Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Chương 17

Edit: Tiểu Lăng

Ánh dương buổi sớm xuyên qua song cửa sổ, ấm áp hạ xuống gương mặt xinh xắn đáng yêu của Mộc Mộc.

“Bảo bối, rời giường thôi, không phải nàng muốn ra ngoài chơi à?” Hôm nay Hiên Viên Diễm mặc một bộ trường sam màu trắng, trên thêu một số hoa văn chìm rườm rà, thêm dung nhan vô cùng tuấn dật, khiến cả người hắn trông thật sự có hương vị khác biệt.

“Ghét quá, đừng ầm ĩ, người ta vẫn còn muốn ngủ mà!” Mộc Mộc chu miệng nhỏ, nói thầm mấy câu lại xoay người ngủ tiếp.

“Hồng Hạnh, chuẩn bị đồ rửa mặt cho tiểu thư.” Trông dáng vẻ đáng yêu của Mộc Mộc, Hiên Viên Diễm đành phải ôm lấy nàng, thay quần áo hộ, lại thuận tiện bảo Hồng Hạnh bưng nước nóng đã chuẩn bị lên.

Chỉ trong chốc lát, Hồng Hạnh và Bích Vân đã bưng đồ rửa mặt vào, Hiên Viên Diễm cũng vừa chỉnh quần áo cho Mộc Mộc xong.

“Đặt ở đó đi, bổn vương tự làm là được!” Hiên Viên Diễm không ngẩng đầu lên, phân phó. 

Hồng Hạnh và Bích Vân cung kính lui ra ngoài, không khỏi buồn bực, mình vốn là nha hoàn tới để hầu hạ tiểu thư, nếu mấy chuyện mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu, cho ăn đều để vương gia làm hết, vậy các nàng còn có giá trị gì nữa chứ, chẳng lẽ qua một thời gian nữa sẽ trực tiếp đuổi các nàng về tự nuôi ăn sao.

Rửa mặt trang điểm cho Mộc Mộc xong, nàng cũng đã gần tỉnh hẳn, chỉ là hai mắt vẫn còn mơ màng như nai con.

“Sửa soạn xong rồi, chúng ta ăn sáng thôi!” Nói xong, Hiên Viên Diễm nhéo gò má hồng hào của Mộc Mộc, ôm nàng ngồi xuống trước bàn, mặt mũi tràn đầy niềm vui hướng về phía cửa, để Hồng Hạnh bưng bữa sáng vào.

“Các ngươi có nghe nói gì chưa? Nữ nhi thành chủ Liên thành đang muốn kén rể, nghe nói bất kể gia cảnh, chỉ cần chưa lập gia đình, phẩm hạnh đoan chính đều có thể tham gia!”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nghe nói ngoài thành đã dựng một lôi đài, ăn xong chúng ta đi xem xem!”

Nhóm Hiên Viên Diễm vừa đi xuống lầu dưới đã nghe thấy người ta đang bàn luận về một đại sự khác ngoài đại hội võ lâm.

Nghe nói nữ nhi thành chủ Liên thành này, có dung mạo chim sa cá lặn, nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường, tài tình lại thuộc hàng bậc nhất. Người tới cửa cầu thân nối liền không dứt, cổng lớn cũng sắp bị giẫm bẹp. Đã thế thành chủ Liên thành còn chọn đúng thời gian này mở võ đài chọn rể cho nữ nhi, lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết!

“Diễm, chúng ta cũng đi xem được không?” Nàng đã từng xem qua không ít võ đài chọn rể trong phim, nhưng chưa từng thấy lôi đài kén rể thật sự bao giờ, nên vô cùng tò mò.

“Hôm nay vốn định dẫn nàng dạo chơi khắp nơi, đi xem một chút cũng được!” Hiên Viên Diễm thấy nàng có hứng thú, tất nhiên là đồng ý, dù sao cũng chỉ là một số chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục.

Lần này đi ra ngoài, vì trên đường có quá nhiều người, nên họ không cưỡi ngựa, mà ngồi xe ngựa. Trong xe, Mộc Mộc và Hồng Hạnh, Bích Vân nói chuyện phiếm như bình thường; nhưng bởi có Hiên Viên Diễm ở trong xe, ba người khá câu nệ, Mộc Mộc bèn định chơi xoay chuyển đầu óc để hóa giải bầu không khí: “Hay chúng ta chơi xoay chuyển đầu óc đi!”

“ ‘Xoay chuyển đầu óc’ là gì ạ?” Hồng Hạnh vẫn đang tuổi nhỏ, hoạt bát hơn Bích Vân một chút, nghe những chuyện lạ đều rất có hứng thú. Hiên Viên Diễm cũng chưa từng nghe qua, nhưng hắn chỉ hơi nhướng mày lên, lẳng lặng nghe Mộc Mộc giải thích.

“Ừm, là một kiểu tư duy ngược chiều, không thể suy nghĩ theo cách bình thường! Chúng ta chơi một lần rồi ngươi sẽ biết, nói như thế này cũng không rõ lắm!” Mộc Mộc nghĩ nghĩ, cảm thấy không dễ giải thích lắm, liền trực tiếp bảo họ chơi.

Nàng thấy tất cả đều không phản đối, ngược lại còn khá hăng hái, bèn nháy mắt mấy cái với họ, hỏi: “Lúc nào một cộng hai không ra ba?”

“Lúc nào một cộng hai không ra ba? Nhưng một cộng hai bằng ba mà?” Hồng Hạnh cau mày.

