Tân đế đăng cơ, truy phong mẹ đẻ Thẩm thị là Thánh Mẫu hoàng thái hậu, việc trong triều tiến hành đâu vào đấy, có một hai đại thần muốn manh động, đều bị lén xử trí.
Nhóm thần tử khôn khéo đều phục hồi tinh thần, ngầm nói Huệ Nam đế sấm rền gió cuốn, thủ đoạn ngoan tuyệt, may mắn bọn họ không có dị tâm, nếu không...
Trước kia đại hoàng tử không cần nói, người ủng hộ phần lớn xuất thân bần hàn, bị thái thượng hoàng biếm thành thứ dân, không đáng sợ hãi, tứ hoàng tử thì khác, lúc trước chống lưng là phủ Mạnh quốc công, qua lại đều là thế gia quyền thần, theo lý mà nói, hắn mới là người được chọn cho ngôi vị hoàng đế tốt nhất.
Nhưng thái thượng hoàng hạ ý chỉ thoái vị, tứ hoàng tử không có hành động gì, chấp nhận xưng hô Thành Vương, thế gia quyền thần ủng hộ hắn vừa mới bắt đầu còn có chút xao động, chậm rãi thấy rõ tình thế, đều thầm đổ mồ hôi lạnh, trong kinh gần đây xuất hiện một đám ám vệ lai lịch không rõ, không chỉ đi lại trong hoàng cung, còn như ma quỷ bay tới bay lui bên ngoài các phủ, doạ nữ quyến trong phủ co ro ngủ không yên.
Những người này chắc chính là Ảnh Long Vệ trong truyền thuyết.
Còn may bọn họ không có hành động gì, bằng không sẽ như mấy đại thần vô duyên vô cớ biến mất, sau khi chết người nhà cũng không dám khóc tang, trực tiếp chính là tội danh mưu nghịch.
Thủ đoạn tân đế tàn nhẫn, ra tay cực nhanh, làm lòng người kinh sợ.
Tam hoàng tử quả nhiên không phải chỉ như bề ngoài, mà là tiềm long vẫn luôn ẩn giấu chỗ tối, đại thần trong triều thu hồi dị tâm, ủng hộ tân đế, ngay cả quý tộc thế gia trong kinh cũng rất nhanh chấp nhận sự thật tam hoàng tử đăng cơ.
Có người âm thầm cảm khái, khó trách thái thượng hoàng chọn tam hoàng tử làm hoàng đế, Huệ Nam đế thật sự có phong thái của Đức Chính đế.
Sống lại một đời, lại lần nữa ngồi trên long ỷ, Lăng Trọng Hoa mắt lạnh nhìn Thành Vương bên dưới điện, Thành Vương cúi đầu, rất cung kính.
Đêm hôm trước, hắn cùng hai vị thần tử lén gặp mặt, đang thương nghị đối sách, một vị đại thần trong đó nói, có thể hành động dưới danh nghĩa dẹp phản loạn bên cạnh vua, tam hoàng tử hiếp bức bệ hạ viết lại chiếu thư mới lên làm hoàng đế.
Hắn còn có chút do dự, dù sao cũng là phụ hoàng tự mình hạ chỉ, dáng vẻ của phụ hoàng không giống như bị ép, đại thần trong triều đều thấy rõ ràng.
Đại hoàng tử bị biếm, theo thứ tự lớn nhỏ, theo lệ cũng là tam hoàng tử đăng cơ, lý do không logic.
Thần tử thấy hắn chần chờ, tàn nhẫn nói, "Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, chờ điện hạ đăng cơ, tội danh của hắn ta sẽ xác định thôi, người trong thiên hạ người nào dám phê bình nửa câu."
"Nhưng..."
Thần tử đi lên phía trước một bước, còn muốn khuyên, vài bóng người phá cửa xông vào, hai vị đại thần theo tiếng ngã xuống đất, tắt thở bỏ mình, dọa tứ hoàng tử thót tim.
Những người đó tới vô ảnh đi vô tung, chỉ cho lưu lại cho hắn hai thi thể lạnh băng, thi thể trợn tròn mắt chăm chăm nhìn hắn, chết không nhắm mắt.
