Nam San che miệng, trong mắt đầy vẻ không thể tin tưởng, nam tử trong bức tranh rõ ràng là người trong giấc mơ của nàng, vì sao nơi này là có chân dung của hắn?
Chẳng lẽ hắn là người thế giới này?
Bên trong truyền đến tiếng vải xột xoạt, một nữ tử hồng y mũ phượng chậm rãi đứng trước bức tranh, thành kính nhìn người trong tranh, đôi tay tựa lưu luyến bồi hồi trên gương mặt người trong tranh, nghe thấy bên ngoài hình như có động tĩnh, sau đó không nỡ mà thu hồi bức tranh đặt trong góc tối trong phòng.
Nháy mắt nữ tử quay đầu, Nam San thấy rõ tướng mạo nàng ta, chính là Hộ Quốc phu nhân, chỉ thấy bà ta chuyển tới sau bình phong, bên trong truyền đến tiếng quần áo xột xoạt, chờ khi bà ta ra đã thay một bộ thường phục màu son.
Trên đường lên lầu các có một nam tử đi về phía này, nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, vóc người thon dài, tướng mạo anh tuấn, chẳng qua trong mắt dường như có vẻ tàn ác, chờ nam tử gần đến dưới lầu khó tránh khỏi phát hiện, Nam San nhanh chóng che giấu bản thân.
Nam tử vào trong phòng, gõ cửa, nghe được tiếng đáp của Hộ Quốc phu nhân bên trong mới cẩn thận đẩy của tiến vào, liền thấy Hộ Quốc phu nhân dựa trên ghế mềm, nhắm hai mắt hình như hơi mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng đứng phía sau, hai tay tự nhiên bóp vai cho bà ta.
"Phu nhân, Đàn Lang nghe bọn hạ nhân nói tâm trạng người hôm nay hình như không tốt lắm?"
Hộ Quốc phu nhân thoải mái nhắm mắt lại, "Ừm, chỉ là gần đây nhiều việc, thân thể hơi mệt mỏi."
"Phu nhân cần phải bảo trọng thân thể, bằng không Đàn Lang ăn không ngon ngủ không yên, bên hạ trong cung cũng lo lắng, vừa rồi bệ hạ phái người đưa tới một ít cống phẩm."
"Ngươi thật tốt, bệ hạ có lòng."
"Trong lòng Đàn Lang chỉ có phu nhân, nguyện phu nhân vĩnh viễn khoẻ mạnh xinh đẹp, phu nhân có chuyện gì không vui có thể nói với ta, có lẽ còn có thể khuyên giải một hai."
"Ta không có gì không vui, chỉ là vài ngày nay bận chuẩn bị hôn sự của quận chúa, có mấy việc vặt tổn hại tinh thần."
Nam tử như hiểu ra mỉm cười, "Phu nhân yêu quý vãn bối, là phúc của quận chúa."
"Mạnh gia hiện giờ thân phận khác biệt, tất cả lời nói việc làm đều liên quan đến mặt mũi hoàng tộc, đại hôn của Tứ hoàng tử cùng quận chúa không chỉ là đại sự của toàn bộ vương triều, càng là chuyện quan trọng nhất của Mạnh gia chúng ta."
"Tứ hoàng tử là con của Hoàng hậu, quận chúa là cháu gái nhà Quốc công, hai người trời sinh một đôi, kim đồng ngọc nữ, không biết khiến bao người ao ước."
Hộ Quốc phu nhân thay đổi vẻ mặt buồn rầu vừa rồi, cười rộ lên, "Lời ngươi thật ngọt."
Nói xong ấn tay nam tử, bỗng nhiên mở mắt ra, tựa phong tình vạn chủng mà cười một chút, tán tỉnh gãi gãi lòng bàn tay của hắn, nam tử hiểu ý, ánh mắt kích động chuyển tới trước mặt bà ta, khom lưng ôm bà ta lên đi vào nội thất.
Nam San ngạc nhiên, Hộ Quốc phu nhân là dưỡng nương của bệ hạ, cuộc sống tất nhiên là sống trong nhung lụa, khuôn mặt bảo dưỡng rất tốt, nhưng có tốt thế nào cũng là người hơn 50 tuổi, vừa rồi nam tử tên Đàn Lang rõ ràng khoảng ba bốn mươi tuổi, giống như con trai bà ta.
