Editor: mèomỡ
“Không cần, không cần.” Cầu Mộ Quân nói:“Ta khỏi rồi, không cần uống thuốc nữa đâu.”
Tiểu Nhụy vẫn bưng chén thuốc lên, nói:“Không được, uống thuốc không thể qua loa.” Nói xong liền bưng thuốc ra ngoài.
Một mình Cầu Mộ Quân ở trong phòng suy nghĩ.
Miệng nàng nói Tiểu Nhụy không được bàn đến việc này nữa, nhưng trong lòng nàng lại không yên được. Tuy nói thái giám không coi như nam nhân chân chính, ở trong cung cũng có thái giám hầu hạ phi tử, nhưng nhìn bộ dáng thân mật của Đoàn Chính Trung cùng Công chúa Sanh Dung hôm nay, rõ ràng chính là một đôi người yêu. Đáng chết, hoàn toàn không đem phu nhân là nàng để vào mắt!
Mấy ngày nay, nàng cũng không gặp được hắn, hôm nay chỉ thấy mặt hắn một lần, hắn lại lạnh nhạt như vậy, khiến nàng bệnh nặng mới khỏi tâm tình lại không tốt.
Trong chốc lát, Tiểu Nhụy đã bưng thuốc trở lại, giúp nàng uống xong, đóng cửa lại nói:“Tiểu thư, vừa rồi ta còn tưởng rằng người cùng lão gia đi ra ngoài, nhìn kỹ mới phát hiện người nọ không phải người, sau nghĩ đến bộ quần áo của người vừa mới bị lão gia cầm đi.”
Cầu Mộ Quân nghĩ, nói:“Em nói, có người mặc quần áo của ta cùng Đoàn Chính Trung đi ra ngoài?”
Tiểu Nhụy gật gật đầu.
“Là Công chúa Sanh Dung?” Cầu Mộ Quân lập tức hỏi.
Tiểu Nhụy nghĩ nghĩ, nói:“Có lẽ, đúng rồi, vừa vặn nô tỳ không thấy nàng ta đâu!”
Cầu Mộ Quân hiểu được.
Công chúa Sanh Dung hẳn là muốn xuất cung chơi đùa, nhưng nàng giả dạng thế kia ngay cả nàng (Mộ Quân) cùng Tiểu Nhụy đều nhận ra được là nữ phẫn nam trang, thật sự là rất giả. Cho nên Đoàn Chính Trung để cho nàng thay đổi quần áo. Cho Công chúa mặc quần áo, đeo trang sức của nàng, lại cùng hắn đi ra ngoài. Ngay cả Tiểu Nhụy vừa thấy đều nhận nhầm, đừng nói những người khác.
Trong thành ít người biết Đoàn phu nhân, cho dù gặp qua cũng chỉ là xa xa nhìn thoáng qua thôi. Bọn họ thấy Công chúa Sanh Dung và Đoàn Chính Trung, nhất định nghĩ nàng cùng Đoàn Chính Trung đi ra ngoài, làm sao nghĩ đến đương kim Công chúa trộm ra khỏi cung!
Đoàn Chính Trung! Lợi dụng nàng như vậy, lại không thèm nói với nàng một câu!
Cầu Mộ Quân tức giận đến dậm chân.
Buồn bực cả một ngày, đến buổi chiều xe ngựa của Đoàn Chính Trung đã trở lại. Đoàn Chính Trung cùng Công chúa Sanh Dung xuống xe ngựa. Một lát sau, Đoàn Chính Trung thay quần áo thái giám tổng quản, mang theo một tiểu thái giám từ Đoàn phủ đi ra, lên xe ngựa đến thẳng hoàng cung.
Đến khi trời tối, Đoàn Chính Trung lại đến phòng Cầu Mộ Quân, cầm quần áo trang sức đưa cho nàng.
“Còn cái trâm gài tóc đâu?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Không có.” Đoàn Chính Trung đáp vân đạm phong khinh*.
*vân đạm phong khinh: không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
“Không có?” Cầu Mộ Quân nhìn hắn nửa ngày, hỏi:“Cái gì không có?”
Hắn nói:“Ngày mai để quản gia gọi ông chủ bán trang sức trong thành tới, ngươi muốn cái gì tự mình chọn.”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân lập tức đỏ mắt, lại liều mạng nhịn nước mắt xuống nói:“Đa tạ lão gia, người nếu có thể đem cái trâm gài tóc kia trả lại cho ta, thì hãy cố gắng trả lại cho ta. Nếu đã ném hoặc là tặng người khác thì quên đi, Cầu Mộ Quân ta cũng không thiếu vài cây trâm!”
_________________