Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 71

Chờ tiễn Đinh thị đi rồi, nàng gọi Khương Diệu Âm tới, Khương Diệu Âm vào trong điện thì phát hiện không khí không đúng, Nam San chìa tay ra đặt lên bàn, nàng lập tức hiểu ý.
Nàng đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho Nam San, bắt xong tay phải rồi lại đến tay trái, dần dần lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn Nam San có khiếp sợ và lo lắng, lòng Nam San chìm xuống: "Nói đi, có cái gì nói cái đó, ta chịu nổi mà."
Khương Diệu Âm thu hồi tay, hít sâu một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngược lại không xem như vấn đề lớn, thần có biện pháp, chẳng qua nương nương, người bị người hạ thuốc tuyệt tử, thuốc này là thuốc tuyệt tử trân phẩm, cực kỳ âm độc, chỉ cần ăn vào một chút, nữ tử sẽ không bao giờ có con được, may mà có lẽ người chỉ lơ đãng dính vào một chút, tuy có chút khó giải quyết, nhưng cũng có thể giải."
Nam San kinh ngạc, người hầu hạ bên cạnh nàng rất ít, đều là người thân cận, là người nào bỏ thuốc nàng, mấy phụ nhân Mạnh gia khẳng định nàng không thể sinh con, chắc chắn là người biết chuyện, hoặc là người bỏ thuốc.
Khương Diệu Âm thu hòm thuốc lại: "Nương nương, thần muốn xin nghỉ xuất cung một chuyến, nhiều thì một vài tháng, ít thì mười ngày nửa tháng, nếu người có chuyện thì triệu Phàn thái y, thần sẽ mau chóng điều chế ra thuốc giải, bảo đảm chữa được bệnh, người không cần lo lắng."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nam San lại giác biết chắc chắn việc này rất khó giải quyết, bằng không nàng sẽ không muốn xuất cung, chắc hẳn đi tìm dược liệu hiếm có.
Nam San cũng không để bụng: "Được, ta tin tưởng y thuật của ngươi, chỉ là lần này lại phải làm phiền ngươi, khiến hai phu thê các người mới thành thân đã phải chia xa, ta có chút băn khoăn."
"Hoàng hậu nói quá lời, thần vì nương nương, băng sông vượt lửa, quyết không chối từ."
Khương Diệu Âm cáo lui đi xuống, giải thích, dặn dò phu quân cẩn thận rồi yên lặng rời cung.
Nàng vừa đi, Nam San ngồi yên không nhúc nhích, cau mày suy tư, người hạ độc là ai?
Chỉ chốc lát sau nàng gọi Đỗ ma ma vào, sắc mặt nàng nghiêm túc, lộ ra áp lực mưa gió sắp đến, vừa rồi ở ngoài Đỗ ma ma cũng nghe được loáng thoáng, vừa vào lập tức quỳ xuống: "Nương nương, nô tỳ thất trách, xin nương nương trách phạt."
Nam San nhìn bà: "Đứng dậy đi, việc này không nên lộ ra, bản cung hiếm khi xuất cung, rất ít tiếp xúc với người khác, đồ ăn trong cung cũng qua nhiều tầng kiểm tra, rốt cuộc trúng chiêu khi nào, không hề có manh mối."
Đỗ ma ma suy nghĩ cẩn thận, cũng không có đầu mối.
Bỗng nhiên, Nam San nhớ tới lời nói điên cuồng của Mạnh Cẩn trong địa lao khi biết được nàng ta phải bị giam cầm cả đời, cất tiếng cười to, chờ nàng đi ra khỏi địa lao, còn nghe thấy tiếng nàng ta: "Ngươi sẽ hối hận, Nam San, bản cung chờ ngươi già yếu sắc suy, không con không sủng, còn có tự tin gì huênh hoang, bản cung sẽ chờ."
Mạnh Cẩn chắc chắn nàng không con không sủng như thế, có phải biết cái gì, hoặc là thuốc chính là nàng ta bỏ?
Một Hoàng hậu không con thì có thể có kết cục gì?