Nhưng xem cử chỉ vừa rồi của hai người, rõ ràng là quan hệ nam nữ, Hộ Quốc phu nhân bởi vì phải chiếu cố bệ hạ, chờ khi bệ hạ đăng cơ đã lớn tuổi, nghe nói vẫn chưa lấy chồng.
Nam nhân vừa rồi chính là trai lơ trong truyền thuyết?
Nam San nổi da gà, nội thất dường như truyền đến âm thanh nào đó, lả lướt khó nghe, nàng vội vàng lén lút rời khỏi đây, dựa theo con đường từng đi qua, trở lại Trấn Quốc Công phủ.
Trên đường gặp được một lão bộc cắt sửa cành lá, giải thích mình tới tham gia yến hội, không cẩn thận lạc đường, lão bộc chỉ đường cho nàng, nàng lại tùy ý chỉ tay về nơi nha đầu vừa rồi muốn đưa nàng đi, hỏi là nơi nào.
Lão bộc trả lời nàng, đó là chỗ của Nhị lão thái gia và gia quyến quý phủ.
Chờ nàng tìm được mấy người Nam Anh thì thấy Nam Uyển không vui nhìn nàng, "Tam tỷ tỷ, vừa rồi muội không cẩn thận té ngã, kêu nha đầu trong phủ đi gọi tỷ, sao chờ nửa ngày không thấy, may mà nha đầu kia thông minh, quay lại đỡ muội lên."
"Tứ muội muội, muội có thể hỏi nha đầu kia, ta có đi, chẳng qua phủ Quốc công quá lớn, không cẩn thận lạc đường."
Nam Uyển nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn ra cái gì khác trên mặt nàng, "Tam tỷ tỷ, muội đã hỏi qua, nha đầu kia dẫn tỷ qua, hơn nữa chỉ đường cho tỷ rõ ràng, tỷ không muốn đỡ muội thì nói rõ, vì sao phải tìm cớ."
Âm lượng của nàng ta hơi cao, đã có không ít khuê nữ nhìn về phía bọn họ.
Nam San không muốn cãi nhau với nàng ta, "Tứ muội muội, muội tin tường lời một nha đầu hay là tin lời ta, lại nói hiện nay dù sao cũng ở phủ người khác, sao muội cứ nhất định so đo như vậy?"
Nam Uyển nhìn Mạnh quận chúa nhìn qua đây, ngậm miệng.
Vốn nàng ta nghe được chỗ ở của Nhị lão thái gia phủ Trấn Quốc Công, Nhị lão thái gia này là thứ đệ của Trấn Quốc Công, tuy chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, nhưng bản lĩnh sinh nhi tử rất cao, sinh được bốn nhi tử, nhi tử lại sinh không ít tôn tử, nghe nói viện bọn họ đã sắp kín chỗ, tôn tử thành niên chừng bảy tám vị, tất cả đều là con vợ lẽ.
Kế hoạch này vốn là nhất thời nảy lòng tham, chỉ muốn dẫn Nam San qua, gặp được mấy người con vợ lẽ đó, bị dây dưa càng tốt.
Nào biết người này lại có thể lạc đường, nha đầu kia rõ ràng nói đã dẫn nàng đến phụ cận, còn chỉ đường cho nàng.
Nam Uyển thầm mắng, thật là ngu hết chỗ nói, ngay cả đi đường cũng không biết.
Chờ yến hội giải tán, Mạnh quận chúa tiễn nàng ra cửa, "Tam tiểu thư, sau đó không lâu ta phải xuất giá, về sau chúng ta cũng coi như là người một nhà, phải thường gặp mặt, đi lại."
"Mạnh quận chúa mời là vinh hạnh của ta."
Nam San cười, không đồng ý, cũng không từ chối, Mạnh Bảo Đàm như không nghe được ý trong lời nàng, vui vẻ nói, "Chúng ta quyết định như thế rồi đấy."
Quyết định cái gì, đều là cô tự quyết định, Nam San có ý kiến trong lòng, nếu giả vờ, vậy mọi người đều giả vờ, nàng cũng giả vờ không hiểu cái gì, mỉm cười, không biện luận với nàng ta.
