Editor: mèomỡ
Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn hắn, hắn tắt đèn nhắm hai mắt lại.
Nàng ngồi ở bên giường nhìn hắn một lúc lâu, mới thử vạch một góc chăn nằm xuống.
Đoàn Chính Trung cười trộm trong lòng.
Thật ra còn muốn trêu nàng thêm chút nữa, nhưng...... Loại khiêu khích ở trên giường này không nên làm nhiều, hắn càng ngày càng không có tin tưởng mình có thể làm Liễu Hạ Huệ.
Đến nửa đêm, hắn lại một lần nữa bị bừng tỉnh.
Thân thể mềm mại bên cạnh dán chặt lấy hắn.
Không phải sợ hắn muốn chết sao, sao vừa đến buổi tối liền dán chặt lấy hắn mà ngủ? Nàng sợ lạnh như vậy, là do chăn quá mỏng sao?
Trong lòng suy nghĩ ngày mai sai người đổi chăn dày hơn, nhưng lại có chút luyến tiếc.
Nàng ấm áp, hẳn là sẽ không lại gần hắn nữa......
Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra nàng vẫn ngủ ở bên cạnh hắn.
Mặt áp vào vai hắn, sợi tóc dán vào mặt hắn, thực mềm, thực mượt.
Loại cảm giác này, tốt lắm...... Làm cho hắn cũng không nỡ rời giường.
Nằm như vậy thêm một lúc, đến khi hắn chuẩn bị rời giường, nàng mới có chút động tĩnh.
Hắn có chút sốt ruột, nhắm mắt lại.
Vì thế, nàng cọ xát trên người hắn một chút rồi ngẩng đầu, sau đó run mạnh lên.
Hắn thử tưởng tượng bộ dáng lúc này của nàng, nhất định rất buồn cười. Đáng tiếc, hắn không dám mở mắt ra.
Nàng chậm rãi dịch sang bên kia, từ từ dịch dịch, xác định đã cách hắn đủ xa mới ngừng lại.
Hắn nghe được rõ ràng tiếng nàng thở phào một hơi, lúc này là nàng tự dọa mình không liên quan đến hắn đâu đấy.
Ăn qua điểm tâm, Cầu Mộ Quân đột nhiên nói với hắn muốn đến thư phòng hắn.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một hồi lâu, không rõ nàng có ý gì.
Vẫn nghĩ nàng luôn trốn hắn còn không kịp sao giờ nàng lại nói muốn cùng hắn đến thư phòng.
“Đi.” Hắn đáp ứng, vẫn còn đang suy nghĩ vì sao.
Hắn ngồi xuống trước thư án xem tư liệu, trong lòng đã có chút không yên.
Nàng đứng ở một bên, có khi còn có thể nhìn hắn rất lâu, làm cho hắn rất khó chịu. Nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác có nàng bên cạnh.
Cầu Mộ Quân, rốt cuộc nàng muốn thế nào, rốt cuộc nàng muốn ép ta đến mức nào nữa? Đoàn Chính Trung nghĩ trong lòng.
May mắn, chỉ lát sau quản gia gọi hắn tiến cung, nói là trong cung xảy ra chút chuyện.
Trong lòng đột nhiên thả lỏng, hắn có chút cao hứng đứng lên rời khỏi thư phòng. Đang định bước ra cửa, trong lòng lại có chút luyến tiếc. Hắn đang nhớ nàng sao?
Mới quay người lại đã nhớ nàng? Xua đi ý nghĩ trong lòng, Đoàn Chính Trung ra khỏi thư phòng, cùng công công ngoài cửa tiến cung.
Tiến cung hết cả một ngày, khi hồi phủ mặt trời đã xuống núi.
Không biết nàng còn ở trong thư phòng không? Đoàn Chính Trung nghĩ.
Vừa suy nghĩ, vừa đi đến thư phòng.
Đẩy cửa ra, bên trong trống trơn.
Quả nhiên nàng đã sớm đi rồi.
Có chút vắng vẻ, hắn tiến về phía trước vài bước lại phát hiện trên thư án có mấy tờ giấy.
Đoàn Chính Trung cảm thấy hơi kỳ lạ: Lúc hắn đi rõ ràng không có.
Đi đến bên cạnh bàn cầm tờ giấy lên, liếc mắt một cái liền nhận ra người được vẽ trong đó là ai.
Hắn nhịn không được, bật cười một tiếng.
Dường như rất hình tượng, nhưng...... Hắn xấu như vậy sao?
Lấm la lấm lét, xấu xí, vừa nhìn đã thấy chính là tên biến thái, có chỗ nào giống hắn chứ!
Đột nhiên, hắn nghe được có tiếng động. Sau đó thấy Cầu Mộ Quân chậm rãi từ sau giá sách đi ra.
