Editor: mèomỡ
Hắn trả lời:“Chẳng phải nàng đã nói với quản gia, nàng muốn tự trả. Nếu muốn tự mình trả, vì sao còn đòi ta?”
“Chàng...... Ta...... sao chàng có thể như vậy!” Cầu Mộ Quân tức giận đến nỗi không nói nên lời, vẻ mặt Đoàn Chính Trung vẫn bình tĩnh như cũ, nói:“Đây là quy định trong phủ.”
Dường như hắn lại nhớ tới trước kia, lúc còn chưa có nửa điểm quan hệ với nàng, Cầu Mộ Quân càng nhìn hắn càng tức, muốn cãi nhau, lại không tìm ra lời mà nói, nghẹn nửa ngày mới dậm chân nói:“Vậy có phải trong phủ có quy định, không cho ta một văn tiền hay không, hàng tháng chắc phải phát tiền chứ?”
“Có, một tháng có thể cho nàng sáu mươi lượng, nhưng là cuối tháng.”
“Vậy còn lúc trước, lúc trước ta có hai tháng! Bây giờ cho ta một trăm hai mươi lượng đi!”
“Lúc trước không tính.” Hắn nói.
“Chàng...... Đoàn Chính Trung, chàng cũng quá keo kiệt rồi đấy! Mình thì nhiều tiền như vậy, sao lại nhỏ mọn với ta như thế!”
Đoàn Chính Trung nằm lên giường, nói: “Không ngủ sao? Chuyện bạc nàng có thể mượn người khác, nha hoàn hạ nhân trong Đoàn phủ cũng không nghèo.”
Cầu Mộ Quân tức đỏ mặt, nói: “Vậy không bằng chàng trực tiếp bảo ta đi xin cơm đi, dù sao cũng dọa người như nhau!” Hắn không để ý tới nàng, xoay người sang chỗ khác ngủ.
“Chàng đáng giận! Đáng giận!” Cầu Mộ Quân cực kỳ tức giận, đánh lên người hắn hai cái, chung quy lại nhớ đến vết thương của hắn, không dám dùng lực. Sau đó đứng bên giường, vừa tức lại không có cách nào, cuối cùng vẫn tắt đèn cởi quần áo ngủ.
Nằm trên giường, dịch dịch ra bên ngoài, sau đó lưng về phía hắn ngủ.
Một lát sau, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, một bàn tay chạm đến ngực nàng.
“Đừng chạm vào ta!” Nàng gạt tay hắn.
Được một lúc, hắn lại hôn vào gáy nàng. Nàng lại đẩy hắn ra, lại dịch ra ngoài, nói: “Tránh ra!”
“Vậy quên đi.” Ngữ khí nhàn nhạt, sau đó nằm thẳng ngủ. Trong lòng nàng oán giận lại không làm gì được, tìm cách ngày mai chia phòng ngủ, không để ý đến hắn.
Đang nghĩ, kẻ vừa mới nói quên đi lại đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào gáy của nàng, có chút bá đạo hôn mạnh
“Chàng buông ra! Thái giám chết bầm, dâm tặc!” Nàng giãy dụa đá chân hắn, gạt tay hắn, bị hắn lật qua, khống chế nàng ở dưới người, sau đó cởi quần áo của nàng.
Sĩ có thể giết, không thể nhục! Nàng nhất thời xúc động, co chân đá về phía khố hạ của hắn. Tốc độ cũng không nhanh, làm cho hắn dịch người một chút, tránh thoát.
“Xằng bậy!” Hắn trầm giọng nói một tiếng, sau đó lại lật nàng lại, để cho nàng dựa vào trên giường, tay chân đều chỉ có thể khua khoắng, lại không với tới người hắn.
Hắn kéo quần áo của nàng xuống, nâng thắt lưng của nàng lên.
Nàng vội kêu lên: “Đợi chút, đợi chút, thật ra muốn ta đồng ý cũng được, năm mươi lượng một lần.”
Hắn tiếp tục hành động, đâm vào thân thể nàng, làm cho nàng lại nhịn không được rên rỉ một tiếng.
“Nàng cho rằng nàng là tiền lời sao? Còn muốn tiền? Cho dù muốn thật, sính lễ lúc trước cũng đủ mua nàng cả đời.”
“Ý chàng là nói sính lễ khi đó là mua ta về tiết dục? Chàng cho ta là ai, chàng......” Phát giác dường như mình đã không thể khống chế, nàng cắn trải giường dưới người. Rất không công bằng, hắn “Cường Bạo” nàng, nàng còn phải bảo vệ bí mật cho hắn!
Buổi sáng tỉnh lại, hắn còn ở trên giường, từ phía sau ôm nàng. Nhớ tới chuyện hôm qua, nàng lại muốn đẩy hắn ra, lại luyến tiếc ôm ấp của hắn.
“Tỉnh?” Hắn nói, giọng nói dịu dàng.