Nam Anh và Nam Uyển phía sau cũng đi tới, chào hỏi bọn họ, Nam San không còn tinh lực lá mặt lá trái với những người này, nếu không phải đêm qua, nàng hỏi thăm Đỗ ma ma chuyện phủ Trấn Quốc công, sợ là hôm nay nàng sẽ bị Nam Uyển gạt.
Trấn Quốc Công có vị thứ đệ, lấy biết sinh nhi tử nổi tiếng kinh thành, nhi tử ông ta cũng giống ông ta, cũng rất biết sinh nhi tử, nhưng đều bùn loãng không thể trát tường, trưởng tôn đã hai mươi mấy nhưng vẫn không có cô nương nào bằng lòng gả tới.
Bắt đầu từ sớm, Nhị lão thái gia dựa vào Trấn Quốc Công mà sống, nhi tử phía dưới không nên thân, chơi bời lêu lổng, cưới vợ cũng đều là thứ nữ nhà khác.
Mắt thấy đời cháu đã trưởng thành, viện lại không lớn, ở chen chúc, chuyện lung tung rối loạn, bê bết xấu xa gì cũng có, nhà bình thường vừa nghe đến nhà này là đau đầu.
Trấn Quốc Công ngoài tiếp tế theo lệ, ngại tình cảm huynh đệ không đuổi bọn họ đi, những cái khác đều không quan tâm.
Nam Uyển muốn dẫn nàng tới nơi đó, rõ ràng là không có ý tốt, may mắn nàng lưu tâm, bằng không, không duyên cớ chọc đến một thân rối loạn, nói nhiều cũng nói không rõ.
Nàng vốn không muốn nghĩ người khác quá xấu, cũng chỉ là tiểu cô nương, nhưng Nam Uyển rốt cuộc làm người ta thất vọng.
Lúc chia tách, Nam Uyển còn tỏ vẻ bất mãn với nàng, nhỏ giọng oán giận, nàng tức giận chẳng buồn nói, tùy ý ứng phó Nam Anh vài câu rồi chui vào xe ngựa, ngựa không ngừng vó trở về nhà.
Nhìn cửa đã thắp sáng đèn lồng cùng nam tử áo gấm màu son đứng đó, trong lòng ấm áp.
"Cha."
Nam nhị gia mắt phượng sáng ngời, gương mặt anh tuấn đầy sủng nịnh.
"Biết con ở trong yến hội khẳng định không ăn được gì, cha cố ý để lại canh cho con."
"Cha, cha thật tốt."
"Nha đầu ngốc, cha không tốt, ai tốt?"
Thấy nữ nhi cảm động, Nam nhị gia lại nói tiếp, "Uống canh rồi tới chỗ tổ mẫu của con một chuyến, tổ mẫu vẫn chờ con đó."
Uống xong canh, Nam San đi về phía phòng của Lư thị, trong phòng chất hai ba cái rương lớn, Thanh ma ma mặt mày vui mừng cầm một cây ngọc như ý.
"Phu nhân, người xem, độ trong suốt này, nghe nói là trân phẩm của hoàng thất, năm đó hoàng đế ban cho thái phu nhân."
Lư thị tiếp nhận nhìn kỹ, "Quả nhiên là trân phẩm ngàn vàng khó mua, trước thái phu nhân chỉ sinh một mình Hầu gia, lại không có nữ nhi, của hồi môn đều là Hầu gia tiếp nhận, ba rương này đều ở trong kho, ta cũng nhờ phúc của San tỷ nhi mới được mở rộng tầm mắt, lúc trước ta còn nghĩ, của hồi môn của ta mặc dù đặt ở nhà bình thường cũng không có trở ngại, nhưng đặt ở hoàng gia thì có chút keo kiệt, may mắn Hầu gia nghĩ chu đáo."
"Hầu gia vẫn luôn là người có tâm."
Lư thị thở dài, "Cũng phải, nam tử như Hầu gia thế gian hiếm có."
Thanh ma ma thấy bà lại nghĩ đến những chuyện cũ không vui, muốn chuyển đề tài thì thấy Nam San đi tới cửa, vui vẻ nói, "Tam tiểu thư tới."
Nam San gật đầu với bà ấy, gọi Lư thị, "Tổ mẫu."
