*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lạc Tâm Vũ
“Tiểu thư có thể đổi một cửa so tài cuối cùng thành người ném tú cầu, như vậy chúng ta có thể điều ám vệ trong phủ tới đây, giả trang thành người tới tham gia so võ, đưa cầu về phía bốn người bên kia để bọn họ đuổi là được. Chỉ là võ công mấy người bọn hắn cao cường, chúng ta làm vẫn có chút mạo hiểm!” Hứa Dịch nói ra suy nghĩ của mình.
“Đây cũng là biện pháp trong lúc không có cách nào rồi!” Từ Thanh bực bội ai ai, ông đương nhiên cũng hi vọng con gái của mình có thể gả được, nhưng mấy người kia há lại là hạng người bình thường, có thể để ông tùy ý thao túng.diendan#le%quy%don#
“Vừa rồi tiểu nhân nhìn sơ lược một chút, mấy người hắn cách có chút xa, nhưng Hiên Viên Diễm cách tương đối gần, hơn nữa hắn rất che chở một tiểu cô nương bên cạnh hắn, cơ hội ném cầu thành công về phía hắn mà nói tương đối lớn hơn một chút! Tiểu thư cảm thấy như thế nào?” Hứa Dịch nói tin tức mình vừa xem xét được ở trên lôi đài cho bọn họ.
“Tốt lắm, chúng ta cứ làm như vậy đi!” Hiện tại Từ Liễu Nhi cũng không thể không thỏa hiệp, chính nàng tuổi này cũng có chút lớn, dù sao nữ tử mười tám tuổi ở cổ đại còn chưa xuất giá ít lại càng ít, rất nhiều người lớn như nàng đều đã có một, hai đứa con rồi, mình cũng không thể còn kéo dài thêm như vậy, nhưng mình lại không cam lòng gả cho một người bình thường, cho nên thời gian sắp tới làm một cái so võ chiêu thân.
“Vậy lão gia, tiểu thư tiểu nhân đi xuống chuẩn bị trước một chút.”
“Đi đi!” Từ Thanh nói xong để Hứa Dịch lui xuống đi an bài trước.
“Nữ nhi à, trước hết con ở chỗ này, ta ra ngoài xem một chút bây giờ như thế nào rồi, một lát đến ta sẽ gọi con!” Từ Thanh yêu thương nhìn Từ Liễu Nhi một chút xoay người đi ra ngoài.
“Được, phụ thân! Người nhanh đi đi!”
___
“Diễm, ngươi xem người kia bay lên kìa! Tuyệt quá!”
“Oa, Diễm ngươi xem sức lực người kia thật lớn nha!”
“Ha ha, Diễm ngươi xem người kia rơi đến mất mặt, tốt và xấu nha!”
“,,,,,”
Ở bên cạnh đấu trường liền nghe được một mình Mộc Mộc giống như con chim sẻ nhỏ líu ríu nói không ngừng, nhìn cái như cũng rất mới lạ, những thứ như khinh công, nội lực chủ yếu là xã hội hiện đại cũng không có. @@
Mà Hiên Viên Diễm thì lẳng lặng nghe ở một bên, thỉnh thoảng hùa theo nàng hai câu.
Còn đầu Hồng Hạnh và Bích Vân đầy hắc tuyến, rất muốn nói nàng không ngờ, bởi vì mấy thứ này đến tiểu hài tử cũng biết nói, mà Mộc Mộc lại có thể chưa thấy qua, còn nhìn xem với vẻ mặt hăng hái.
Còn Vân mặt than không có một chút biểu cảm nhìn chăm chú, tất cả mọi thứ này cũng không thể dẫn tới chú ý của hắn, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Vương gia mình an toàn, toàn bộ cái khác không có quan hệ gì với hắn.
“Bảo bối đứng mệt không, có muốn đi tới quán trà trước mắt ngồi từ từ xem không!” Hiên Viên Diễm thấy trán Mộc Mộc đều đã chảy mồ hôi, lau lau cho nàng liền đề ra ý định đi ngồi xem ở đối diện.
“Không cần, quá xa không có ý nghĩa, ta muốn nhìn gần như vậy mới đã nghiền!” Dường như hoạt bát thè lưỡi với Hiên Viên Diễm, lại quay đầu đi tự xem của mình.
Hiên Viên Diễm thấy mình bị coi nhẹ, vẻ mặt buồn bực, sao Mộc Mộc nhìn thứ gì đó đều có hứng thú như vậy, nhưng không có hứng thú như thế với hắn chứ?
Xa xa đã ngửi thấy một mùi vị chua.
<dien&dan>lequydon
___
Phía trong một sương phòng xa hoa của quán trà trước mặt
“Hàn ca ca, Hàn ca ca huynh đang nhìn cái gì đấy?” Lý Tuyết Nhi thấy mình theo Tiêu Lãnh Hàn ngồi trong trà lâu này cũng tới trưa rồi, hắn cũng không để ý mình một chút, bất đắc dĩ muốn tìm chút đề tài trò chuyện với hắn một ngày, ai biết, không biết hắn đang nhìn cái gì, mình gọi hắn mấy tiếng cũng không thấy hắn trả lời, lại đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, hắn mới quay đầu lại nhìn mình một lần.
“Ta đang nhìn gì cần phải nói với ngươi sao?” Tiêu Lãnh Hàn nhàn nhàn liếc Lý Tuyết Nhi một cái, bản thân lại quay đầu đi nhìn.
