Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 23

Nam San lẩm bẩm thành tiếng, "Huynh chính là Tam hoàng tử?"
"Ừ."
Nàng hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt mịn màng đều là vẻ nghi hoặc lẫn khó hiểu, vô ý thức buột miệng nói ra lời trong lòng, "Sao lại không giống lời truyền ra bên ngoài nhỉ?"
Môi hắn hơi nhướng lên, cười như không cười, gương mặt đẹp kinh người lại thêm chút quyến rũ, "Giống nhau."
Cái gì?
Bên ngoài đồn đại khi hắn vừa mới xây phủ, Hoàng hậu đưa đến một đám cung nữ, người chết kẻ bán, trong phủ toàn thái giám, một lão ma ma cũng không có.
Còn có người phỏng đoán hắn thích Long Dương, không thể chịu nổi nữ nhân, cô nương có xinh đẹp thế nào ở trong mắt hắn đều xấu xí như ma, ngược lại chung tình với nam nhi.
Đây đều là thật chăng?
Nàng hoảng sợ trợn lớn mắt, "Huynh thích nam nhân?"
Mặt núi cao lạnh lẽo trầm xuống, "Ta không thích nam nhân, những cái khác là thật."
Còn may, nàng vỗ vỗ ngực, chỉ cần không thích nam nhân, cái khác đều dễ thương lượng.
Bởi vì dạo này gầy đi không ít, eo nhỏ bụng phẳng, làm trước ngực càng thêm no đủ, theo nàng vỗ nhẹ tạo nên đợt sóng mê người.
Hắn dời mắt, trong tay áo rộng lộ ra ngón tay thon dài trắng muốt như ngọc, móng tay sạch sẽ sáng trong.
Một đôi tay như vậy mà lại bạo lực, trong tiềm thức Nam San không muốn tin tưởng.
"Vậy bọn họ khẳng định đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ, mới khiến huynh nổi trận lôi đình, xử phạt mạnh mẽ."
"Không thể tha thứ?" Hắn hơi hạ mắt, quyến rũ nam nhân xem như chuyện không thể tha thứ không?
Mà hắn chính là người bị người khác ngấp nghé đủ kiểu, họ Mạnh ngu xuẩn, muốn túm nắm hắn khắp nơi, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng.
Nam San tâm tư lưu chuyển, chợt thấy lúc ánh mắt hắn cụp xuống phát ra ánh sáng lạnh lẽo giống như sát khí, nàng run lên một cái.
Mặt nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt nói, "Nhất định là bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn, sau khi bị huynh nghiêm trị bị người cố ý lan truyền ra ngoài, nghe nhầm đồn bậy, biến dạng."
Hắn giương mắt, cười.
Trong lúc nhất thời, hào quang vạn trượng.
Dáng vẻ của nàng làm hắn nhớ đến thiếu nữ nhiều năm trước, rõ ràng tính tình nhu thuận lại nói lời kinh thế hãi tục.
Nam San choáng ngợp bởi vẻ đẹp của hắn đến nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại, đang đần độn thì thấy bóng người nhoáng một cái, dáng như hàn tùng đứng ở trước mặt.
Hắn rất cao, cao đến nỗi nàng chỉ thấy hoa văn trên vạt áo hắn.
Hoa văn kia dùng chỉ bạc để thêu, quanh quẩn lượn quanh, trên đỉnh mở ra bao quanh đóa hoa.
Hoa lăng tiêu.
Hoa khai thốc thốc thượng lăng tiêu, loạn đằng toàn vũ nhập vân đoan. ( Dịch: Hoa lăng tiêu vươn nở thành chùm, nhành dây leo uốn lượn vào mây)
Hoa này cũng không xa lạ, là loại hoa nàng thích nhất kiếp trước.
Ma xui quỷ khiến vươn tay, khẽ vuốt đóa hoa phức tạp, bên tai hình như có tiếng rít, đại hổ trừng đôi mắt chuông đồng, không chớp mắt mà nhìn nàng.
Tuy nó là súc sinh, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp bất kì một nữ tử nào có thể tới gần chủ tử.
Người lần trước muốn tới gần chủ tử, bị hắn phất tay áo kình phong thổi đập vào tường, hôn mê tại chỗ.
Nam San cũng không biết suy nghĩ của đại hổ, nàng xuyên qua mười mấy năm, chưa bao giờ nghe nói thế giới này cũng có hoa lăng tiêu.
Có lẽ Tam hoàng tử này biết, vừa lúc có thể hỏi xin chút hạt giống.
Thu hồi suy nghĩ, nàng lập tức rút tay về, ra vẻ chưa từng xảy ra cái gì.
"Tam hoàng tử, tiểu nữ thất lễ, hoa lăng tiêu thêu trên áo huynh không biết nơi nào có, có thể tặng chút hạt giống không?"