"Nha, San tỷ nhi tới, lại đây nhìn xem, mấy cái này đều là trang sức tổ mẫu chuẩn bị cho con."
Nam San nghĩ vừa rồi xa xa nghe thấy tiếng nói, trong lòng hiểu rõ, tổ phụ mượn tay tổ mẫu tặng đồ tới.
Trang sức đầy ba rương, nàng hoa cả mắt, hớn hở cầm lấy một món cài lên đầu, "Tổ mẫu, người xem?"
"Da San tỷ nhi chúng ta trắng, đeo cái gì cũng đẹp, tổ mẫu nghĩ, khi xuất giá mặc áo cưới đỏ thẫm, mũ phượng rực rỡ, tất nhiên làm Tam hoàng tử nhìn ngây ngốc."
Nam San đỏ mặt, phụng phịu, "Tổ mẫu, người giễu cợt cháu gái."
Lư thị cười rộ lên, một tay ôm nàng vào lòng, "Tổ mẫu cũng không giễu cợt San tỷ nhi, tổ mẫu nói thật mà, San tỷ nhi của ta tốt như vậy, Tam hoàng tử nhất định sẽ thích."
Thanh ma ma thu thập trang sức, trả về đúng chỗ, khóa lại, giao chìa khóa cho Nam San, Nam San liên tục xua tay, "Tổ mẫu, mấy thứ này người giữ giúp San Nhi đi."
"San tỷ nhi hiện giờ là cô nương sắp xuất giá, việc nội trợ cũng phải học, chìa khóa con cầm, ta bàn bạc với con, bắt đầu từ ngày mai, việc trong phủ giao cho con xử lý."
Nói xong, lén nhìn gương mặt sững sờ của Nam San, cùng Thanh ma ma nhìn nhau cười.
Lư thị cố ý đề cao giọng "Ai nha, bắt đầu từ ngay mai, ăn uống mua sắm của chúng ta đều phải hỏi San tỷ nhi, San tỷ nhi phải nới lỏng với tổ mẫu một chút, đừng một mực từ chối."
Nam San lúc này mới phản ứng lại, ngây thơ nói, "Tổ mẫu..."
"Ha ha, không trêu con nữa, San tỷ nhi có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi tổ mẫu, về sau gả đến phủ Tam hoàng tử, người trong phủ càng nhiều, chuyện nhọc lòng cũng nhiều."
"Dạ."
Nam San từ chỗ tổ mẫu về phòng mình, rửa mặt xong, thoái mái nằm trên giường, đầu óc nghĩ đến chuyện ban ngày, hỗn loạn hết cả lên.
Người trong tranh là ai?
Chẳng lẽ người xuất hiện trong giấc mơ của nàng kiếp trước thật sự tồn tại.
Nàng miên man suy nghĩ, thói quen sờ dưới gối, liền thấy quyển sách lúc trước bị Tam hoàng tử lấy đi đã trở lại.
Nàng cười khẽ, người này thật là thú vị.
Tiện tay lật xem, ấy, sao bên ngoài nhìn thì giống, chữ bên trong lại thay đổi, cứng cáp hữu lực, câu phong lộ khí, hoàn toàn khác chữ nhỏ lúc trước.
Trong lòng nghi hoặc, đôi mắt lại nhìn nội dung trong sách, chỉ nhìn hai trang, sắc mặt nàng lập tức đại biến.
Bên trên viết một thiếu niên chừng đôi mươi, si mê võ học, từ mười ba tuổi trong nước không có ai đấu lại, hắn lập chí muốn theo đuổi cảnh giới võ học cao hơn, một mình vào núi khổ tu.
Trong núi kham khổ, thiếu niên lại thích thú, hình bóng cô độc, trời vừa sáng luyện kiếm, lúc hoàng hôn ngồi thiền.
Một ngày nào đó, lúc đang luyện kiếm trong rừng đột nhiên cánh hoa bay tán loạn, hương khí bốn phía, từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống một nữ tử.
Lúc ấy, thiếu nữ mặc một bộ y phục lộ tay, trống rỗng xuất hiện, làm thiếu niên kinh ngạc.
Hô hấp của Nam San dồn dập, ngón tay run run, khẩn cấp lật trang sau, mỗi lần thiếu nữ xuất hiện đều như tiên nữ, tới vô ảnh đi vô tung.