Hắn nào dám có tâm tư khác, vẫn nên ngoan ngoãn làm Thành Vương của hắn, ý niệm khác tạm thời gác sang một bên, lên kế hoạch lại, hắn đứng cung kính, đế vương trên điện nhìn xuống hắn, mắt lạnh như đao, hắn vô cùng sợ hãi, cúi thấp đầu.
Chúng thần thấy thế, càng thần phục tân đế.
Nam San nhập chủ hậu cung, việc đầu tiên chính tiếp các mệnh phụ bái kiến, trong số mệnh phụ, Thành Vương phi Mạnh Bảo Đàm tôn quý nhất, Khương phu nhân thứ hai.
Mạnh Bảo Đàm ăn mặc quy củ, cũng không có hoa văn phức tạp, thần sắc kính cẩn nghe theo, hai tay đan trước bụng, "Thần phụ tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Khương phu nhân đi đầu hành khấu lễ, các phu nhân phía sau đồng thời quỳ xuống, Nam San phóng mắt nhìn, Mạnh cung nhân cũng ở trong đám người, cúi rất thấp, không khỏi nghĩ đến mấy tháng trước, nàng cũng như những người này, quỳ dưới đất, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh hoàng hậu và Vĩnh Thái đế, cùng với Mạnh cung nhân vẫn còn là Hộ Quốc phu nhân.
So với mấy tháng trước, Mạnh thị già hơn rất nhiều, mái tóc hoa râm, làn da bảo dưỡng khéo léo cũng xuất hiện nếp nhăn, giống phụ nhân khoảng 50 tuổi, phía trước bà ta chắc là lão phu nhân Tín Ân hầu Dung thị, tẩu tử tư thông với thúc tử trong lời đồn.
Lời đồn khoảng thời gian trước, Mạnh thị ở ngoài kinh cũng nghe nói, ngày đó bà ta bị bệnh bị Dung thị đưa ra ngoài kinh, khỏi bệnh tự nhiên có tinh lực phản kích.
Vừa lúc có lời đồn đãi, lập tức nhờ người truyền tin trở về, trách mắng Dung thị không biết kiềm chế hành vi, sau đó tự trở về kinh.
Dung thị chột dạ, đương nhiên không dám ngăn cản.
Về lời nói say rượu của Mạnh nhị lão thái gia, tất cả mọi người nghe qua, rất nhiều phu nhân đều tò mò, Nam San là hoàng hậu định làm gì với lời đồn này, tân đế lại có cái nhìn như thế nào.
Nam San rũ mi mắt, Mạnh hầu gia dâng sớ lập thế tử làm Hầu gia, tân đế đã duyệt, lời đồn thế tử đại phòng là con Mạnh nhị lão thái gia tự sụp đổ, chỉ có thân thế thế tử phủ Đức Dũng hầu được điều tra rõ là thật, Lâm thị đã chết, không thể trị tội, Nam thế tử, Nam tam gia vốn là huyết mạch Mạnh gia, cho phép nhận tổ quy tông.
Nghe nói ngày chuyển nhà, Nam thế tử và Ngụy thị dùng cái chết để bức ép, không chịu rời đi, nhưng bọn họ không phải huyết mạch Nam gia, không có lý do gì chiếm phủ Đức Dũng Hầu không bỏ, cuối cùng bị người ta mạnh mẽ lôi đi, Mạnh nhị lão thái gia cũng đã trở lại phủ Tín Ân hầu, suốt ngày đóng cửa không ra.
Đại phòng tam phòng dọn vào phủ Tín Ân hầu, Dung thị chỉ chia cho bọn họ một viện, còn tính dùng chung.
Nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, tuy tội nữ nhi không kịp xuất giá, nhưng thân phận Nam thế tử đặc biệt, từ đích tử Hầu phủ này trở thành một thử tử Hầu phủ khác, thân thế thấp kém, Nam Cẩn là hoàng thái phi không có khả năng không bị ảnh hưởng.
Tân đế nể tình nàng ta hầu hạ thái thượng hoàng có công, được thái thượng hoàng cho phép, cướp đoạt danh hiệu hoàng thái phi, chỉ để lại tôn vinh thái phi.
Mạnh gia, tuy là Hầu phủ nhưng đã có thế suy tàn.
