Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Chương 14

Nữ nhân chung quy dễ động lòng, có khi chỉ cần một ánh mắt, có khi chỉ là một dáng hình nghiêng nghiêng, có lúc là một hồi phong hoa tuyết nguyệt, có lúc chỉ là một giấc mộng.

Mà nàng, chỉ vì một cái hồ tắm. Thói đời gì vậy nè!

Trốn tránh cả buổi sáng, quăng Đông Phương Manh qua một bên, cũng không biết bây giờ hắn sao rồi, rời giường chưa. Sáng sớm lão phu nhân hỏi thăm, nàng trả lời qua quít là hắn còn ngủ, thỉnh an xong quay về lại nhát gan không dám vào phòng. Biết rõ hiện giờ hắn không biết gì cả, cũng không làm gì nàng, nàng lại không vượt qua được cửa ải của chính mình.

Bình thường trêu chọc thì trêu chọc, nàng chưa từng có suy nghĩ xiên xẹo nào khác. Bây giờ nhất cử nhất động dường như đều thoát ly khỏi quyền kiểm soát của bản thân, ngày nào đó hạ gục hắn trên giường chính mình cũng sẽ không thấy kỳ! Nếu ngày đó đến thật, không bằng nàng chết đi cho rồi! Cảm giác ấy, chẳng khác gì hiếp dâm trẻ em! Tuy rằng thân thể hắn không hề non nớt như đầu óc.

Cúi đầu rên khẽ, vì tương lai ảm đạm của nữ dâm tặc mà rầu rĩ.

“Tiểu thư, tâm tình ngài không tốt cũng đừng hất tóc chứ, người ta chải cho ngài cả buổi sáng đó.” Thình lình Diệu Nhân ngó lại, phát hiện tiểu thư nhà mình chỉ chớp mắt đã biến thành bà điên, lập tức hóa thân thành pháo chuột xông tới cứu vãn. Đúng là, tư xuân thì tư xuân đi, làm chi phá hoại thành quả lao động của nàng!

“Diệu Nhân, có phải ta rất sắc không?” Cuối cùng Yến Hồng cũng tóm được người có thể tố khổ, sầu não mở đôi mắt ầng ậng nước hỏi, khao khát chờ đáp án phủ định, định lừa mình dối người.

Diệu Nhân ngọng. Tiểu thư nhà nàng lại diễn vai gì nữa đây? Cứ cảm thấy từ chiều hôm qua tới giờ tiểu thư quai quái, bây giờ chỉ số quái dị chỉ có tăng chứ không giảm, có thể tranh vị trí đứng đầu “Di Lăng bát quái” được rồi!

Yến Hồng thấy Diệu Nhân im lặng, tâm như tro tàn. Xong rồi, cả Diệu Nhân cũng nghĩ vậy, nàng không muốn sống nữa!

Ngay lúc ấy, Noãn Nguyệt tức giận đùng đùng từ cổng trong chạy xộc vào, cả hành lễ cũng quên mất, chạy xồng xộc tới chỗ Yến Hồng căm giận nói “Tam thiếu phu nhân, nếu ngài không muốn chăm sóc tam thiếu gia đã có chúng nô tỳ nhọc lòng, cũng xin ngài sớm ngày thông báo một tiếng, đỡ trễ nãi việc của ngài!” Nói xong nhìn chằm chằm tạo hình tổ chim của Yến Hồng, hừ mũi, ánh mắt khinh bỉ. Nàng ta đã nhìn ra sớm, vị thiếu phu nhân này không phải là chủ nhân dễ chung sống. Quả nhiên, mới có mấy tháng đã không xem tam thiếu gia ra gì. Nhà thấp kém xuất thân, chẳng biết sĩ diện là gì. Thôn phụ dốt đặc còn biết chăm chút sạch sẽ bản thân, nàng ta ngược lại lạc quan, hình tượng gì cũng không để tâm!

Yến Hồng bị Noãn Nguyệt kêu gào như thế, nỗi sầu ban nãy nháy mắt tan thành mây khói. Chỉ là nàng chưa kịp nói gì, tính nóng của Y Nhân đã phát tác, dấn lên mấy bước, răng rắc, bùng nổ: “Ngươi lấy thân phận gì dám hô to gọi nhỏ với tam thiếu phu nhân? Thấy chủ tử một không hành lễ hai không vấn an liền xông lên la hét, ngươi là ả đàn bà chanh chua nơi sơn dã hay là thôn cô dốt nát hả!” Sớm đã không ưa nổi nha đầu này rồi, cũng chỉ là nha đầu bình thường, ngang gì mà ngang? Rõ ràng là hạ nhân lại cứ bày ra bộ dạng chủ nhân. Già mồm! Giả tạo!

Noãn Nguyệt bị Y Nhân mỉa mai một trận, tức đến nỗi nói không nên lời, cả người run lên, một tay run rẩy chỉ vào Y Nhân, một tay ôm ngực giận dữ thét lên “Ngươi, ngươi là cái thứ gì, dám nói ta như thế?”