Đôi mắt Lăng Trọng Hoa nhìn nàng không dời, nhìn chằm chằm gương mặt thẹn thùng của nàng, "Nam tam tiểu thư biết hoa lăng tiêu?"
"Ngẫu nhiên nghe người ta đề cập."
"Người nào?"
Trong giọng nói của hắn có vẻ vội vàng không dễ phát hiện, đôi mắt sâu thẳm nổi gợn sóng.
Nam San sửng sốt, hay là thế gian này căn bản là không có hoa lăng tiêu, "Không nhớ rõ, có thể là đọc trong sách linh tinh gì đó."
Gợn sóng chậm rãi bình phục, hắn lạnh nhạt lên tiếng, "Nếu ngày nào đó tam tiểu thư nhớ ra người kia, hoặc là tìm được quyển sách ấy phiền báo cho ta."
"Được."
Nam San thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, vừa rồi không biết vì sao tim nàng đập như muốn rớt ra.
Lơ đãng ngẩng đầu, thấy cách đó không xa hình như có tòa tháp cao chót vót, không biết địa phương nào?
"Tam hoàng tử, đó là nơi nào?"
Lăng Trọng Hoa không nâng mắt, tay đan trong tay áo, nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó chậm rãi đi xa, Nam San không hiểu ra sao, liền thấy bên cạnh nhảy ra một lão thái giám.
Cung kính khom lưng hành lễ, làm tư thế mời, nàng lập tức hiểu ra, Tam hoàng tử đây là tiễn khách, nhưng vấn đề của nàng còn chưa có người trả lời mà.
Tam hoàng tử quả nhiên tính tình kì lạ.
Lão thái giám thấp giọng nói nhỏ nhẹ, "Bẩm Nam tam tiểu thư, tòa tháp kia là cấm địa trong cung, là Chính Dương cung của Văn Nhàn hoàng hậu lúc tiên đế tại vị."
"À, đa tạ bẩm báo."
Thì ra là cấm địa, chẳng trách Tam hoàng tử không nói.
Nam San đi theo lão thái giám, đi vài vòng, rốt cuộc trở lại Hàm Bao uyển.
Khương Diệu Âm vươn tay kéo nàng vào trong phòng, "cạch cạch" đóng cửa cái, ngăn cách những bóng người ló đầu ra nhìn.
"Cô đi đâu đấy?"
"Đại hổ kia rẽ ngược rẽ xuôi, không biết đưa ta tới nơi nào, may mắn gặp lão thái giám vừa rồi, đưa ta trở về."
Nam San không muốn người ta biết chuyện gặp Tam hoàng tử, tuy rằng triều đại dân phong cởi mở, không quá nghiêm trọng trong việc đề phòng nam nữ, nhưng nàng không muốn cành mẹ đẻ cành con.
"Cũng phải, cung điện này lớn như thế, bao nhiêu cung điện hoang vu, không biết chỗ nào chôn hài cốt chết oan, cô đừng đi linh tinh, đụng phải cái gì không sạch sẽ, chỉ có thể tự nhận xui xẻo."
"Ừm."
Nam San ngoan ngoãn nhìn Khương Diệu Âm, chọc đối phương nhéo mặt nàng cười to, "Chậc chậc, không nhìn ra cô còn có phúc của người ngốc như vậy, chính phi Tam hoàng tử, đây là một sớm bay lên đầu cành."
"Đầu cành hay không ta không biết, nhưng đầu cành gió lớn, ta cũng không thích, nếu có thể, ngốc dưới gốc cây ngắm phong cảnh cũng tốt."
Khương Diệu Âm bị cách so sánh của nàng chọc cười ha ha, "Cô còn không thích đầu cành, xem đi, những người lén lút bên ngoài lại ước gì có thể đổi với cô đấy."
"Không đổi."
Đầu nàng lắc nguầy nguậy, quai hàm phình ra, có chút tính trẻ con ngây thơ.
Khương Diệu Âm ôm nàng, sao cô nương này lại làm người ta thích thế không biết.
"Đúng vậy, chúng ta không đổi, cô làm hoàng tử phi của cô, vinh hoa phú quý hưởng không hết, ăn sung mặc sướng, để bọn họ giương mắt nhìn."
Hai người nhìn nhau cười ha hả, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếng Nam Anh vang lên, "Tam muội muội, muội ở đâu?"
Khương Diệu Âm bĩu môi, buông nàng ra, Nam San chỉnh lại tóc mai và váy áo, chậm rãi đi mở cửa.
Ngoài cửa, Nam Anh mỉm cười đứng đó.
"Tam muội muội, ngày mai phải xuất cung rồi, đại tỷ tỷ lại một mình ở lại trong cung, chúng ta đi nói tạm biệt tỷ ấy đi."