Lý Tuyết Nhi đang huých cái đinh ở đây của Tiêu Lãnh Hàn liền không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn lại theo ánh mắt hắn, trong nháy mắt sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng, rất ngoạn mục. Thì ra Hàn ca ca không để ý tới mình cũng bởi vì hắn thấy được tiểu tiện nhân kia, liền cắn răng. Nhưng lập tức lại tiêu tan, nghĩ thầm để nàng ta lại được tâm nguyện một ngày, qua hôm nay, ngày mai chính là ngày chết của ngươi, xem ngươi còn theo ta cướp đoạt Hàn ca ca như thế nào.
_dien__dan_le#quy#don
“Bây giờ mời hai người chiến thắng hai đợt so tài đi về phía trước một bước, lập tức tiến vào vòng đấu cuối cùng của chúng ta, vòng cuối cùng này là do tiểu thư chúng ta tự mình ra đề, xin mọi người bên dưới để tiểu thư nhà ta đến nói quy tắc một chút!” Hứa Dịch nhìn nhân thủ đều đã an bài tốt, liền tránh ra bắt đầu trận đấu vòng thứ ba.
Chỉ thấy nàng chuyển vòng eo nhỏ nhắn, với bước nhỏ, hiện lên cổ tay trắng noãn với lụa mỏng. Đôi mắt chứa nước xuân trong vắt, trên đầu búi tóc Uy Đọa kế* cài trâm Bích Ngọc Long Phượng. Má lúm đồng tiền thanh tú thơm mát trong trắng đẹp đẽ hơn hoa, chỉ như tước thông căn khẩu như hàm chu đan**, một cái nhăn mày một nụ cười làm động lòng người.
*Uy Đọa kế: Là một kiểu búi tóc của Trung Quốc, các bạn có thể xem hình bên dưới để hiểu rõ hơn.
**Chỉ như tước thông, căn khẩu như hàm chu đan: đây là một câu thơ miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ trong bài thơ Tiêu Trọng Khanh thê. Dịch nghĩa: Ngón trắng như hành bóc, Miệng đỏ tựa chu đan. ( bản dịch của Điệp Luyến Hoa)
“Trận thi đấu vòng cuối cùng này, chính là ném tú cầu, người nào tiếp được thì người đó là vị hôn phu của ta…”
“Mau ném đi, mau ném đi” Từ Liễu Như còn chưa nói hết lời người phía dưới liền cướp lời nói.
“Đúng, nhanh lên một chút”
Từ Liễu Nhi liếc mắt nhìn Hứa Dịch một cái, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, mới xoay người sang chỗ khác lấy tú cầu trong khay, xoay người phi tới thẳng về phía Hiên Viên Diễm.
Nhất thời mọi người như ùn ùn kéo tới về phía Hiên Viên Diễm, tiếc là Hiên Viên Diễm không cho người có chủ ý bắt cơ hội với hắn, liền không chút nghĩ ngợi ôm Mộc Mộc thi triển khinh công về phía sau bay ra ngoài, người phía dưới ngươi cướp ta tranh rất náo nhiệt.
“Hả,, hả,, cao được nha! Diễm lại nhanh một chút, ha ha!”
Mộc Mộc cảm thấy mình bay ở trên trời, rất phấn khích, ồn ào để Hiên Viên Diễm lại bay nhanh một chút.
Hiên Viên Diễm cũng gia tăng tốc độ bay về phía sau quán trà, đúng lúc bay đến hướng về trong phòng của Tiêu Lãnh Hàn.
“Hiên Viên huynh thực khéo! Huynh cũng tới đây uống trà?” Nhìn Hiên Viên Diễm ôm Mộc Đào Đào phi thân vào, Tiêu Lãnh Hàn mỉm cười hỏi Hiên Viên Diễm.
“Là ngươi! Tiêu Lãnh Hàn!” Hiên Viên Diễm còn chưa gấp gáp trả lời, lại để cho Mộc Mộc tranh giành trước.
“Ha ha, ngươi còn nhớ rõ ta, Mộc Mộc!” Tiểu Lãnh Hàn thấy Mộc Mộc còn nhớ rõ hắn, trong lòng cười nở hoa, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
“Ân, đương nhiên nhớ rõ rồi, ta chính là đã gặp qua là không quên được, ngươi cũng đến xem trận đấu kén rể à?” Mộc Mộc hoạt bát trả lời.
“Quấy rầy, chúng ta còn có việc, đi trước một bước!” Hiên Viên Diễm thấy Mộc Mộc trò chuyện đến vui vẻ với Tiêu Lãnh Hàn, lòng đầy khó chịu, sắc mặt cũng trở nên u ám, muốn giấu Mộc Mộc ở nhà, không để cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng. dien!dan!lequydon
Tiêu Lãnh Hàn nhàn nhạt đáp Hiên Viên Diễm một tiếng, ngược lại nói dịu dàng với Mộc Mộc: “Được, Mộc Mộc chúng ta gặp ở đại hội võ lâm!”
“Ha ha, được!” Một âm cuối cùng còn chưa rơi xuống, liền để Hiên Viên Diễm dắt ra ngoài.
“Diễm, ngươi chậm một chút, ta sắp không theo kịp rồi!” Chân Mộc Mộc ngắn hơn Hiên Viên Diễm, Hiên Viên Diễm lại đang giận mình tạm thời không chú ý kéo bước chân Mộc Mộc lớn hơn một chút, vừa nghe đến lời Mộc Mộc nói, liền không tự chủ được mà thả chậm bước chân.
Mộc Mộc thấy Hiên Viên Diễm không hề để ý nàng, mà sắc mặt cũng không quá tốt, lo lắng hỏi hắn: “Diễm, ngươi làm sao vậy, là khó chịu sao?”
Hiên Viên Diễm vẫn không lên tiếng trả lời Mộc Mộc, chỉ là khi đi tới bên ngoài quán trà ôm lấy Mộc Mộc một phen bay nhanh về phía “Thiên Hương lâu”