“Còn muốn ngủ sao? Ta muốn rời giường.” nàng hỏi:“Hôm nay chàng có chuyện phải làm sao?”
“Ừ, phải đi ra ngoài.” Lại để một mình nàng ở trong phủ......
Hình như nhìn ra phiền muộn của nàng, hắn nhẹ nhàng xoa mặt của nàng, cực kì dịu dàng. Kết quả lại nói nói:“Hôm qua không nghe lời lắm, đêm nay nếu hầu hạ ta tốt, ta liền cho nàng tiền.”
Không khí dịu dàng tình cảm đều bị một chậu nước lạnh của hắn dập tắt. Trong lòng tức giận, nàng quay đầu hỏi:“Bao nhiêu?”
“Ba mươi lượng.”
Nàng xem thường nói:“Hừ, ba mươi lượng, đứng sang bên đi, nghĩ chàng là một kẻ có tiền, bằng Cầu Mộ Quân ta, cả đêm một trăm lượng cũng là chuyện nhỏ.”
“Cái gì?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bị hắn nhìn không tự giác rụt cổ, không phục lại không dám đáp lời, xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn.
Hắn ngăn nàng lại, giữ mặt của nàng nói: “Chọc ta mất hứng, buổi tối hầu hạ tốt bù lại, hầu hạ không tốt trừ tiền một tháng.”
“Đoàn Chính Trung, chàng không phải muốn đi ra ngoài sao, bây giờ đi luôn cho ta! Không, là cút đi cho ta!” Cầu Mộ Quân gần như hét lên. Hắn nhẹ nhàng cười, hôn môi nàng một cái, sau đó mặc thêm quần áo xuống giường. Đang muốn mở miệng gọi nha hoàn tiến vào, nàng vội nói:“Đợi chút!”
“Chuyện hạ độc hôm qua chàng biết là ai làm chưa? Vì sao kẻ đó muốn hại chàng?”
Đoàn Chính Trung nói: “Ta không biết là ai, nhưng người muốn hại ta rất nhiều.”
Nàng đứng dậy lo lắng nói:“Vậy làm sao bây giờ? Làm sao để tìm ra kẻ kia?”
Hắn trả lời: “Không sao, trải qua chuyện này chắc hắn đã biết hại ta không dễ, sẽ cẩn thận tìm cách khác.” Nói xong, hắn quay đầu nói:“Nàng không đứng dậy hầu hạ ta rời giường sao?”
Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, lại nằm xuống.
“Không muốn để ý đến chàng. Đúng rồi, ta nhàm chán có thể vào thư phòng của chàng không?”
“Có thể.”
Có những lời này của hắn, nàng xoay người, nghe thấy hắn gọi nha hoàn bên ngoài. Dùng xong cơm, Đoàn Chính Trung đã đi mất, nàng liền đi thẳng đến thư phòng.
Vào thư phòng, cũng không phải tìm sách, mà là vào bể kim khố kia, lấy một hai khối vàng thỏi ra. Đây là cách phát tài hôm qua nàng vừa nghĩ ra.
Vừa đi vào, đang muốn khởi động cơ quan, bên ngoài có tiếng hô: “Có trộm!”
Nàng kinh ngạc. Sau đó, bên ngoài có tiếng đánh nhau. Chẳng lẽ lại có thích khách?
Nàng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ba thủ vệ đang giao đấu cùng một nữ tử, ngoài ra còn có vài thủ vệ đang chạy tới. Nàng kia lấy khăn tay che mặt, nhưng nhìn thân hình quần áo nàng liền nhận ra đó là Thích Vi!
Cuống quít chạy ra, Thích Vi đã nhảy lên nóc nhà chuẩn bị trốn, thủ vệ đuổi tới phía dưới.
“Thả nàng!” Cầu Mộ Quân la lớn.
Thủ vệ quay đầu, nàng nói: “Để cho nàng đi, lão gia trở về ta sẽ giải thích với hắn.”
Thủ vệ không muốn nghe lời nàng, lại không dám trái ý nàng, do dự trong chốc lát, đã không thấy bóng Thích Vi. Nàng đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, chạy về phòng. Nhất định là Thích Vi tới tìm nàng.
Hôm qua lúc tìm bạc hình như nàng thấy khối ngọc lúc trước nàng để lại, có nó, nàng có thể đi ra ngoài. Ra Đoàn phủ, đi tới quán trà.
Không biết gặp mặt Thích Vi thế nào, đây chính là nơi duy nhất các nàng gặp mặt. Tìm một cái bàn ngồi xuống, không gọi trà, chỉ ngồi ngơ ngác, nhìn thang lầu lên xuống. Trong khoảng thời gian này đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ mới nhớ đã lâu hai người chưa gặp mặt.
Lấy tính tình của Thích Vi, biết Thích Ngọc Lâm xin Hoàng thượng ép hôn, lại nghĩ đến Đoàn Chính Trung vì đối nghịch với Thích gia mà lại đón nàng về Đoàn phủ, hẳn nàng ấy sẽ cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với nàng.