Có phải nàng vẫn nghĩ người khác quá tốt bụng, quá nhân từ rồi không? Nàng thả Mạnh Cẩn một con đường sống, Mạnh Cẩn lại muốn nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sau khi Lăng Trọng Hoa trở về, Nam San khôi phục dáng vẻ ngày thường, dùng bữa với hắn. Đỗ ma ma đứng ở bên ngoài bất an, trong lòng hối hận, bà nhìn chằm chằm ngày đêm, rốt cuộc là ai hại Hoàng hậu, nếu để bà điều tra ra, chắc chắn sẽ khiến đối phương chết không có chỗ chôn.
Nam San cố ý tìm đề tài vui vẻ: "Phu quân, chàng chưa gặp Tiểu Nam Hoàng nhỉ, khuôn mặt nó giống ta lắm, bụ bẫm, tay nhỏ mũm mĩm đầy thịt, trông yêu lắm."
Hắn ngẩng đầu: "Ừm."
"Chàng ừm cái gì, mẫu thân ta nói, bây giờ tiểu Nam Hoàng chính là báu vật của Nam gia, chạy hết Hầu phủ đến thôn trang, tranh nhau giành giật, Huống thần y còn điều phối rất nhiều thuốc tắm kỳ lạ, nói muốn để tiểu Nam Hoàng trở thành một hạt giống tốt cốt cách thanh kỳ."
Huống Khởi Sơn có bản lĩnh này thật, hắn không nói mà nghe nàng nói tiếp.
Nam San lại nói: "Dạo này nhiều việc, lại nói, đã rất lâu rồi ta không xuất cung, ngày mai không phải chàng được nghỉ triều sao, nếu không chúng ta đi ra ngoài thư giãn đi?"
"Được."
Hôm sau, bọn họ xuất cung, đương nhiên phải mang theo đại hổ, ba người đi ra ngoài cung tới thôn trang. Có kinh nghiệm lần trước, lão nhân trong thôn trang bình tĩnh hơn rất nhiều, mời bọn họ vào.
Trong viện đặt một cái chậu tròn nhỏ, một đứa bé trắng trẻo mập mạp ngồi bên trong, một tay Huống thần y nâng đầu của cậu, một tay nâng người cậu, nhìn thấy bọn họ tiến vào thì bế đứa bé dậy hành lễ.
Đứa trẻ bụ bẫm lắm thịt, hai mắt tò mò nhìn bọn họ, hành lễ xong, Huống thần y nói một tiếng thứ tội, lại bỏ tiểu Nam Hoàng vào chậu, Nam San ngồi xổm xuống: "Hoàng ca nhi, còn nhớ ta không, ta là tỷ tỷ này."
Tiểu Nam Hoàng ê a một tiếng, Huống thần y hết sức đắc ý: "Tiểu công tử thông minh, chắc chắn có thể nhận ra Hoàng hậu nương nương."
Chờ tiểu Nam Hoàng tắm xong, Huống thần y ôm cậu vào trong nhà, Lăng Trọng Hoa và tổ phụ tổ mẫu đang ngồi trông đó, tổ mẫu tự nhiên đón lấy tiểu tôn tử, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng nay đầy từ ái.
Huống thần y nói: "Bệ hạ nương nương, hai người tới đúng lúc rau cỏ, động vật màu mỡ, quả chín lá vàng, mấy đặc sản dân dã ở thôn trang đều có."
Nam San hớn hở: "Xem ra lần này chúng ta tới đúng lúc."
Đoàn người hăm hở đi vào điền trang, quả nhiên cảnh tượng khác hẳn lần trước, lần trước mọi vật khô héo, hiện tại lại là bầu không khí đến ngày thu hoạch. Trong không khí thoang thoảng mùi quả chín, đại hổ gầm lên một tiếng, vươn chân chạy đi, không đến một lát thì ngậm một con gà rừng mỡ màng chạy về, Huống thần y gỡ gà rừng xuống, nó lại chạy vụt đi, như thế vài lần, thu hoạch một đống, cơm trưa có lộc ăn.
Huống thần y cũng bạo gan vuốt lông đại hổ, xách đồ đi xuống xử lý.
Trong điền trang chỉ còn phu thê hai người.
Nam San nhắm mắt hít hương lúa mùa thu, cảm thấy tâm trạng phiền muộn vì bị bỏ thuốc chuyển biến tốt đẹp không ít.
Nam nhân bên cạnh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: "Nàng thích Nam Hoàng như vậy, không bằng đón nó vào cung làm bạn."