Dung thị hoảng sợ, tuy nhi tử đã nhận chức vụ Hầu gia, nhưng câu nói của lão Hầu gia ngày đêm vang vọng bên tai, bà ta biết, đó là thật.
Tuy có rất nhiều người tin tưởng nhi tử là con ruột của lão Hầu gia, những cũng có người có thái độ hoài nghi.
Mặc kệ như thế nào, việc này đã hạ màn, nhi tử đã là tân Tín Ân hầu, lão Hầu gia cũng không hưu bà ta, bà ta vẫn là lão phu nhân Hầu phủ.
Tứ hoàng tử phong Thành Vương, so với đại hoàng tử bị biếm, thân phận tôn quý, chờ Bảo Đàm sinh được nhi tử, Mạnh gia chưa chắc không có ngày Đông Sơn tái khởi.
Mạnh Bảo Đàm đối diện Nam San, nàng cung kính cúi đầu, một phút nhìn thoáng vừa rồi, nữ tử không đáng chú ý trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian, áo phượng xa hoa, mũ phượng lộng lẫy, vinh quang vô thượng, mấy thứ này vốn dĩ là của nàng.
Mà nàng, phải ngồi ở trên ghế kim phượng rộng rãi chạm long vẽ phượng, nhìn xuống mọi người, không phải quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đã từng khinh thường như hiện giờ.
Nam San cách nàng ta gần nhất, tuy rằng nàng ta cúi đầu, không thấy vẻ mặt, nhưng từ thân thể căng cứng của nàng ta cũng đoán được đối phương không phục.
Thắng làm vua thua làm giặc, không phải do người khác không phục.
"Các vị phu nhân hãy bình thân."
"Tạ hoàng hậu nương nương ân điển."
Mọi người đứng dậy, Đỗ ma ma đã sớm sắp xếp cung nữ kê ghế cho Thành Vương phi, Mạnh Bảo Đàm tạ ơn rồi nghiêng người ngồi, cung nữ khác chuyển ghế đến cho lão phu nhân Vĩnh Ninh bá và phu nhân Đức Dũng hầu, các phu nhân còn lại thì đứng thẳng.
Lão phu nhân Vĩnh Ninh bá chính là bà ngoại Nam San Hứa thị, đứng phía sau bà chính là cữu mẫu phu nhân Vĩnh Ninh bá, từ xưa đến nay, một người đắc đạo, gà chó lên trời, Nam San trở thành hoàng hậu, nhà ngoại nàng tự nhiên không thể là thứ dân bình thường, Lăng Trọng Hoa sớm đã hạ chỉ phong Đinh cữu cữu làm Vĩnh Ninh bá.
Đinh gia không muốn rời Lưu Tiên trấn, tân đế hạ chỉ xây dựng Bá phủ cho họ ngay trên trấn, Đinh cữu cữu vốn giết heo, Hứa thị cũng cả đời giết heo, đều không nỡ bỏ quầy hàng, quầy hàng đổi thành cửa hàng, vẫn giữ lại.
Bên cạnh Hứa thị chính là Đinh thị.
Tổ mẫu đã dâng tấu xin phong phụ thân làm tân Đức Dũng hầu, tuy rằng Nam nhị gia không muốn dọn về Hầu phủ, nhưng danh phận đã định, Đinh thị là Hầu phu nhân tự nhiên phải vào cung bái kiến hoàng hậu.
Mạnh Bảo Đàm, Đinh thị có thai, Hứa thị là bà ngoại hoàng hậu, ba người này được ban ghế, phu nhân trong điện đều không có gì bất mãn.
Nam San cười hỏi Hứa thị, "Bà ngoại, tính thời gian, chắc biểu tẩu sinh rồi ạ, không biết là nam hay là nữ?"
Hứa thị nói, "Thưa hoàng hậu nương nương, cháu dâu thần phụ trước đó vài ngày mới vừa sinh được một cậu con trai, nhờ phúc hoàng hậu nương nương, mẫu tử bình an."
"Tốt," Nam San vui vẻ nói, "Mẫu tử bình an là tốt, bản cung có thưởng."