Đây là chính sự, Nam San cũng không chậm trễ, cùng Nam Anh đi gọi Nam Uyển đang trong phòng mình giận dỗi, ba tỷ muội tiến về Thúy Hoa cung.
Dọc đường đi, Nam Anh thân thiết kéo tay Nam San, "Còn chưa kịp chúc mừng tam muội muội."
"Nhị tỷ tỷ cũng đại hỉ."
Nam Anh mỉm cười, trắc phi Đại hoàng tử, lấy thân phận của nàng đây đã là danh phận tốt nhất, nàng rất vừa lòng.
Chính phi Đại hoàng tử đến nay không có thai, trong phủ cũng không có con vợ lẽ, một vị trắc phi được tứ hôn khác là thứ trưởng nữ nhà Thường Đại học sĩ.
Nàng lén quan sát, tướng mạo Thường tiểu thư kia kém hơn nàng, chờ sau khi vào phủ tất là mình được sủng ái trước.
Nam Uyển đằng sau tức trắng mặt, tỷ muội ba người, một người đế phi, một người chính phi hoàng tử, một người khác trắc phi hoàng tử, tất cả đều vào hoàng gia, duy chỉ một mình nàng không được chọn, bảo người ta làm sao cam tâm.
Nam San cùng Nam Uyển ngày thường vốn là không quen biết, cũng không có gì để khuyên giải an ủi, Nam Anh cùng Nam Uyển ngày thường vì biểu hiện trước mặt Nam Cẩn, không thiếu trong tối ngoài sáng tranh sủng, tất nhiên là mặt và lòng bất hòa.
Tỷ muội ba người, tâm tư khác nhau, chờ tới cửa Thúy Hoa cung mới biết tiệp dư mới phong tới cung của mình thì bị bệnh, không thích hợp gặp khách.
Ba người chỉ có thể hậm hực mà về.
Trên đường gặp được Mạnh quận chúa từ cung của Hoàng hậu trở về, nàng vẻ mặt dịu dàng tiến lên kéo tay Nam San tay.
"Chẳng trách lần đầu gặp tam tiểu thư, ta đã cảm thấy rất có duyên, hóa ra chúng ta lại có duyên phận như vậy."
Nói xằng nói bậy, lúc mới vào cung có thấy cô liếc mắt tới nữ nhi thứ tử thấp kém như ta được cái nào, còn có duyên từ cái nhìn đầu tiên.
Trong lòng Nam San buồn cười, nữ tử vọng tộc nói dối thật là dễ nghe, nếu không phải nàng sống hai đời, e là sẽ bị lời này cảm động đến rơi nước mắt, rồi thành tri kỷ.
"Mạnh quận chúa hữu lễ, quận chúa để mắt là vinh hạnh của thần nữ."
"Quận chúa gì chứ, về sau tam tiểu thư cứ gọi ta là Bảo Đàm đi."
"Không thể, lễ không thể bỏ."
Nam San lắc đầu, nàng không muốn thân cận với Mạnh quận chúa, đối phương về sau là Tứ hoàng tử phi, từ xưa thiên gia không tình thân, tránh xa một chút vẫn tốt hơn.
"Thần nữ gặp qua quận chúa."
Nam Anh và Nam Uyển cùng nhau chào hỏi, Mạnh quận chúa vươn tay nâng Nam Anh, nhân tiện nâng hờ Nam Uyển.
"Mấy người cứ nhiều lễ tiết, lại nói, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư trước kia thường theo Nam tiệp dư ra ngoài, mọi người đều quen biết, cũng đừng nói những nghi thức xã giao đó."
Ba người xưng dạ, Nam San không muốn dây dưa nhiều với Mạnh quận chúa, tận lực ít nói chuyện, dù sao dưới cái nhìn của người khác nàng là một cô nương ngốc nghếch.
Mạnh quận chúa nhìn phương hướng bọn họ tới, lơ đãng hỏi, "Mấy người đi thăm Nam tiệp dư hả?"
"Đúng vậy," Nam Anh đáp lời, "Đáng tiếc tiệp dư bị bệnh, thật sự tiếc nuối."
"Có lẽ tiệp dư không quen khí hậu trong cung, tạm thời không thích ứng thôi."
"Quận chúa nói phải, có lẽ qua một thời gian sẽ đỡ."
Mạnh quận chúa mỉm cười, có thâm ý khác nhìn hướng Thúy Hoa cung.
Nam Cẩn muốn tranh với nàng, thật không biết lượng sức.
Cô tổ mẫu nàng là Hộ Quốc phu nhân, cô mẫu là Hoàng hậu, Nam Cẩn chỉ là đích trưởng nữ Hầu phủ, lấy cái gì so với nàng.
Lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong.

Bình Luận (0)
Comment