Nàng mở mắt ra: "Chàng biết cả rồi?"
"Ừ."
"Nam Hoàng giống nàng, lại là đệ đệ ruột của nàng, cũng rất thích hợp."
"Chàng nghiêm túc thật à, nếu lựa chọn Nam Hoàng, làm sao lấp kín miệng lưỡi thế gian, lại nói Khương tiểu thư cũng nói có thể chữa được, việc này nói sau đi, đợi khi giải độc rồi, chúng ta lập tức sinh con, được không?"
"Được."
Đại hổ bên cạnh lẳng lặng quỳ rạp dưới đất, nghe bọn họ nói chuyện, hai mắt hơi híp lại như đang ngủ.
Không đến mấy ngày, trong cung ngoài cung, trên triều dưới triều đều biết chuyện Hoàng hậu không thể sinh con, Đại Mạnh Thái phi trêu đùa tôn tử, cười cực kỳ thoải mái: "Diệp Nhi của bản cung, nhìn khí phách ung dung bình thản này, từ nhỏ đã bất phàm, có mấy người cho rằng cướp được đồ của người khác là có thể bình yên hưởng thụ, ai ngờ ông trời đang nhìn, đồ vật cướp đi tự nhiên phải trở về thôi."
Mạnh Bảo Đàm ngồi ở phía dưới, không nói gì chỉ mỉm cười.
Thái thượng hoàng gọi Huệ Nam đế tới: "Trẫm biết ngươi độc sủng Hoàng hậu, hiện Hoàng hậu không thể sinh con, trẫm cũng không kêu ngươi nạp phi, miễn cho trong lòng ngươi không thoải mái, trách tội phụ hoàng, Diệp Nhi nhà Tứ hoàng đệ ngươi còn chưa tròn một tuổi đã trầm ổn có độ, sau này ắt thành người tài, giang sơn này là của Lăng gia, tất nhiên do huyết mạch Lăng gia kế thừa, ngươi nhận Diệp Nhi làm con, nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, coi như ăn nói với tổ tiên."
Lăng Trọng Hoa không nói lời nào, mặt không cảm xúc nhìn hắn ta.
Huyết mạch Lăng gia, trong hoàng cung đâu còn huyết mạch Lăng gia? Lại nói, là hắn có lỗi với tổ tông.
Thái thượng hoàng thấy hắn không tỏ thái độ, hơi tức giận: "Sao, ngươi không muốn?"
Từ khi tam hoàng nhi đăng cơ, càng ngày càng không xem phụ hoàng ra gì, hắn ta tự hỏi trước kia rất thiên vị đứa con này, không ngờ lại nuôi ra sói mắt trắng.
"Sao Thái thượng hoàng khẳng định Hoàng hậu không thể sinh con? Hoàng hậu còn trẻ, thực sự có chỗ nào không ổn, uống thuốc điều dưỡng là được, còn chuyện long tự, Thái thượng hoàng không cần nhọc lòng, trẫm thấy trong An Xương cung rất là quạnh quẽ, không bằng cho thêm người cho náo nhiệt, giải sầu cho Thái thượng hoàng."
Thái thượng hoàng buồn bực, bọn họ đang nói chuyện thừa tự, khi nào nói đến chuyện mình nạp phi, có điều hiện tại nhìn An Xương cung tràn ngập không khí u ám, hắn đã nhìn chán mặt các lão phi tử, nạp thêm mấy phi tần mới cũng không phải không thể, coi như nhi tử này cũng có lòng.
Chỉ là hắn ta không bỏ được mặt mũi, trừng mắt hắn, không thể nói từ chối, cũng ngại nhắc lại chuyện thừa tự, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, sau đó xả giận một trận.
Ngày hôm sau có bốn mỹ nhân như hoa như ngọc được đưa đến An Xương cung, thống nhất phong làm Thái phi, vốn dĩ Thái thượng hoàng còn tức giận, bị giọng nới nũng nịu của mấy mỹ nhân này dỗ dành mà nở hoa trong lòng, mấy mỹ nhân hiểu chuyện biết điều, mỗi người mỗi vẻ, có lạnh lùng, có tài năng, có quyến rũ, lại thêm hiểu lòng nam nhân, vài câu đã khiến cho tâm trạng Thái thượng hoàng thoải mái, ném chuyện thừa tự ra sau đầu.