Hứa thị tạ ơn, một bà già giết heo như bà có thể có ngày hôm nay, còn có thể tiến cung ngồi cùng các quý phu nhân, tất cả đều là nhờ phúc cháu gái ngoại.
Nam San đỡ bà ngoại dậy, ngồi vào chỗ, quay đầu cười nói với đám phu nhân, "Lúc bản cung còn trẻ, ít ra ngoài đi lại, có lẽ rất nhiều phu nhân trước giờ chưa từng gặp bản cung, mà bản cung cũng chỉ nghe nói các vị các phu nhân, chưa từng gặp mặt, lại nói, hôm nay mọi người có thể tề tụ một chỗ cũng coi như một loại duyên phận."
Mọi người đồng thời nói phải.
Đỗ ma ma bên cạnh gật đầu một cái, bắt đầu từ Khương phu nhân, các phu nhân từng người báo gia môn, Nam San mỉm cười mà nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu, ghi nhớ tên cùng với phẩm cấp nhà chồng của bọn họ, một phụ nhân gần cuối có đôi nét tương tự Ngụy thị, trước sau không dám ngẩng đầu, đợi nghe được bà ta là phu nhân Thành Ý bá, Nam San hiểu rõ, thì ra là mẫu thân Ngụy thị - Lý thị.
Nam Sẵn thân quen với Khương phu nhân nhất, ngày đại hôn của nàng và Huệ Nam đế, còn do Khương phu nhân làm Toàn Phúc nhân, cũng là Khương phu nhân xem lễ hợp cẩn, xem như người quen cũ.
Hơn nữa có quan hệ của Khương Diệu Âm, tự nhiên trong lời nói lộ ra một phần thân mật, Nam San hỏi, "Khương phu nhân, dạo này Khương tiểu thư có khỏe không, bản cung và nàng đã nhiều ngày không gặp, rất là nhớ nhung."
"Thưa hoàng hậu nương nương, tiểu nữ mọi thứ đều ổn, cũng thường xuyên nhớ nương nương, sau khi trở về, thần phụ sẽ chuyển lời của nương nương cho nó, chắc nó rất vui."
Nam San mỉm cười, "Bảo nàng ấy rảnh thì tiến cung trò chuyện với bản cung."
"Tuân phượng chỉ của nương nương, thần phụ nhất định chuyển lời."
Tân hoàng hậu nói chuyện với Khương phu nhân có chút tùy ý, phu nhân khác đỏ mắt không thôi, nhưng cũng không ghen ghét nổi, luận thân phận, Khương phu nhân là phu nhân Thủ phụ, luận quan hệ cá nhân, Khương tiểu thư và hoàng hậu nương nương là bạn tốt.
Đợi nhận mặt hết các vị phu nhân trong điện, Nam San cảm thấy hơi mệt mỏi, nội vụ trong cung đã sớm chuẩn bị đồ ban thưởng cho các vị phu nhân theo phẩm cấp, tiễn mọi người xuất cung.
Đinh thị được giữ lại, thấy nữ nhi thì định quỳ xuống, Nam San đâu nghe theo, đỡ người nàng, "Nương, không có người ngoài, nương thấy nữ nhi quỳ xuống, không phải làm khó nữ nhi sao?"
"Nương nương, lễ không thể thiếu."
"Nương, nữ nhi người hiện tại là hoàng hậu, lời nói của con chính là lễ."
Đinh thị giận dữ lườm nàng một cái nàng, "Chính bởi vì con là hoàng hậu, ta là mẫu thân con, càng không thể làm con mất mặt, lại để người ta nói này nói nọ."
Nam San cười khẽ, "Đây là cung của con, người nào dám can đảm khua môi múa mép, người mau đứng lên, đừng để đệ đệ hoặc là muội muội của con bị mệt."
Đinh thị oán trách, "Đã làm hoàng hậu rồi mà còn ăn nói tuỳ ý như vậy, để người ngoài nghe được lại lan truyền lung tung."
"Nương, người yên tâm, không có ai truyền đâu, lại nói, đã lâu rồi con không về, không biết dạo này trong nhà thế nào ạ?"
