Editor: mèomỡ
Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa đã bị mở ra, bốn thị vệ đồng thời rút đao.
Đoàn Chính Trung trước nhìn Cố Dật Lâu, sau đó lại nhìn nàng, mở miệng nói: “Tội của ngươi, càng phạm càng lớn.”
Cố Dật Lâu cùng Cầu Mộ Quân đồng thời chấn động.
Cầu Mộ Quân lập tức hiểu ra.
Đúng rồi, bây giờ Cố Dật Lâu đã tháo khăn che mặt xuống.
Một thích khách làm sao có thể để cho người ta nhìn thấy mặt, trừ phi bọn họ có quen biết. Đoàn Chính Trung lợi hại như vậy, sao có thể không đoán ra?
Kiếm của Cố Dật Lâu chậm rãi từ trên người nàng thả xuống, đi ra phía sau nàng, giằng co cùng thị vệ ngoài cửa.
Đoàn Chính Trung lạnh lùng cười, nâng tay lên, chuẩ bị ra tay, Cầu Mộ Quân chắn trước người Cố Dật Lâu.
“Ta xin ngươi thả hắn!”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười nói: “Là lòng đồng tình của ngươi lại dâng trào, hay nam nhân này vốn dĩ tới tìm ngươi?”
“Không! Không phải, hắn......” Cầu Mộ Quân hết sức che chở Cố Dật Lâu, lại cầu xin nói: “Ta chỉ xin ngươi thả hắn, từ nay về sau ta không bao giờ cầu xin ngươi bất cứ chuyện gì nữa, ta sẽ làm theo quy củ, cái gì cũng nghe lời ngươi, cũng không phạm vào sai lầm nữa.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dần dần lạnh lùng, không lưu tình nói: “Bắt sống.”
Cố Dật Lâu đẩy Cầu Mộ Quân ra, chờ khi nàng quay đầu, trong phòng là cảnh đánh chém khốc liệt.
Nước mắt từng giọt rơi xuống, mười một năm chờ đợi, biết hắn còn sống, nhưng dường như lập tức sẽ mất đi. Nàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Chính Trung, bộ dáng của hắn cũng thật đáng sợ.
So với dĩ vãng còn đáng sợ hơn, ánh mắt kia, giống như băng, giống như sương, không mang theo một chút độ ấm, dường như đang nén giận, lại giống như không tức giận, mà là lệ khí.
Nàng biết, hắn sẽ không tha cho Cố Dật Lâu, tuyệt đối không.
Nhưng mà, sao nàng có thể nhìn hắn chết?
Bộ dáng Đoàn Chính Trung đáng sợ như vậy, dường như sẽ không lưu tình, nhưng nàng vẫn đi đến, quỳ xuống trước mặt hắn. Nàng luôn luôn kiêu ngạo, lần thứ hai quỳ gối trước mặt hắn, hắn vẫn không thèm nhìn.
Nàng quỳ gối trước mặt hắn không ngừng khóc, hắn nhìn thẳng phía trước, giống như không nhìn thấy nàng.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn những người đánh nhau phía sau, Cố Dật Lâu đã bị dồn vào góc, trên người bị trúng vài đao, nhìn ra được lập tức sẽ không trụ được nữa.
Nàng quay đầu, khóc nói: “Nếu ta dùng tính mạng uy hiếp ngươi, ngươi có thả hắn không?”
“Không cần giữ mạng, giết hắn.” Đoàn Chính Trung nói.
Nước mắt Cầu Mộ Quân không ngừng chảy ra, dù là ở trước mặt Cố Dật Lâu, hay là ở trước mặt Đoàn Chính Trung, nàng đều thật đáng thương hại.
Một người, mười một năm chưa từng nhớ tới nàng, một người, không thèm quan tâm đến sự sống chết của nàng.
“Cầu tiểu thư, không cần cầu xin tên hoạn cẩu này, chịu bố thí của hắn đối với ta chính là sỉ nhục.” Cố Dật Lâu nhìn thấy tình hình bên này, lớn tiếng nói.
Nghe câu đó, Đoàn Chính Trung nâng tay lên, Cầu Mộ Quân rõ ràng thấy giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn mang theo mấy cây ngân châm.