Y Nhân không sợ nàng ta chút nào, ung dung lấy tay quạt gió, nhàn nhã cười chế giễu “Ta nào dám so với ngươi chứ, ta đây biết chừng mực, hiểu tiến thoái, chắc chắn không thể so với cái thứ không phải này nọ mà còn hơn này nọ nào đó.” Luận công phu múa mép khua môi, Y Nhân nàng quậy khắp thiên hạ không địch thủ, ít nhất ngoài bại dưới tay Giai Nhân ra chưa từng có địch thủ nào khác. Lại nói nàng cũng không sợ, Noãn Nguyệt bất kính với chủ tử trước, nàng trung thành bảo vệ chủ có gì mà sợ. Cho dù kiện tới chỗ Công gia phu nhân, nàng cũng nói lý được!

Yến Hồng đang chuẩn bị mở miệng bảo dừng lại nhìn thấy cái gì đó trong đáy mắt Noãn Nguyệt, lời ra đến miệng liền nuốt trở về. Đó không phải là ánh mắt nhìn chủ tử của một nha đầu, trong đó bao gồm khinh bỉ cùng căm phẫn khiến nàng lạnh người. Nàng đã sớm đoán được Noãn Nguyệt không có thiện cảm với mình, lại không rõ mình làm gì khiến nàng ta không ưa tới mức này. Tuy tính nàng không thích so đo nhưng cũng không phải bông mềm mặc cho người ta chà đạp, người khác tát vào má trái nào, nàng tuyệt đối không đưa luôn má phải cho người ta hành hạ. Mà Noãn Nguyệt lần này hiển nhiên là cố ý tới kiếm chuyện.

Hờ hững liếc Giai Nhân một cái, Giai Nhân hiểu ý bước lên giúp nàng chỉnh sửa đầu tóc, hoàn toàn không có ý gia nhập trận chiến kế bên. Nàng hoàn toàn tin tưởng Y Nhân.

Noãn Nguyệt tức muốn chết, cả giọng nói cũng run run “Ngươi, ngươi dám mắng ta không phải thứ này nọ? Ngươi, con tiện nhân nhà ngươi…”

Hai mawts Yến Hồng nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh. Cho dù là kiếp trước hay đời này, nàng phản cảm hai từ này nhất. Người tuy không sinh ra bình đẳng nhưng cũng không nên nhục nhã lẫn nhau. Y Nhân quá hiểu tính tình tiểu thư nhà mình, dù không quay đầu cũng biết tiểu thư mất hứng, vì thế miệng càng không buông tha: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì mà ngươi? Một ngày ngươi ăn tám bữa, một bữa ăn tám bát, một bát múc tám lần, ba lần tám như thế phỏng chừng còn bảo thủ. Nói ngươi là con vật nào đó đúng là làm nhục sức ăn của nó, người ta rõ ràng thận trọng kín đáo hơn ngươi nhiều. Ngươi đừng tức quá mà ngất đấy, nếu không ta sẽ cảm thấy thắng quá dễ dàng, khó tránh bị người ta nói thắng không oai gì cả…”

Nói còn chưa xong, Noãn Nguyệt đã trợn trắng mắt, ngất xỉu. Tập Nhân thò tay chọt thân hình bất động của nàng ta, ngước lên báo cáo ngắn gọn “Xỉu rồi.”

Y Nhân vỗ vỗ tay, hừ khẽ, không đếm xỉa đến Noãn Nguyệt nằm trên đất, đi qua giúp Giai Nhân chải lại tóc cho tiểu thư nhà mình, đắc ý nói “Số má có bấy nhiêu còn tới gây sự, cũng không tự áng chừng phân lượng bản thân.”

“Được rồi, muội cũng đừng đắc ý, lát nữa sự tình tới tai lão phu nhân muội lĩnh đủ đấy.” Diệu Nhân đi qua nhíu mày quát khẽ. Tính Y Nhân quá nóng vội, cái tật không bỏ qua cho người khác này đến chết cũng không chừa, coi chừng có ngày mang họa vào thân.

Yến Hồng cau mày ngẫm nghĩ, cuối cùng đứng dậy đi về phòng ngủ, dám chắc Đông Phương Manh xảy ra chuyện rồi. Bằng không với tính tình Noãn Nguyệt cũng sẽ không mắng thẳng vào mặt nàng như thế. Xưa nay nàng ta che chở Đông Phương Manh như bảo vệ con ngươi mình vậy.

Trước khi ra cửa, bình thản nói với Y Nhân đứng đằng sau một câu “Kêu người khiêng Noãn Nguyệt về phòng nàng ta đi. Chuyện hôm nay tạm thời không phạt muội, sau này phải tránh việc dễ bị người ta khơi mào như thế.”

Y Nhân trề môi, tuy không tình nguyện nhưng vẫn ra cửa gọi tạp dịch vào khiêng Noãn Nguyệt về.