Mỗi lần hai người gặp nhau, chơi đùa trong rừng cây, vô cùng vui vẻ.
Thời gian dần trôi, năm tháng thay đổi, thiếu niên trưởng thành thanh niên, thiếu nữ biến thành cô nương, yêu thương lẫn nhau.
Dưới chứng kiến của nhật nguyệt, kết làm vợ chồng.
Nhưng mà, đột nhiên có một ngày, thê tử không hề xuất hiện, giống như khi nàng tới, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trượng phu ngày đêm chờ đợi, thê tử không còn trở về.
Rốt cuộc, trượng phu hiểu thê tử mình sẽ không bao giờ trở về nữa, vì thế, hắn rời núi rừng, trở lại nhà mình, kế thừa gia nghiệp.
Nam San khép sách lại, bên trong không nói thân phận thiếu nam thiếu nữ, nhưng trên bìa sách vẫn viết bốn chữ cung đình bí sử.
Tim nàng đập rất nhanh, có lẽ người ngoài đọc chỉ thấy là một câu chuyện hoang đường.
Nhưng lại giống hệt cảnh tượng trong giấc mơ kiếp trước của nàng.
Trong đầu hỗn loạn, rồi lại vô cùng rõ ràng, vốn dĩ trong sách viết câu chuyện bí mật của Võ Chính đế và Văn Nhàn Hoàng hậu, bị người khác đổi thành thiếu niên và thiếu nữ.
Như vậy thiếu niên và thiếu nữ có phải là Võ Chính đế và Văn Nhàn Hoàng hậu.
Lăng Tiêu.
Nàng nhắm mắt lại, nỉ non tên này.
Bỗng nhiên mở mắt ra, Lăng?
Hoàng thất hiện tại xác thật họ Lăng, chẳng lẽ?
Nàng nghĩ đến bức tranh nhìn thấy ở chỗ Hộ Quốc phu nhân ban ngày, Hộ Quốc phu nhân sẽ giữ gìn bức tranh của người nào thành kính và cẩn thận như vậy.
Hắn nhất định có liên quan đến hoàng thất hiện giờ, tim Nam San tựa như muốn nhảy ra.
Hắn là ai, bọn họ còn có thể sẽ gặp lại không?
Đột nhiên, đầu nàng nổ tung, bỗng nhiên ngồi bật dậy, câu chuyện của hắn và nàng, ngoại trừ đương sự là nàng và hắn, tại sao có thể có người thứ ba biết?
Còn có ai biết chuyện bí ẩn như vậy?
Đúng rồi, là Tam hoàng tử, sách này là Tam hoàng tử lấy đi, nhớ tới ngày đó hắn nói qua, câu chuyện trong sách viết về Võ Chính đế và Văn Nhàn hoàng hậu không phải thật.
Như vậy hiện tại viết chính là thật, người viết là ai, có phải hắn không?
Tam hoàng tử, hắn là ai?
Hô hấp của Nam San dồn dập, chân tướng như ở sau màn sương, như ẩn như hiện mà lộ ra chút manh mối, nàng muốn xua tan màn sương, rồi lại chợt sợ hãi.
Dường như cảm thấy bản thân không thở nổi, như có thiên quân cự thạch đè ở ngực, nàng không tự giác nuốt nước bọt, hai mắt sáng kinh người, tay nắm chặt bìa sách màu xanh, khớp xương tráng bệch.
Chậm rãi thở ra mấy hơi, khiến bản thân bình tĩnh trở lại, run rẩy hai chân xỏ giày xuống giường, lấy trà nguội trên bàn, rót một hớp thật lớn, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn không đè lại được, dường như muốn nhảy ra cực nhanh.
Nàng chống mép bàn, cố gắng để mình không ngã xuống.
Trong căn phòng tối tăm, có một nam tử như tượng đá đứng đó, con ngươi đen như mực dần chuyển thành màu màu đỏ, đôi mắt đỏ không chớp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.
Thấy hành động của nàng, nam tử từ trong bóng tối đi ra, bước chân của hắn hơi lộn xộn, căn bản không bước đi không một tiếng động giống bình thường.
