Nam San sớm bị biểu tỷ kéo lên đường phố, trấn Lưu Tiên không lớn, lại bởi vì cách Đế kinh không xa nên cũng phồn hoa, trên đường đủ loại cửa hàng, cần gì có đó.
Hai tỷ muội đi tới, đi vào một con phố cổ, Nam San nhìn quanh, trong hiệu sách phía trước chính là Tưởng công tử, nàng do dự, suy tư có nên đến chào hỏi hay không.
Sau lần gặp ở Hàn Quang tự, nàng không có đến sau núi nữa, cô nam quả nữ cùng một phòng, lỡ may bị người có lòng nhìn thấy, rước lấy lời ong tiếng ve làm tổn hại đến danh tiếng của nàng.
Đợi đến khi xuống núi với tổ mẫu, nàng vốn muốn tới phía sau núi tạm biệt hắn, về sau ngẫm lại, lấy thời đại này mà nói lại không hợp thể thống lắm, cuối cùng không đi.
Nàng đang lưỡng lự, Tưởng Bá Xương ngược lại trông thấy nàng, mấy ngày trước đây hắn biết chuyện Nam gia muốn đổi gả, mới đầu hắn im lặng, sau trong đầu hiện lên dáng vẻ nữ tử nấu cơm, mặc dù không đẹp, lại khiến người ta an tâm, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Mẫu thân còn phàn nàn phụ thân, không nên đáp ứng việc này, nhưng bà không biết bây giờ Tưởng gia muốn cưới thứ nữ Hầu phủ cũng là trèo cao chứ đừng nói gì đến những chỗ tốt mà Hầu phu nhân hứa.
"Nam Tam tiểu thư, tiểu sinh hữu lễ, không ngờ lại gặp nhau ở đây."
Nam San cũng thi lễ, "Tưởng công tử, ngoại tổ nhà ta chính là người trấn Lưu Tiên, sinh nhật ngoại tổ mẫu, ta và phụ mẫu cùng tới ăn mừng."
"Thì ra là thế."
Đinh biểu tỷ bên cạnh trừng lớn mắt, trên trấn có công tử còn anh tuấn hơn những công tử đại hộ mà nàng đã gặp, nàng thế mà không biết hắn dọn tới khi nào, thật sự là uổng phí cái tiếng đại tỷ trấn Lưu Tiên của nàng mà.
Đằng sau Tưởng công tử có một vị lão phụ nhân đi ra, mặt gầy lông mày dài mảnh, gương mặt thoa phân trắng như sắp rơi ra, trong mắt đều là ghét bỏ, một mặt bắt bẻ mà nhìn Nam San, Nam San bị bà ta nhìn có chút chẳng hiểu ra sao, ánh mắt phu nhân này nhìn nàng giống như đang chọn hàng hóa, khiến người ta toàn thân không được tự nhiên.
"Nam Tam tiểu thư, đây là nương ta."
Thì ra là nương Tưởng công tử, Nam San cảm thấy có chút hiểu vì sao đối phương dò xét nàng như thế, xoay người hành lễ nói, "Chào Tưởng phu nhân."
"Ừm, ngươi chính là Nam tam tiểu thư!" Giọng điệu của Tưởng phu nhân có chút ngạo mạn, ánh mắt như kim đâm vào toàn thân Nam San không được tự nhiên.
"Đúng vậy, Tưởng phu nhân."
Nam San hơi khom người, nhưng thân hình bày ra nơi đó, đương nhiên không nhìn ra mỹ cảm gì.
Tưởng phu nhân càng xem càng không hài lòng, lạnh giọng hỏi, "Nam tam tiểu thư ngày bình thường làm những gì, đã đọc qua Tứ thư, có biết Ngũ kinh không?"
Nam San cúi đầu, càng khẳng định suy đoán trong lòng, Tưởng gia sợ là còn chưa biết chuyện Hầu phủ, coi gả tới sẽ là nàng, Tưởng phu nhân đang bày ra vẻ đã chắc là mẹ chồng tương lai, thế là lơ đễnh đáp, "Chưa từng."
Nghe vậy, gương mặt gầy dài của Tưởng phu nhân thoắt cái khó coi, "Vậy Nam tam tiểu thư cầm kỳ thư họa tinh thông loại nào, có biết ngâm thơ đối chữ, nữ công may vá như thế nào?"