Nếu thời gian có thể quay ngược, Yến Hồng nhất định sẽ không lựa chọn bỏ mặc Đông Phương Manh chạy trốn lúc sáng sớm. Chỉ là trên đời này không hề có thuốc hối hận, chuyện xảy ra rồi không thể nào như thuyền bơi trên nước không để lại dấu vết.

Đông Phương Manh không ở trên giường. Cả người hắn ướt nhẹp ngồi chồm hổm sau bình phong, quần áo mặc lộn xộn, không chỉnh tề ngay ngắn như thường ngày, hai tay ôm đầu gối, đầu hơi rũ xuống, mắt nhìn chằm chằm nền nhà trước mặt, hình như đang canh chừng thứ gì đó, lại giống như không có gì lọt vào mắt được, giữ nguyên trạng thái hóa đá, người không biết nhìn vào rất khủng khiếp.

Lòng bọn Giai Nhân bắt đầu nhấp nhổm, lo lắng nhìn Yến Hồng, bắt đầu lo cho tiểu thư nhà mình. Công gia phu nhân có cưng chiều tiểu thư tới đâu cũng không hơn được con mình. Khó khăn lắm tam thiếu gia mới khá lên, bây giờ lại u uất khép kín trở lại, tuy không biết nguyên nhân vì sao nhưng ai dám bảo đảm Công gia phu nhân sẽ không trách tội. Lại thêm vừa rồi Noãn Nguyệt mới quậy một trận nữa, tình thế này rất bất lợi cho tiểu thư.

Yến Hồng không thời giờ đâu mà lo lắng mấy chuyện ấy, nàng ngây người nhìn thái độ cự tuyệt thế giới bên ngoài của Đông Phương Manh, lòng đau không thể tả. Rõ ràng biết tình huống của hắn còn chưa ổn định, rõ ràng biết hắn nhạy cảm yếu ớt ra sao, rõ ràng biết hắn ỷ lại vào nàng thế nào, nàng lại còn ở đó làm bộ làm tịch, vì một chút suy nghĩ nhỏ nhặt của mình mà bỏ mặc hắn.

Yến Hồng chỉ cảm thấy miệng mình đắng nghét, lòng như bị kiến cắn, đau âm ỉ. Nàng nhẹ nhàng phẩy tay bảo đám nha đầu lui ra trước, bản thân chậm rãi ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay chạm vào người hắn, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối hắn.

Người hắn khẽ rút lại, cứng ngắc, dường như cự tuyệt nàng chạm vào. Nàng bất chấp, đặt tay ở đó, dịu dàng hỏi khẽ “Manh Manh, làm sao vậy?”

Hắn phớt lờ nàng, cả người không động đậy. Cảm giác chua xót xộc lên đáy mắt Yến Hồng, cổ họng nghẹn đắng bức bối muốn trào ra lại không thể, tim càng lúc càng đau.

Nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh. Bây giờ càng không thể nóng nảy, chỉ có thể đi từng bước, chậm rãi mở ra cánh cửa phòng bị trong lòng hắn.

“Manh Manh, thiếp là Hồng Hồng, chàng không nhận ra thiếp ư?”

Hắn vẫn không chịu đáp lại nàng.

Yến Hồng không nổi giận, dời tay lên vai hắn, dùng sức túm, lại phải cố gắng không làm hắn đau, muốn hắn ngẩng đầu nhìn nàng. “Manh Manh, Manh Manh.” Nàng lặp đi lặp lại.

“Chuyện này là sao, sao chỉ có một lát Manh nhi lại ra thế này?” Giọng nói giận dữ của lão phu nhân vang lên từ đằng sau, Yến Hồng không để ý đến bà, vẫn cố chấp gọi tên hắn.

“Lão phu nhân, xin thứ cho nô tỳ vô lễ, trước  mắt thiếu phu nhân không thể phân tâm. Vì tốt cho tam thiếu gia, chúng ta nên ở ngoài chờ tin thì tốt hơn.” Giai Nhân bước lên khuyên can.

Công gia nãy giờ không lên tiếng, sắc mặt hết sức khó coi lạnh lùng gườm Giai Nhân một cái nhưng biết nàng nói có lý, cuối cùng than khẽ, dìu phu nhân ra khỏi phòng.

“Manh Manh, Hồng Hồng ở đây này, Hồng Hồng muốn cùng Manh Manh vẽ tranh, uống nước quả…”

“Manh Manh, Hồng Hồng làm tôm om, còn có cánh gà ướp mật ong, ăn cùng với Manh Manh nha…”

“Manh Manh, Hồng Hồng ở đây mà, nhìn Hồng Hồng có được không?”

Giọng càng lúc càng nghẹn ngào, rốt cuộc nước mắt rơi tí tách. Nàng ỷ vào nền tảng bệnh lý học khoa thần kinh đời trước, ỷ hắn đối với mình khác biệt, cho rằng mình rất chuyên nghiệp, làm hết trách nhiệm nhưng lại làm sai chuyện, làm hắn đau lòng.

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, cổ họng phát ra tiếng thở nặng nề, cuối cùng lung lay cơ hồ không thể phát hiện.
Bình Luận (0)
Comment