“Đúng vậy, câu hỏi này của tiểu thư lạ quá!” Bích Vân cũng khó hiểu.

“Lúc tính sai.” Giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Diễm vang lên.

“Oa, Diễm thông minh quá!” Mộc Mộc không ngờ người chưa bao giờ tiếp xúc qua trò chơi này như Hiên Viên Diễm lại đáp được.

“Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao, những câu hỏi này không thể suy nghĩ theo cách bình thường, tiếp nào, tiếp nào, nghe cho kỹ: ‘Gia có gia quy, quốc có quốc quy, vậy vườn thú cho quy gì?’ ” Mộc Mộc càng ngày càng hứng trí.

“Vườn quy?” Hồng Hạnh lên tiếng đầu tiên.

“…” Bích Vân vẫn trầm tư.

“Sai rồi nha!” Mộc Mộc cười nói.

Hồng Hạnh và Bích Vân nghe thế, ánh mắt cùng nhìn về phía Hiên Viên Diễm, hi vọng hắn trả lời được.

“Ô quy (rùa đen)!” Quả nhiên, không phụ lòng mong đợi của mọi người, Hiên Viên Diễm lại đáp được.

“Cái gì càng rửa càng bẩn, không rửa có người ăn, rửa lại không ai ăn?” Mộc Mộc hỏi tiếp.

“Chờ chút chờ chút, cái này ta biết, là nước.” Hồng Hạnh kích động, rốt cuộc nàng cũng đáp được một câu!

“Hồng Hạnh thật thông minh, đúng rồi đó!” Mộc Mộc vui vẻ nhìn Hồng Hạnh, Hồng Hạnh thì sung sướng đến mức đuôi vểnh lên trời rồi.

“Bích Vân, ngươi phải cố lên nha! Xem các ngươi, ai trả lời đúng nhiều nhất thì có thưởng! ‘Thứ gì càng nóng càng thích đi ra?’ ” Ngay cả mê hoặc bằng lợi ích Mộc Mộc cũng nghĩ tới.

“Mồ hôi!” Cuối cùng Bích Vân cũng đáp được một câu.

“Ha ha, bây giờ ba người đang là một đều nha.” Mộc Mộc hoạt bát chớp chớp mắt với ba người.

“Không sinh con, nuôi con cũng không làm dưỡng mẫu, chưa nhận dưỡng tử dưỡng nữ đã thành nương, xin hỏi: Đây là ai?”

“…” Hồng Hạnh mơ hồ.

“…” Bích Vân cũng mơ hồ theo.

“Tân nương.” Hiên Viên Diễm chỉ nghĩ một chút đã ra đáp án, quá lợi hại.

“Có một người mù, đi đến bên vách núi, vì sao hắn bỗng dừng lại rồi quay về?”

“Vì chỉ mù một mắt.”

“Mỗi đôi phu thê đều có một điểm tuyệt đối giống nhau trong cuộc sống, đó là gì?”

“Kết hôn cùng một ngày!”

“Sở Sở sinh nhật ngày ba mươi tháng ba, xin hỏi là ba mươi tháng ba năm nào?” Mộc Mộc thấy mấy câu hỏi liên tiếp, Hiên Viên Diễm đều đáp được, không thể tin nổi.

“Ba mươi tháng ba mỗi năm!”

“Hai người phải ganh đua một tý cho ta chứ!” Thấy Hiên Viên Diễm lại trả lời đúng, Mộc Mộc vội nói với Hồng Hạnh và Bích Vân.

“Tiểu thư, chúng ta cũng muốn trả lời, nhưng câu hỏi của người làm chúng ta sợ luôn!”

“Đúng vậy, tiêu thư, những câu người hỏi chúng ta đều chưa nghe bao giờ!”

Hồng Hạnh và Bích Vân cũng rất buồn bực, nghĩ thầm: tiểu thư hỏi xảo quyệt quá, người bình thường đều không trả lời được. Nhưng người bình thường cũng không bao gồm vương gia nhà mình, Diễm vương gia đại danh đỉnh định, Nhiếp Chính vương Nam Thương trong lòng người Nam Thương là một vị thần, không gì không làm được.

“Tiếp nào, ta tin ai cũng trả lời được: Ba người đứng thành một hàng. Có năm cái mũ, ba cái màu lam, hai cái màu đỏ, mỗi người đội một cái, không được tự nhìn màu mũ của mình. Sau đó hỏi người đầu tiên đội mũ gì, hắn nói không biết; hỏi người thứ hai đội mũ gì, hắn cũng không biết; lại hỏi người thứ đội mũ gì, hắn nói hắn biết. Hỏi người thứ ba đội mũ màu gì? (người này đứng giữa hàng, hắn có thể thấy màu mũ của hai người trước và sau)” Mộc Mộc nhướng mày nhìn Hiên Viên Diễm.

“Màu lam.” Hiên Viên Diễm không chút nghĩ ngợi mà đáp.

“Diễm, sao chàng biết hết vậy?” Mộc Mộc chu môi lên, mặt mũi tràn đầy vẻ phiền muộn, đây đều là những câu hỏi sở trường của nàng, sao một người cổ đại như Hiên Viên Diễm lại đáp được hết vậy. Sao lại có thể có một cái đầu thông minh như thế chứ.

“Ha ha, nàng dạy ta mà, vừa rồi không phải nàng đã nói ‘những câu hỏi này không thể suy nghĩ theo cách bình thường’ sao.” Hiên Viên Diễm cười nhẹ, mặt đầy vẻ cưng chiều nhìn Mộc Mộc.
Bình Luận (0)
Comment