gia vừa lui ra thì có người đưa một cái thùng gỗ lớn đến.
Cầu Mộ Quân nhìn nhóm nha hoàn vội vàng đổ nước, thả cánh hoa, lấy quần áo...... Hình như là muốn hầu hạ nàng tắm rửa. Không phải còn sớm sao?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn để nha hoàn cởi quần áo đi vào thùng tắm.
Từ từ nhắm hai mắt, nàng đột nhiên nhớ ra hình như mình đã từng nghe nói, phi tử trước lúc thị tẩm sẽ phải tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị bọc trong chăn lụa mang đến long sàng của Hoàng Thượng.
Hôm nay nàng được đón về, sau đó lại tắm rửa như vậy, khiến nàng cảm thấy mình đang đợi thị tẩm.
Nghĩ đến thị tẩm, sau đó lại đến Đoàn Chính Trung, sau đó......
A...... May là ngồi trong bồn rất nóng, mặt nàng đã sớm đỏ chứ nếu không sợ sẽ bị người ta phát hiện.
Nếu hôm nay hắn tới đón nàng thì thật tốt, nàng sẽ cảm thấy nàng lại gả cho hắn một lần nữa, thật tuyệt. Thật sự là quá tham lam, được ở bên cạnh hắn, nàng lại càng muốn nhiều hơn.
Đến khi trời tối nàng mới tắm rửa xong, sau đó được phủ thêm lớp sa y, đưa đến trên giường. Thu thập xong, nhóm nha hoàn liền lui xuống, để nàng một mình nhàm chán nằm ở trên giường. Nàng nghiêng người, áp mặt lên tấm trải giường ngửi ngửi, là mùi hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc, là mùi của hắn. Lại nhớ ra, giường này đã bị Liễu Vấn Bạch ngủ gần một tháng, mùi của hắn sớm đã không còn. Nàng chán nản quay đầu đi lại nghe thấy tiếng cửa bị mở. Nhìn qua đã thấy Liễu Vấn Bạch chậm rãi đi đến.
Liễu Vấn Bạch ơi Liễu Vấn Bạch, lại có thể giả một người giống đến thế cơ chứ, ngay cả thê tử như nàng cũng không nhận ra được. Nàng tùy ý nhìn hắn, chỉ thấy hắn đi đến bên giường, đứng lại. Đang định hỏi đêm nay ngủ như thế nào, thì đã thấy hắn cởi quần áo. Điều này khiến cho nàng không khỏi co rụt lại vào phía trong giường, hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Liễu Vấn Bạch nói: “Sao vậy?” Nói xong, cởi luôn ngoại bào, định nằm xuống.
“Ngươi...... Chúng ta không cần làm giống thật đến mức ấy chứ?”
Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một chút ý cười, nói: “Cái gì mà thật hay không thật? Không phải ta đã nói hưu thư trở thành đồ bỏ rồi sao?” Nói, liền đưa tay định chạm vào nàng.
Cầu Mộ Quân cuống quít ngồi xuống, kéo chăn lăn vào bên trong trốn nói: “Liễu Vấn Bạch, ngươi đừng làm ta sợ!”
Liễu Vấn Bạch cởi hài, trèo lên giường, cười khẽ rồi đưa tay thò vào trong chăn cầm chân của nàng.
“A --” Cầu Mộ Quân túm chặt chăn, dùng sức đẩy hắn, sốt ruột nói:“Liễu Vấn Bạch, ngươi không phải người, Đoàn Chính Trung sẽ không tha cho ngươi!”
Liễu Vấn Bạch đột nhiên bổ nhào vào trước mặt nàng, nâng cái gáy của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta nói ta là Liễu Vấn Bạch lúc nào?”
Cầu Mộ Quân sửng sốt, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi......”
“Là ta.” Hắn gõ nhẹ lên cái mũi của nàng nói.
Cầu Mộ Quân kinh hồn chưa hết nói:“Ngươi thật là......”
Hắn cười nhẹ.
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó kéo quần áo còn lại của hắn. Băng vải đã được cởi ra, trên ngực có vết sẹo thật to, thật mới.
Trong lòng đau nhức, nàng không kìm chế được nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo kia.
Hắn dịch người, kéo nàng cùng nằm xuống, sau đó kéo chăn nàng đang ôm, định đi vào.
Cầu Mộ Quân lại đột nhiên đoạt chăn lại, nhìn hắn hỏi:“Ngươi thật sự là Đoàn Chính Trung sao?”