Đại Mạnh Thái phi oán hận, mặt già vặn vẹo, dùng tiểu hoàng tôn cũng không gọi được Thái thượng hoàng, tức giận thầm mắng hắn ta, nhớ tới ngày ấy Mạnh Cẩn từng mắng, cũng nhỏ giọng mắng một câu, kẻ bất lực.
Không nhiều đại thần trong triều đồng ý chuyện thừa tự, Hoàng hậu không thể sinh, nhưng bệ hạ còn khoẻ mạnh, thiên hạ có nhiều nữ nhân, kết nạp hậu phi là được rồi, còn lo không có hoàng tử, bệ hạ độc sủng Hoàng hậu, để Hoàng hậu chọn hoàng tử, nuôi dưới gối lấy danh đích tử, vẹn cả đôi đường.
Đặc biệt mấy đại thần còn nữ nhi sôi nổi nhất, thật là tìm thấy lối thoát trong khốn cảnh, trong lòng thầm nghĩ Hoàng hậu thật là người không có phúc, đế vương độc sủng, trăm nghìn năm qua không thấy mấy phụ nhân có mệnh tốt như vậy, nhưng cố tình không thể sinh con.
Trong lúc nhất thời, tấu sớ dâng lên thỉnh cầu hoàng đế tuyển tú nạp phi lại chất đầy trên bàn. Lăng Trọng Hoa nhìn những tấu sớ này, không nói lời nào. Long Cực điện lặng ngắt như tờ, các đại thần cúi đầu hạ mắt, không dám nhìn thẳng đế vương uy nghiêm.
Lăng Trọng Hoa nhìn các đại thần, phất tay áo, tấu sớ rơi rào rào xuống bậc thang, dừng bên chân chúng thần. Các đại thần cúi đầu, vừa lúc có thể thấy tấu sớ, vừa thấy tấu sớ bên chân đều là của mình dâng lên, bọn họ biết bệ hạ giỏi võ, nhưng không ngờ được võ công lại xuất thần nhập hoá như thế.
Trong điện im như ve sầu mùa đông, bầu không khí như đóng băng, các đại thần không dám thở mạnh.
Đế vương trên điện đi xuống, long bào thêu kim long với đôi mắt tức giận duỗi móng vuốt, long bào thoáng qua trước mặt các đại thần, các đại thần không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như mưa đá: "Các vị đại thần, trẫm từng nói chuyện hậu cung không cần các ngươi nhọc lòng. Dạo này trong kinh lời đồn mọc lên như nấm, trẫm sẽ truy cứu. Hoàng hậu không có việc gì, giang sơn Lăng thị sẽ có người kế tục."
Hắn đi tới, ở dừng lại trước mặt Thường Đại học sĩ: "Thường ái khanh rất để bụng chuyện nhà của trẫm, trẫm vô cùng cảm động, không có gì báo đáp, nghe nói trong nhà ái khanh có một nữ nhi đương tuổi xuất giá, không bằng trẫm chỉ hôn cho nàng, cũng tiện biểu đạt tấm lòng của trẫm."
Thường Đại học sĩ quỳ xuống nói không dám, người run bần bật, khuôn mặt đầy khiếp sợ.
"Trình Thái phó là lão sư của các hoàng tử, tuy rằng trẫm chưa bao giờ may mắn nghe Thái phó giảng, nhưng Thái phó đã trả giá rất nhiều cho hoàng gia, lòng trẫm cảm nhớ, hôm nay vừa lúc nhân cơ hội này, gộp hai tâm sự làm một, năm nay đại công tử Thái phó đã nhược quán, còn chưa cưới vợ, trẫm đặc biệt hạ chỉ gả đích trưởng nữ của Thường Đại học sĩ cho lệnh công tử làm thê tử, ý các ngươi như thế nào?"
Trình Thái phó mừng rơn, đại nhi tử của hắn có tật, một chân hành tẩu không tiện, tiểu thư nhà cao cửa rộng chướng mắt, thê tử nhà nghèo lại không cam lòng, vẫn luôn kéo dài tới giờ chưa có tin tức, nhị nữ nhi của Thường Đại học sĩ là đích nữ, sắp xếp theo dòng chính là đích trưởng nữ, một mối nhân duyên tốt này này sao không khiến người ta vui mừng.