Nàng còn ở đây!
“Lão gia đã về.” Nàng cười tủm tỉm nói.
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng vừa cười vừa đi về phía trước, lén sờ tờ giấy trên bàn. Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy “Chứng cứ phạm tội” của nàng, xé xoẹt xoẹt. Sau đó giương mắt nhìn hắn cười “Ha ha”.
Nàng cười như đứa ngốc vậy, làm cho hắn cũng nhịn không được muốn cười.
Nữ nhân ngốc nghếch này!
Sợ mình thực sự vì nụ cười ngu ngốc của nàng mà cười ra, hắn cúi đầu giả bộ làm việc.
Vì thế nàng nắm chặt thời cơ nói:“Lão gia, người có việc, ta đi ra ngoài trước.” Nói xong vội vàng bước trốn ra khỏi thư phòng.
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn bóng dáng của nàng, không kiềm chế được nở nụ cười.
Theo bản năng hắn cầm bút bắt đầu vẽ nàng.
Tự cho là thông minh, tự cho là đúng, còn thích giả vờ mạnh mẽ, ngốc nghếch, có khi còn làm chút chuyện ngoài dự kiến của hắn.
Bức thứ nhất là ngày thành thân. Rõ ràng trong lòng nàng sợ muốn chết, lại còn cố gắng giả vờ trấn định. Khi đó, còn tưởng rằng nàng là nữ nhân vô cùng gan góc.
Bức thư hai là bộ dáng lúc nàng trốn khỏi Tây lâu.
Hắn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, sao nàng có thể mở cửa sổ bị đóng đinh ra, còn có thể leo từ trên cao như vậy xuống. Nhớ đến bộ dạng của nàng lúc nhỏ, ừm, không giống như biết trèo cây?
Bức thứ ba là bộ dáng lén lút của nàng vừa rồi, cực kỳ khẩn trương xé đống giấy.
“Lão gia, đã đến giờ ăn cơm.” Lúc này, nha hoàn ở bên ngoài nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy cười một mình, cất kỹ tờ giấy. Hắn mới không giống Cầu Mộ Quân ngu ngốc kia, chưa gì đã bị người khác phát hiện.
---
Trong lúc vô ý mở ra những tờ giấy đó, Đoàn Chính Trung không khỏi nở nụ cười.
Năm đó hắn mới hai mươi ba tuổi, năm đó trong lòng hắn đã yêu người con gái kia lại còn tự cho là thông minh, lên kế hoạch chờ thời cơ chín muồi sẽ giết nàng.
“Chậm một chút, đừng để ngã.” Tiếng nói cùng tiếng bước chân truyền đến, một bé trai tầm bốn năm tuổi vọt vào phòng. Đoàn Chính Trung không chút hoang mang gấp tờ giấy lại.
“Cha, nhanh ra ngoài, có hai dì tới tìm người!” Bé trai nhào vào người hắn nói.
Đoàn Chính Trung cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu nhìn Cầu Mộ Quân từ ngoài cửa vào.
“Tiểu Huyên, nào nhấc chân vào cửa.”
Tiểu Huyên lại khép hai chân lại, nhảy qua bậc cửa. Còn quay đầu không vui nói:“Mẹ, sao người cứ khinh thường con như thế?”
Cầu Mộ Quân đang định nói hắn xằng bậy, nghe xong những lời này đột nhiên không nói ra lời.
“Làm sao vậy?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân nắm tay tiểu nhi tử đến trước mặt hắn, cao hứng nói:“Chàng mau ra xem là ai đến!”
Đoàn Chính Trung thật sự không thể hình dung được cái gì gọi hai “dì” đến tìm hắn.
Hắn tự nhận nữ nhân hắn quen dường như chỉ mẹ của hai con trai hắn - Cầu Mộ Quân.
Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân đi ra ngoài cửa. Cầu Mộ Quân nắm tay Tiểu Huyên, một bé trai bốn năm tuổi khác - Tiểu Lâm đang kéo quần áo phụ thân chạy ra bên ngoài.
Ra đến cửa lớn đã thấy có hai người đứng ở tiền viện. Một nữ nhân, một nam nhân, còn có một bé gái nhỏ hơn Tiểu Lâm một chút. Nữ nhân rõ ràng là nữ nhân rồi, nhưng nam nhân lại khuynh quốc khuynh thành, không ai khác ngoài Thích Vi cùng Liễu Vấn Bạch. Nhưng Tiểu Lâm lại tưởng Liễu Vấn Bạch là nữ.
Đoàn Chính Trung bất giác bật cười, sờ sờ đầu con trai, đi đến trước mặt Liễu Vấn Bạch nói:“Sao bây giờ mới đến?”
“Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa thấy đã biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành không ít.”
Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly nói.