Tưởng phu nhân bà có bệnh à, ta biết cái gì có liên quan gì tới bà, nào có người lần đầu gặp mặt hỏi cái này, bọn họ thân thiết lắm sao?
Mặc dù trong lòng Nam San đã có cách, cũng hơi tức giận, nhưng nàng sống vui vẻ, người ngoài chỉ thấy nàng hơi ngốc, "Thưa Tưởng phu nhân, những thứ ngài nói ta đều không biết, tiểu nữ trời sinh đần độn, cũng không có hứng thú đi học, tiểu nữ không quấy rầy ngài và lệnh công tử, chúng ta xin cáo từ trước."
Nói xong cũng không nhìn bà ta, kéo biểu tỷ vội vàng đi đến bên kia đường phố, Đinh Phượng Linh cũng có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, "Tưởng lão phu nhân này thật kỳ quái, lôi kéo muội hỏi những cái kia làm gì, nào có lần đầu gặp đã hỏi người ta những câu làm người ta không thích như vậy?"
"Mặc kệ đi, sợ là còn tưởng mình là phu nhân Đại học sĩ, thấy nữ tử thì muốn kiểm tra bài bản một phen, đụng phải thứ không hiệu nghiệm như muội, có lẽ bà ta còn đang tức giận ấy chứ."
Đinh Phượng Linh le lưỡi, mấy phu nhân nhà quan này thật đáng sợ, tính tình sao lại không dễ chịu như vậy, đáng tiếc một công tử đất thiêng nảy sinh hiền tài như vậy lại có mẫu thân như thế.
Nam San âm thầm may mắn, may mắn nương và tổ mẫu từ chối mối hôn sự này, bằng không Tưởng công tử cho dù tốt mà gặp mẹ chồng như này, thời gian cũng không dễ chịu, từ xưa quan hệ mẹ chồng nàng dâu nan giải nhất, nam tử lại không thường ở lại nhà, mếu phải gả tới thật, lấy cái tính bắt bẻ của Tưởng phu nhân, sợ là chịu không ít giày vò.
Cuộc sống như thế nàng trốn còn không kịp, nào muốn tới.
Nàng thầm chửi bậy trong lòng, sau lưng Tưởng phu nhân tức trợn mắt, nói với Tưởng Bá Xương, " Xương ca nhi, cửa hôn sự này không thành, con xem đi, tướng mạo tạm thời không nói, hành vi thô lỗ như thế, chẳng có chút tu dưỡng của nữ nhi gia, chỗ nào xứng với con?"
"Mẫu thân, " Tưởng Bá Xương bất đắc dĩ nhìn nương của mình, ẩn dưới tay áo tay lần đến hầu bao bên trong, thở dài nói, "Tưởng gia chúng ta lúc này không giống ngày xưa, như Nam tam tiểu thư đã là lựa chọn tốt nhất, cưới vợ cũng chỉ là yên nhà yên cửa, chỉ cần công việc quản gia có đạo là được, những thứ cầm kỳ thư họa lại không thể coi như ăn cơm."
"Con. . ." Tưởng phu nhân chỉ vào mặt của hắn, "Con chỗ nào xứng làm con cháu Tưởng gia, chúng ta là nhà thanh quý, không thể lúc nào cũng nghĩ đến thứ dung tục."
Không nghĩ đến thứ dung tục?
Vậy trước đây không lâu trong nhà ầm ĩ như vậy, vì cái gì? Không phải là thiếu ăn thiếu mặc.
Phụ thân vốn cổ hủ ngay thẳng, thề phải làm người thanh quý, trước kia dựa vào chút bổng lộc, cộng thêm vốn riêng của mẫu thân cũng có thể sinh hoạt, nhưng khi bị cắt mất nguồn, cũng chỉ có thể ăn của hồi môn của mẫu thân.
Mẫu thân thanh cao không thông công việc vặt, tuổi càng lớn, tính tình càng chua ngoa, ngoại trừ tranh giành tình nhân thì chẳng có bản lĩnh gì, trước kia trong phủ có quản sự, hiện tại trong nhà có mấy miệng người, cộng thêm hai ba hạ bộc, để bà quản gia, bà ngay cả việc chọn mua cơ bản cũng không rõ.