So sánh với Trình Thái phó, sắc mặt Thường Đại học sĩ như phụ mẫu chết, đích trưởng nữ của hắn có tài tình, có diện mạo, còn muốn dùng nàng đổi lấy phú quý, lại không nghĩ rằng gả cho nhà Thái phó, trưởng tử của Thái phó nổi tiếng kinh thành, hắn đương nhiên từng nghe nói.
Nhưng thiên tử tứ hôn, hắn không dám không nghe, còn phải biểu hiện ra mang ơn đội nghĩa, trong lòng lại vô cùng hối hận.
Các đại thần không dám góp lời nữa, mắt Lăng Trọng Hoa lạnh như hầm băng, nếu đám đại thần này còn dám có người có ý đồ với hậu cung của hắn, hắn không ngại ban hôn thêm mấy lần.
Hắn nghĩ đến thê tử, vô cùng có lỗi, dưới mí mắt của hắn lại dám chui vào chỗ trống, nàng bị người ta bỏ thuốc, hắn lại không điều tra ra được người bỏ.
Hạ nhân trong Chính Dương cung rất ít, không có mấy người có thể lại gần Hoàng hậu, Đỗ ma ma là người thân cận nhất, cũng không đáng nghi, thức ăn chi phí, thậm chí y phục giày tất trong điện, hắn đều tự mình phái người kiểm tra thực hư, cũng không có gì không ổn, rốt cuộc sao lại trúng chiêu? Liệu có phải là ở hành cung?
Nữ nhân họ Mạnh?
Có phải nàng ta không?
Xem ra, hắn vẫn quá mềm lòng.
Mạnh Cẩn bị giam ở lãnh cung chưa từng gặp qua nam tử xuất sắc như thế, trên người khoác long bào, áo choàng màu đen, lan chi ngọc thụ, lại như núi tuyết cao vời vợi, hàn khí bức người.
Hắn bĩnh tĩnh đứng trước mặt nàng ta: "Nói, bỏ thuốc khi nào?"
Si mê trong mắt Mạnh Cẩn tan đi, nam nhân trước mắt cũng không phải phế vật như Thái thượng hoàng, không chỉ có diện mạo, thủ đoạn càng độc ác hơn, nàng tự cho là cao quý cười một tiếng: "Thuốc gì, bản cung không rõ bệ hạ đang nói cái gì."
"Thuốc trên người Hoàng hậu."
Nàng ta bật cười, phong tình vạn chủng: "Bệ hạ nói cái gì, Hoàng hậu bị người bỏ thuốc, bản cung không hề hay biết, không biết Hoàng hậu bị người ta bỏ thuốc gì?"
"Bản cung? Cũng chỉ là một phế nhân, đã chiêu cáo thiên hạ là đã chết." Lăng Trọng Hoa nhìn nàng ta như nhìn một người chết, nếu không phải Nam San cầu xin, hắn không muốn để nàng ta sống, lại còn dám hạ độc thủ, quả thực tìm chết.
Mạnh Cẩn bị ánh mắt của hắn dọa, nụ cười trên mặt cứng lại: "Bệ hạ, không phải ta bỏ thuốc, thật sự không phải ta, có phải Nam San nói với người, là ta bỏ thuốc không? Nàng đang vu oan, nàng vẫn luôn ghen ghét ta, ghen ghét ta có tài hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng, bệ hạ đừng tin lời nàng."
"Không biết tự lượng sức, ngươi là ai, nàng là ai, ghen ghét ngươi? Nực cười."
"Bệ hạ, lời ta nói đều là thật, xin người tin tưởng ta."
Hắn xoay người, vẫy tay, bên ngoài xuất hiện một ảnh vệ mặc áo giáp hắc kim, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo, Mạnh Cẩn kêu to: "Bệ hạ, ta còn chuyện muốn nói."
Ảnh vệ lui xuống, hắn chậm rãi lại xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Nàng ta run lên mấy cái: "Bệ hạ, ta biết bí mật của Hoàng hậu, bệ hạ đừng bị nàng mê hoặc. Nàng vốn không phải người nơi đây, mà là cô hồn dị thế. Người là thiên tử long thân, tự nhiên không sợ, nhưng nàng là một yêu tà, sớm hay muộn sẽ hút hết long khí giang sơn Lăng triều. Bệ hạ cũng không thể bị nàng mê hoặc, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng."
