Editor: mèomỡ
Cầu Mộ Quân lập tức đưa hết đồ trên cho Tiểu Nhụy, chạy tới trước mặt người áo xám.
“Chủ nhân thanh kiếm này đâu?” Cầu Mộ Quân trực tiếp hỏi.
Người áo xám không lên tiếng, thậm chí không ngẩng đầu, lập tức đi qua bên cạnh nàng.
“Ngươi đứng lại, là Đoàn Chính Trung phái ngươi đi ra ngoài đúng không? Ngươi đã làm gì Cố công tử?” Cầu Mộ Quân lại đuổi theo hắn.
Người áo xám không muốn bị nàng tiếp tục dây dưa, chân đạp một cái dùng khinh công xẹt qua trước mắt nàng.
Cầu Mộ Quân cũng không muốn hỏi hắn nữa, trực tiếp đến thư phòng Đoàn Chính Trung.
Chờ nàng đi vào thư phòng, đã không thấy người áo xám kia đâu nữa. Trên thư án của Đoàn Chính Trung có một thanh kiếm gãy.
“Ngươi giết hắn?” Cầu Mộ Quân vọt tới trước mặt hắn hỏi.
“Ta có cho phép ngươi tiến vào sao?” Đoàn Chính Trung nhìn hồ sơ trên bàn nói.
“Giết hắn có lợi gì với ngươi? Có chỗ nào tốt! Ngươi bị điên sao, gặp người liền giết?” Giọng nói của Cầu Mộ Quân run run, dồn dập, lại sợ Cố Dật Lâu thật sự đã chết, vội vàng muốn biết kết quả, hơn hết là vì Đoàn Chính Trung vô tình mà đau lòng.
“Cứu hắn có lợi gì với ta?” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu hỏi ngược lại.
“Nếu không có lợi, vì sao ta không thể giết hắn?”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân nhìn hắn, nói không nên lời.
Đoàn Chính Trung lại cúi đầu, nói:“Thừa dịp ta còn chưa trừng phạt ngươi tự ý vào thư phòng, mau đi ra đi.”
“Vì sao, vì sao ngươi lại như vậy? Vì sao!” Cầu Mộ Quân nắm chặt mặt bàn gỗ đàn, bởi vì dùng rất nhiều sức mà làm gãy móng tay mình, tơ máu từ móng tay chậm rãi chảy ra, nàng cũng không cảm thấy gì.
“Người đâu, đưa phu nhân ra ngoài.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói.
Lập tức có nha hoàn đi vào thư phòng, đi đầu là Tiểu Nhụy, giữ chặt Cầu Mộ Quân kéo đi ra ngoài.
“Tiểu thư, đi nhanh thôi.” Tiểu Nhụy sợ Đoàn Chính Trung trở mặt, vội vã muốn kéo nàng đi.
Cầu Mộ Quân vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, dường như cố gắng muốn nhìn thấu lòng hắn, nhìn xem hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng kết quả không thấy được gì cả.
“Tiểu thư, nô tỳ cầu người, nhanh đi đi!” Tiểu Nhụy kéo nàng, hai nha hoàn khác cũng kéo nàng ra cửa trước. Nàng cũng chưa mất hết lý trí biết rõ không nên ở đây chất vấn Đoàn Chính Trung nên liền ra khỏi thư phòng.
Thất thần đi về phía phòng nhỏ, nước mắt Cầu Mộ Quân cuối cùng cũng trào ra.
Lần thứ hai nghe được tin Cố Dật Lâu đã chết, nàng không những không quen mà còn đau lòng hơn tám năm trước.
Mười một năm, ba năm là hôn phu hôn thê, hai mặt chi duyên, một câu đồng ý.
Đó là tất cả những gì bọn họ có.
Ông trời nếu chỉ cho bọn họ duyên phận nửa đời, vì sao lại muốn bọn họ gặp nhau?
Là để làm cho nàng vướng bận, cho nàng đau khổ sao?
Ông trời còn độc ác hơn Đoàn Chính Trung,.
Về phòng, nàng không ăn cơm mà nằm luôn lên giường, không ngủ mà âm thầm rơi lệ, một mình đau lòng.
Bây giờ nàng mới bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước tùy hứng tự cho mình là thông minh giả bệnh trước mặt quan tuyển tú.