"Đều khỏe, cữu cữu con được phong làm Vĩnh Ninh bá, nhờ phúc của con, Đinh gia cảm ơn bất tận, tổ mẫu con thoạt nhìn thoải mái không ít, có đôi khi cũng nguyện ý cùng ta ra ngoài đi lại, chỉ là cha con không chịu dọn về Hầu phủ, theo ta thấy, giữa ông ấy với Hầu gia, sợ là có không ít khoảng cách."
"Vậy kệ cha đi, không ở Hầu phủ, ông ấy vẫn là Đức Dũng hầu, đường đường quốc trượng, có người nào dám bất kính."
Hai mẹ con tạm thời gác lại đề tài này, nói đến việc khác.
Cuối cùng, Đinh thị được nàng tự mình tiễn ra ngoài cửa cung, phía sau là mấy xe ban thưởng.
Đinh thị vừa đi, Nam San cảm giác cả người trùng xuống, thì ra làm hoàng hậu cũng không thoải mái, Đỗ ma ma theo hầu nói, "Hoàng hậu nương nương, nên nghỉ ngơi một lát."
"Không được, đợi lát nữa bệ hạ hạ triều, bản cung dùng bữa với chàng."
Nàng xoa ấn đường, hơi đau đầu nghĩ đến chuyện của phụ thân và tổ mẫu, phụ thân không biết thân thế của tổ mẫu, cũng không rõ quan hệ giữa bà và Mạnh lão hầu gia, hiểu lầm sâu sắc với bọn họ, đại phòng tam phòng Nam gia đã dọn đến Mạnh phủ, phủ Đức Dũng hầu bỏ không.
Ý tổ mẫu là để phụ thân dọn về Hầu phủ, nhưng phụ thân không đồng ý, kiên quyết không chịu dọn về.
Sắp tới kỳ thi mùa xuân, hết thảy vẫn nên chờ khảo thí xong thì quyết định.
Sau khi hạ triều, Lăng Trọng Hoa nhìn thấy thê tử nhíu mày, hắn suy nghĩ một lát, biết nàng đang sầu lo chuyện gì, rũ mắt, ngồi bên cạnh nàng.
Nam San bĩu môi, dựa qua ôm eo hắn, "Làm hoàng hậu không dễ, hôm nay giờ mẹo chàng đã dậy rồi, bận đến tận bây giờ, còn chưa được ăn cơm, có thể thấy làm hoàng đế cũng không phải dễ, mấy chục năm trước chàng sống thế nào vậy."
Sống thế nào ư?
Cung điện lạnh lẽo, cõi lòng trống vắng, chỉ có triều chính mới có thể giảm bớt một chút cô đơn, không hề cảm thấy triều sự vất vả, đế vương không dễ.
Hắn ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, "Triều sự không khổ."
Chỉ là hoàng cung quá lớn, một mình hắn ở rất cô đơn.
Nam San kéo tay hắn, ôm lấy bàn tay mình, khẽ hôn lên mặt hắn, "Ngọt không?"
Hôn xong nàng nhoẻn miệng cười, "Tuy rằng không khổ, nhưng cần phải nghỉ ngơi thích hợp, chỗ chúng ta, người giữ chức vụ mỗi tháng đều có ngày nghỉ, chàng là đế vương, không bằng lập quy tắc mới, mỗi tháng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cũng không nên mỗi tháng chỉ có một ngày nghỉ."
Lăng Trọng Hoa híp mắt, "Trước kia từng nghe nàng nói đến chuyện ở quê nàng, lúc trước ta tại vị, một tháng chia làm hai tuần, mỗi tuần nghỉ ngơi hai ngày."
Còn có chuyện như vậy à, Nam San kinh ngạc, sao Vĩnh Thái đế lại sửa quy củ của tiên đế.
Kỳ thật đây là chút lòng riêng của Vĩnh Thái đế, tiên đế không coi trọng hắn, cái cảm giác bị coi thường, người bình thường không thể hiểu, trong lòng hắn nảy sinh ác độc, càng muốn tỏ vẻ, vì thế càng thêm cần cù.
Hai phu thê dùng cơm xong, ở trong vườn tiêu thực, tuy đã qua năm mới, xuân hàn se lạnh, ngoài một ít cây cối xanh tươi bốn mùa, những cây khác đều trụi lủi, chỉ còn cành cây xanh đen.