Tưởng Bá Xương thở dài, từ nhỏ hắn đã cảm nhận sâu sắc, sớm thầm hạ quyết tâm tìm thê tử hiền lành rộng lượng, nàng có thể không có tài hoa sánh thi nhân, nhưng nhất định phải thông công việc vặt, lo liệu nội trạch, nghĩ đến nữ tử nấu cơm ngày ấy, trước mắt tam tiểu thư Nam gia là lựa chọn tốt nhất.
Ngày hôm trước Hầu phu nhân lại đưa yêu cầu, hôn sự hai nhà trước không nói, cũng không cần nói chuyện hôn sự ra bên ngoài, dù sao người biết việc này ngoại trừ Mạnh quốc công, cũng không có người khác.
Nói đến tơ hồng hai nhà, vẫn là bắt nguồn từ một câu nói đùa của Mạnh quốc công, Tưởng gia cho là thật, Đức Dũng hầu trầm mặc không nói, cũng liền thành lập như thế.
Hầu phu nhân nói Tam tiểu thư hiếu kì với chuyện tuyển tú, nhất định phải tham gia náo nhiệt, không bằng chờ trượt vòng sơ tuyển về nhà lại nói không muộn, mẫu thân mọi thứ không hài lòng, nhưng còn biện pháp nào, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, Hầu phu nhân lại tăng thêm một nghìn lượng bạc để nhận lỗi.
Thánh nhân nói không vì năm đấu gạo khom lưng, hắn khịt mũi coi thường, cơm cũng ăn không đủ no, còn tinh lực nào nói chuyện cốt khí.
Tưởng phu nhân còn có líu lo không ngừng quở trách Nam San, Tưởng Bá Xương không muốn tranh luận với bà, quay người đi.
Nam San và Đinh Phượng Linh rẽ vào một con phố khác thì thấy Tưởng Bá Xương đang chờ ở giao lộ, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như dò xét đường đi gần đó, hẳn là có lời muốn nói, Đinh Phượng Linh thức thời tránh qua một bên.
Trên trán của hắn rịn chút mồ hôi, có thể là vừa rồi đi rất gấp, chắp tay hành lễ với Nam San, "Nam tam tiểu thư chớ trách, ta thay gia mẫu nhận lỗi với cô."
"Tưởng công tử khách khí, Tưởng phu nhân cũng chỉ hỏi ta mấy câu, chưa nói tới đắc tội, chỉ có điều có thể là ta trời sinh tính chất phác, mấy thứ cầm kỳ thư họa không biết cái nào, sợ là Tưởng phu nhân lần đầu gặp nữ tử ngu ngốc như ta, kinh ngạc nghẹn lòng."
Tưởng Bá Xương nhìn nàng xác thực không thèm để ý, thở phào, "Nam tam tiểu thư rộng lượng (bụng lớn), khiến người ta bội phục."
Nam San nhìn bụng của mình, gật đầu, "Ta xác thực bụng lớn."
Thấy động tác của nàn, Tưởng Bá Xương giương môi cười một tiếng, quét đi u ám mấy ngày liên tiếp, trong mắt đều là ý cười.
Công tử đoan chính như ngọc, đáng tiếc. . .
Nàng cũng nhoẻn miệng cười với hắn, mặt tròn càng thêm hồng hào nhẵn nhụi làm cho mặt trời như phát sáng trên mặt nàng, trong mắt phượng tràn đầy linh động, Tưởng Bá Xương có chút ngây người, nữ tử thế này sao lại là béo ụt ịt như đồn đại, rõ ràng là người trong trắng đẹp đẽ như tuyết.
Mà một người đẹp đầy đặn lại làm cho lòng người sinh trìu mến.
Đinh Phượng Linh đi tới lặng lẽ giật áo biểu muội, ra hiệu biểu muội cần phải đi, Nam San lúc này mới kịp phản ứng, nơi đây mặc dù không náo nhiệt bằng đường phố chính, nhưng người đi đường cũng không ít, thiếu nam thiếu nữ, đơn độc trò chuyện, xác thực đột ngột.
Thế là tạm biệt Tưởng Bá Xương, hai biểu tỷ muội cũng không đi dạo nữa, trực tiếp về Đinh gia.