Nam San buông cái chén trong tay, như máy móc quay đầu, đón nhận ánh mắt như biển đen của nam tử, đỏ bừng như biển lửa trong đó như muốn cắn nuốt mọi thứ, hủy thiên diệt địa.
Nàng vô ý thức cất bước muốn chạy, hai chân lại mềm như mì sợi, không có sức lực.
Nam tử bước mấy bước lớn, dồn nàng vào góc tường, chân dài hữu lực kẹp lấy thân thể của nàng, vây nàng trong ngực, hắc bào ngọc nhan, ánh mắt điên cuồng, nào còn lạnh lùng thản nhiên ngày thường.
Nàng dường như tìm thấy chỗ dựa, thân thể không tự giác trượt xuống, đùi nam tử nâng nàng lên, hai tay hữu lực ôm nàng vào lòng.
Mắt hắn đỏ như máu, trong mắt đen như có ánh lửa, bởi vì vui mừng như điên, khuôn mặt tuyệt sắc hơi vặn vẹo, hơi thở nóng rực phun sau đầu nàng.
"Nàng sợ cái gì? Muốn chạy đi đâu? Hửm?"
Nam San thở hổn hển, tim đập như muốn nhảy ra, tiếng nói run rẩy lẩm bẩm, "Tam hoàng tử, đã trễ thế này, sao huynh còn ở nơi này, mau thả ta ra, như vậy không hợp lễ nghĩa, ta sợ... Ta sợ người khác nói xấu, tổn hại đến danh dự của ta."
"Tam hoàng tử, hử?"
Hắn quay người nàng lại, làm nàng không thể không đối mặt với mình, bởi vì đi ngủ nên nàng mặc rất mỏng.
Đôi tay bị hai tay hắn bắt chéo sau lưng khiến cho nàng không thể không ngẩng đầu, ưỡn ngực, gương mặt trắng nõn mang theo sự hoảng sợ nói không lên lời, trong mắt phượng dưng dưng nước mắt, lã chã ướt át, răng ngọc cắn chặt cánh môi đỏ chói.
Trên eo áo ngủ buộc một dây lưng, vốn là gầy đi, nhưng ngực lại không giảm, cái yếm xanh biếc hiện ra, bông hoa hồng nhạt thêu bên trên có thể thấy được rõ ràng, hai cặp trĩu nặng, mềm mại phình phình, xinh đẹp động lòng ngực đè trước ngực hắn.
Hô hấp của hắn nặng nề, kéo nàng dán chặt vào người mình, "Nhìn ta, nói cho ta, ta là ai?"
Hắn là ai?
Đầu óc Nam San hỗn loạn, nam tử tuyệt sắc trước mắt, hắn là đương kim Tam hoàng tử điện hạ, nhưng hắn thật sự chỉ là Tam hoàng tử sao?
Nàng có thể từ Trịnh Nam Nam biến thành Nam San, vì sao hắn không thể từ một người khác biến thành Tam hoàng tử, giấc mơ kiếp trước thật sự chỉ là mơ ư?
Liều mạng thở hổn hển, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Cắn chặt môi, liều mạng lắc đầu, sợi tóc rũ ra, nước mắt đầm đìa, hai chữ ngày đêm nhớ mong, nàng từng ngọt ngào gọi ra vô số lần trong mơ, hiện giờ lại nghẹn lại trong cổ họng, không bật ra được.
Mắt nam tử như con sói cô độc nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ một.
"Lăng Tiêu, ta là Lăng Tiêu, nam nhân của nàng."
Tuy là lòng có dự cảm, nhưng Nam San vẫn cảm thấy những lời này như búa trời giáng xuống, phát ra tiếng vang rung động, làm nàng đinh tai nhức óc.
Nước mắt nàng chảy nhiều hơn, tầm mắt mơ hồ, sợi tóc dán trên mặt, cái miệng nhỏ khẽ mấp máy.
Lăng Trọng Hoa căn bản không cho nàng thời gian thở dốc, bắt được cái miệng đỏ tươi kia, đầu lưỡi thăm dò tiến vào, quét ngang một mảnh, điên cuồng đoạt lấy.
Có nước mắt chảy vào trong miệng, mặn mặn.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu, mở ra một áng mây tía, trong vui sướng và khiếp sợ cực hạn, mắt nàng khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh.