Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Chương 31

Editor: Lãng Nhược Y

"Gia, đã mang sổ sách đến rồi!" Sau một lúc, chưởng quỹ ôm một xấp sổ sách đi vào.

"Đưa cho tiểu cô nương xem một chút đi!" Vẻ mặt Lục lão đầu  rất hài lòng, bởi vì theo lão biết, Trần Tử Liệt sẽ không xem sổ sách, lão không tin một tiểu  nha đầu sẽ có khả năng tư duy gì.
Mộc Đào Đào nhìn Lục lão đầu không nói không rằng, cầm sổ sách lên xem xét tự nhiên, nghĩ thầm lúc này cứ để lão vui mừng một lúc, rồi sẽ lập tức khóc lóc thôi. Mặc dù cổ đại đều ghi nợ theo một cách, cách thiết kế kí sổ chủ yếu là không hoàn chỉnh, chỉ phản ánh tức thời một phần kinh tế nghiệp vụ, mà không thể tiến hành toàn diện để xem lại thăng bằng. Nhưng điểm này cũng không thể làm khó Mộc Đào Đào được xưng là bộ não máy tính điện tử, hơn nữa nàng đã sớm luyện thành thục bản lãnh đọc nhanh như gió, không tới hai canh giờ đã đọc xong toàn bộ sổ sách rồi, hơn nữa những hao tổn, những điểm khác nhau nàng đều ghi nhớ chi tiết trong lòng.
Lục lão đầu thấy nhanh như vậy mà Mộc Đào Đào đã xem xong thì không nhịn được cười cười, các khoản đó dù là tiên sinh quản lý tài vụ có kinh nghiệm hết sức phong phú cũng phải xem cả ngày, huống chi tiểu nha đầu này chỉ mở ra như vậy, đến bàn tính cũng không dùng thì có thể nhìn ra gì chứ, nhất định là ra vẻ thôi.

"Lục lão gia, các khoản đó ta xem xong rồi, hiện giờ ta cảm thấy chúng ta hoàn toàn cần phải bàn tiếp nữa! Cáo từ!" Mộc Đào Đào chắp tay, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Tử Liệt cũng đứng lên đi theo, còn chưa đi tới cửa đã nghe Lục lão đầu kêu lên: "Chờ một chút, chờ một chút, lời này của cô nương là có ý gì?" Cố ra vẻ không hiểu hỏi Mộc Đào Đào, đến bây giờ lão vẫn không tin Mộc Đào Đào có thể nhìn thấu manh mối bên trong.

"Lục lão gia, không cần phải giả bộ hồ đồ trước mặt chúng ta!"

"Cô nương có lời gì xin nói rõ" Lục lão đầu chưa từ bỏ ý định nói.

"Xem ra Lục lão gia vẫn chưa biết! Hai cửa hàng của ngươi đều thua lỗ, bây giờ ngươi thiếu bên ngoài món nợ hơn ba trăm vạn, còn một trăm bảy mươi vạn người đánh bạc nợ sòng bạc vẫn chưa thu về, ngươi muốn ta dùng chín trăm vạn bàn với ngươi sòng bạc này, đó chẳng phải tương đương ta phải bỏ ra hơn một nghìn bốn trăm vạn để mua hai nơi này sao?" Mộc Đào Đào đem mỗi một cười tất cả đều cho hắn rõ ràng tính ra ngoài.

Lục lão gia trợn tròn mắt, còn mấy chưởng quỹ trong phòng cũng sợ choáng váng, không thể ngờ nha đầu này lại lợi hại như vậy, chỉ nhìn một lần liền nhớ toàn bộ, lại không hề sai sót, quả thực là yêu nghiệt.

Vốn cuộc làm ăn này gần như đã đàm phán xong, hôm nay Trần Tử Liệt đến đây cũng chỉ để bàn lại một hai chi tiết rồi ký hiệp nghị mà thôi, không ngờ lại ‘không khéo không thành sách’, nào biết sẽ gặp được Mộc Đào Đào trên đường; mà Mộc Đào Đào đối với những chuyện đàm phán và tính sổ này lại cực kỳ thành thạo, đầu óc cũng rất linh hoạt; vốn nghĩ rằng đến thời điểm cuối cùng sẽ nhờ Mộc Đào Đào giúp mình đè giá xuống, nào biết nha đầu này vừa ngồi xuống bàn đàm phán, đã lập tức chiếm mất vị trí chủ đạo của hắn, dọa Lục lão đầu sững sờ một lúc, cam tâm tình nguyện mang sổ sách ra cho bọn họ xem.

Đúng là không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật cả mình. Khi hắn đến bàn bạc mấy ngày trước, mấy chưỡng quỹ này đều đồng thanh nói rằng hai cửa hàng bây giờ vẫn rất lợi nhuận, không có chút lỗ lã nào, mà bây giờ Mộc Đào Đào tính ra lại chênh lệch trên dưới năm trăm vạn, chuyện rành rành thế này, mấy người kia hoặc là cho rằng hắn là bao cỏ* căn bản sẽ không tính sổ, hoặc chính là bị Lục lão gia kia mua chuộc, nhưng đáp án rất rõ ràng là loại thứ hai, nhìn vẻ mặt mấy người này sẽ biết, thần sắc mỗi người đều khẩn trương, mồ hôi hột đầy đầu, ánh mắt đảo loạn không ngừng.
*Kẻ ngu ngốc, vô tích sự
Trần Tử Liệt cũng không ngốc, lập tức nghĩ thông suốt đầu đuôi sự tình, ánh mắt sắc như kiếm lướt qua mấy chưởng quỹ, cuối cùng hướng về phía Lục lão đầu nói: "Lục gia, chuyện hôm nay trước hết cứ như vậy đi, sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác!"