Mạnh Cẩn nói xong, chờ đợi nhìn hắn, muốn nhìn ra khiếp sợ và ghét bỏ trên mặt hắn nhưng lại không nhìn thấy gì cả. Nam tử vẫn bình tĩnh như cũ, một lâu sau: "Vậy ngươi nói, đối với người như vậy, nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng?"
Nàng ta liếm đôi môi khô nứt, ác độc nói: "Bệ hạ, yêu ma dính lên người, giết không chết, thiêu chết thì lại tìm người khác để bám vào, chỉ có cầu lá bùa cửa Phật, nhân lúc người chưa chết, cô hồn chưa rời khỏi xác dùng đinh khóa hồn ghim nàng lên thanh gỗ đào, lại dùng lá bùa phong bế các cửa sinh, vây dã quỷ này lên thanh gỗ đào, muôn kiếp không thể siêu sinh, không thể luân hồi."
Khoé miệng hắn hiện lên nụ cười lạnh lẽo: "Cách này của Mạnh Thái phi rất tốt, trẫm sẽ không nhân từ nương tay với loại người yêu ma quỷ quái này."
Lòng Mạnh Cẩn vui vẻ: "Bệ hạ thánh minh."
"Không thể tưởng được Mạnh Thái phi rõ chuyện yêu ma như thế, trẫm tất nhiên sẽ lấy cách này an táng Thái phi."
Cái gì?
"Bệ hạ, là Hoàng hậu, không phải ta."
Hắn cười lạnh, khuôn mặt tuyệt sắc thoáng như quỷ mị: "Cô hồn gì cũng có, trẫm cũng thế, nhưng lại không hy vọng trên đời có đồng loại, biện pháp của Mạnh Thái phi cực kỳ hay, trẫm sẽ theo lời ngươi, để ngươi ở trong thanh gỗ đào, muôn đời muôn kiếp không được luân hồi."
Nàng ta bị dọa, lá gan như muốn nứt ra, không cũng tin tưởng những gì mình nghe được, trong lòng có dự cảm không tốt, có thể nghe được một đế vương nói những lời kinh thế hãi tục như vậy, có phải ngày chết của nàng ta đến rồi không?
Nàng ta vội vàng nói: "Bệ hạ, ta cũng vậy, đều là đồng loại, không cần giết hại lẫn nhau. Ta thề, tuyệt đối sẽ không nói những gì mà ta nghe được, cầu xin bệ hạ tha mạng."
Lăng Trọng Hoa cười lạnh, khẽ nâng tay lên, Mạnh Cẩn còn chưa kịp thấy rõ đã ngã xuống đất hôn mê.
Tự tìm đường chết, không thể sống.
Cách nàng ta nói, có thể thử một lần.
Hai canh giờ sau, hắn chậm rãi đi ra cửa lãnh cung, thời tiết vào thu mang theo vài phần lạnh lẽo, thổi bay áo choàng thật dài. Khuôn mặt hắn lạnh lẽo như vầng trăng trên trời, hờ hững, sáng lạnh, trên con đường hẻo lánh, ánh trăng kéo dài bóng hắn, hắn bước đi rất nhẹ, giống như đang bay, tựa như u linh bóng đêm.
Cô hồn dã quỷ, gì cũng có, nàng phải, hắn cũng phải.
Con nối dõi?
Với hắn mà nói chẳng là cái gì sất, những người đó lấy việc này để ép hắn nhận con thừa tự, mơ mộng hão huyền, có thể có một Lăng Thành Phong, thì còn sẽ có con nuôi tiếp theo, nếu liệt tổ liệt tông Lăng gia muốn trách tội, chờ sau này hắn xuống đó sẽ tự xin nhận phạt.
Hắn chỉ cần kiếp này có thể có nàng làm bạn là đủ rồi, đâu cần kiếp sau, đâu cần cái gì chuyển thế luân hồi, nếu ai dám ngăn cản, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
PS: từ chương sau cứ 10 sao ️ mình sẽ đăng chương tiếp nhé, còn 18 chương nữa thôi, cố lên nào mọi người

Bình Luận (0)
Comment