Hoa lăng tiêu quấn quanh tường cung, chờ khi nở hoa, không biết sẽ đẹp nhường nào.
Toà tháp phía sau cao chót vót, hai người đi lên bậc thang, leo lên bên trên, chừng mười bảy tầng, ở cổ đại mà nói là kiến trúc rất đồ sộ.
Nam San có chút nghi hoặc, bên trong cung điện sao lại xây một tòa tháp cao, "Sao lại nghĩ xây toà tháp cao ở đây vậy, tháp cao không phải ở Phật gia chùa miếu mới có sao?"
Lăng Trọng Hoa nhìn nàng, thở dài, "Từng nghe nàng nói, quê nàng có rất nhiều toà nhà xây mấy chục tầng, đứng ở bên trên có thể quan sát toàn bộ phong cảnh thành phố, đứng ở trên đỉnh tòa tháp cao này có thể thấy phong cảnh phạm vi mấy chục dặm kinh thành."
Thì ra là thế.
Hai người leo lên đỉnh tháp, từ đỉnh tháp nhìn xuống, toàn bộ kinh thành thu hết trong mắt, hoàng cung khí thế rộng rãi, cửa cung cao lớn, hai bên cửa hông, ẩn ẩn có thể thấy được đại môn sơn đỏ mạ vàng.
Các cung điện trong hậu cung, cung nữ thái giám đi lại, ngay ngắn trật tự, nhưng An Xương cung phía tây nam thì khác, xa xa nhìn, cung nhân lui tới, hình như còn có tiếng ca múa.
Nam San hơi mỉm cười, "Thái thượng hoàng thật có thú tao nhã, có điều cung nữ trong cung có phải hơi nhiều rồi không?"
Nàng nhìn về phía nam tử cao lớn anh tuấn bên cạnh, mắt nam tử trong trẻo, nàng dựa người qua, đầu gối lên cánh tay hắn.
Hắn duỗi tay ôm lấy vai nàng, nhìn hoàng cung phía dưới, về sau rất nhiều cung điện đều để đó không dùng đến, lưu lại thái giám quét tước thì được, cung nữ xác thật hơi nhiều.
Nam San thấy hắn không nói lời nào, cười nói, "Tân đế đăng cơ, muốn ban chính sách ân xá, ví dụ như thả một đám cung nữ, phối cho tướng sĩ biên quan khó lấy vợ, thậm chí là một vài mỹ nhân hậu cung, nếu chưa từng thị tẩm cũng có thể thả đi."
Cách này rất tốt.
Hắn đặt cằm trên đầu nàng, "Quê nhà của nàng người tài ba xuất hiện lớp lớp, còn biện pháp gì, nàng đều có thể nói với ta."
"Đại giang sóng sau đè sóng trước, đều là nhờ trí tuệ của tổ tiên, không ngừng sáng tạo, mới có thịnh thế sau này, theo ta thấy, chàng là một vị đế vương xuất sắc, nếu không phải lúc chàng cầm quyền thống trị, Vĩnh Thái đế sao có thể an nhàn làm hoàng đế, ta chưa từng nghe nói chiến sự biên quan gì đó."
Lăng Trọng Hoa rũ mắt, "Thủ vệ biên quan là thân binh của ta, họ Tiếu, hiện tại trấn thủ ở đó chính là cháu trai hắn, Tiếu Thủ Thành."
"Thảo nào," Nam San cười nghịch ngợm, tay chỉ ra ngoài, "Phu quân, chàng muốn mời ta cùng chung giang sơn như họa này không?"
"Đang có ý này, không biết hoàng hậu có đồng ý hay không."
"Đương nhiên đồng ý, sống chết bên nhau."
Gió lạnh nổi lên, vạt áo giơ lên, dung mạo nam nhân như trăng sao, nữ tử xinh đẹp như hoa, đứng bên nhau gắn bó, nhìn xuống giang sơn, tầm mắt hai phu thê giao nhau, trời xanh mây núi tháp cao, phía dưới là kinh thành phồn hoa, thiên địa vạn vật như làm nền cho bọn họ, ngạo nghễ thiên hạ.
Trong cung truyền đến một tiếng hổ gầm, Nam San cười bất đắc dĩ.