"Trần công tử, Trần công tử xin dừng bước, nói chuyện làm ăn không phải là nói giá, trả tiền ngay tại chỗ sao! Như vậy đi, ngươi nói xem bao nhiêu?" Lục lão gia cũng sợ Trần Tử Liệt đi, chính lão còn thiếu lãi suất cao, sáng sớm ngày mai sẽ tới thu tiền, nếu lão không có, cái mạng già này sẽ không còn, cho nên lão mới vội vàng bán cửa hàng đi như vậy, mà người có thể lập tức lấy ra số tiền lớn như vậy cả trấn trên này chỉ có Trần Tử Liệt thôi, cho nên lão mới mua chuộc mấy chưởng quỹ, định bụng kiếm thêm một khoản.

"Muội muội, muội nói xem thế nào?" Không thể không nói Trần Tử Liệt cũng rất phúc hắc, cố ý ném vấn đề khó khăn này cho Mộc Đào Đào.

"Ta thấy hay là thôi đi! Nói không chừng còn có một số chuyện bậy bạ mà chúng ta không biết!" Mộc Đào Đào suy nghĩ một lúc, cố ý cau mày nói.

"Lục lão gia, thật xin lỗi, nhà chúng ta đều do muội muội ta làm chủ, nếu nàng nói không được…" nói xong xòe tay khẽ nhún vai, tỏ vẻ mình không thể ra sức.

"Như thế này đi, tổng cộng sáu trăm vạn lượng, cửa hàng này giao cho các ngươi!" Không thể không nói Lục lão đầu này đúng là cáo già, đã đến lúc này, lại còn muốn rao giá trên trời.

"Vẫn như thế thôi!" Mộc Đào Đào nói xong lại cố tình muốn rời đi.

"Ôi… ta nói cô nương, ngươi nói đi, ngươi nói giá đi!" Lục lão đầu sợ Mộc Đào Đào bỏ đi thật, như thế lão liền xong đời, sáng sớm ngày mai đi đâu tìm hai trăm vạn cho những tên cho vay lãi suất cao kia chứ.

"Tổng cộng ba trăm vạn, nếu đồng ý lập tức ký hiệp nghị!" Mộc Đào Đào đứng một bên giơ tay ba ngón tay nói.

"Ôi, ta nói cô nương cũng quá đen tối đi…. " Lục lão đầu đang muốn giả vờ đáng thương tranh thủ một chút đồng tình, nào ngờ Mộc Đào Đào lại trực tiếp không để ý đến lão, nhìn Trần Tử Liệt nói: "Ca ca, nếu người ta cảm thấy giá chúng ta đưa ra quá thấp, vậy chúng ta nên đi thôi, không nên quấy rầy Lục lão gia!" Nói rồi hai người cùng đi ra cửa.

"Ấy… được được, bán bán!" Hai còn chưa đi tới cửa sau lưng đã truyền tới giọng nói của Lục lão gia, nếu hôm nay lão không bán đi, ngày mai sẽ thực sự phơi thây đầu đường.

"Vậy được rồi! Ký hiệp nghị này, khế đất và những thứ liên quan giao cho chúng ta!" Từ Trần Tử Liệt nhận lấy hiệp nghị, đưa cho Lục lão đầu.

——

"Vị công tử này, ta đang tìm ngươi đây! Mau trở về đi, cô nương kia gặp phải công tử Huyện thái gia, công tử kia là tên lưu manh, hắn nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền cướp…."

"Ngươi giúp ta dắt hai con ngựa này dắt đến Nhân Sái Lâu đi." Tiểu nhị kia tìm khắp cả chợ mới tìm được Vân Kỳ, kết quả vẫn chưa nói hết đã không thấy người đâu, chỉ đành phải lắc đầu dắt hai con ngựa trở về.

Vân Kỳ phát huy khinh công đến cực hạn, người đi trên đường chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nhưng chẳng nhìn thấy gì. Vân Kỳ một đường đi thẳng đến phủ đệ Huyện thái gia, tìm một lần nhưng không tìm được Mộc Đào Đào, tùy tiện tóm lấy một người trong phủ hỏi "Thiếu gia của ngươi ở đâu?"

"Buổi sáng thiếu gia đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, ngươi đến phố liễu hoa tìm thử xem!" Gã sai vặt bị dọa sợ phát ngốc, một năm một mười nói ra.

Buông gã sai vặt Vân Kỳ lại bay ra ngoài, sớm biết thế này hắn đã dẫn nàng theo bên cạnh, mới rời khỏi một lát đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Mộc Đào Đào thật sự có chuyện gì, mình biết phải giao phó với sư phụ thế nào!

Mộc Đào Đào và Trần Tử Liệt bàn xong chuyện bước ra ngoài, hẹn cùng đi ăn một bữa tiệc lớn để chúc mừng! Còn chưa đi được bao xa, đã thấy Vân Kỳ thoáng một cái đã chặn trước mặt Mộc Đào Đào, kéo nàng cách xa Trần Tử Liệt, sắc mặt tái xanh nói: "Ngươi làm sao thế! Không phải bảo ngươi ở trong quán rượu chờ ta sao?"

Thấy sắc mặt Vân Kỳ không tốt, biết hắn lo lắng cho mình, liền đem đầu đuôi sự việc nói với hắn một lần, dĩ nhiên đã nói thành Trần Tử Liệt anh hùng cứu nàng.
Bình Luận (0)
Comment