Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 76

Cậu bé nhảy xuống giường, chạy đến bên chân hắn, ôm đùi hắn, đôi mắt híp lại, ngoan ngoãn dùng đầu cọ chân hắn, Lăng Trọng Hoa hơi thất thần, đại hổ thường làm động tác này.


Đại hổ đã chết, vừa rồi hắn đích thân chôn cất.


Đôi mắt Lăng Trọng Hoa sâu không thấy đáy, đứa trẻ năm sáu tuổi, đại hổ cũng tầm hơn năm tuổi, hắn nhìn cậu bé trước mặt và vẻ mặt của đại hổ lồng lên nhau, hắn kinh ngạc, ngờ vực gọi: "Hổ Nhi."


Tiểu nam hài cong môi cười lấy lòng, đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn hắn, vươn tay kéo y phục của hắn, đột nhiên đứa bé nhìn thấy tay mình, ánh mắt khiếp sợ, có chút mê mang.


Nó nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.


Lăng Trọng Hoa ngồi xổm xuống, ôm lấy nó, bốn mắt nhìn nhau, "Có phải ngươi là Hổ Nhi?"


Đứa bé gật đầu, con ngươi đen nhánh nhìn hắn, nó hơi gầy, ngũ quan khuôn mặt lại hết sức tinh xảo, có thể thấy được, sau khi lớn lên chắc chắn là nam nhân vô cùng tuấn mỹ.


Quan trọng là, khuôn mặt của nó có chín phần giống bản thân kiếp trước.


Trong lòng hắn nảy suy nghĩ, đứa nhỏ này thật sự là Hổ Nhi, như vậy rốt cuộc Hổ Nhi là ai, sao lại giống hắn kiếp trước như thế.


Lăng Trọng Hoa nhẹ giọng, khẽ hỏi: "Sao ngươi biến thành như này?"


Cậu bé nghiêng đầu, chậm rãi nhớ lại một vài thứ, tuy rằng nó còn nhỏ, ký ức hơi mơ hồ, nhưng vẫn nhớ không ít, từ nhỏ nó được bà ngoại gửi nuôi ở nhà bà Triệu, nhưng nó biết, bà Trịnh tầng trên mới là bà ngoại mình, người phụ nữ bị điên nhà bà Trịnh chính là mẹ của mình, nó muốn đi lén nhìn mẹ, cho dù liếc mắt một cái cũng được.


Nó nghe thấy có người nhỏ giọng nghị luận mẹ nó, nói mẹ nó bị người xấu làm hại mới sinh ra nó, nó rất đau lòng, chẳng trách mẹ không cần nó, mỗi lần thấy các bạn được bố mẹ đến đón tan học, nó đều hâm mộ mà nhìn thật lâu.


Một mình nó chạy lên tầng canh ở cửa nhà bà Trịnh không chỉ một lần, rốt cuộc có một lần, nó thấy, mẹ rất gầy, lại rất thân thiết, trông không giống kẻ điên đáng sợ, nó rất thỏa mãn, bước chân xuống lầu còn tung tăng.


Nó còn nghĩ, khi nào lại đến thăm mẹ tiếp, chỉ là không bao lâu, có một hôm bà Triệu đón nó từ nhà trẻ về, lúc ngang qua dưới lầu thì thấy dưới lầu có một đám người, còn có chú cảnh sát ngăn không cho người tới gần, có người lớn tiếng nghị luận, cô con gái điên nhà họ Trịnh nhảy lầu tự sát, chết rồi.


Nó nghe thấy có người chậc chậc, nói người điên chết thật thảm, máu chảy đầy đất.


Có người nhìn thấy nó, ánh mắt chứa vẻ đồng tình thương hại giống như khi nó nhìn con chó con bên đường không ai cần.


Ngày đó rất lạnh, trời còn đổ tuyết, bà Triệu dắt nó, đứng bên cạnh đám người từ xa xa, từng bông tuyết rơi xuống, cô giáo từng nói, chúng nó là đóa hoa bầu trời, nhưng nó lại cảm thấy hoa cũng xấu xí, khiến người ta chán ghét như vậy.


Cái gì là chết, bà Triệu nói với nó, chết chính là tới một nơi khác mà mình không thấy.


Nó trốn trong chăn khóc rất đau lòng.


Tuy rằng mẹ là người điên, nhưng nó vẫn muốn ở bên cạnh mẹ, vẫn cảm thấy mẹ là người xinh đẹp nhất trên thế giới.


Sau khi mẹ chết, bà ngoại đón nó từ nhà bà Triệu về, phòng của mẹ vẫn còn khóa, bà ngoại già đi rất nhiều, ôm nó khóc, nó cũng khóc, khóc mệt quá thì thiếp đi, ai ngờ, sau tỉnh lại nó biến thành một con hổ con.


Nó rất sợ hãi, tới nơi xa lạ, bốn phía đều là cây cối, không có một bóng người, bên cạnh còn có một bộ xương trắng.


Không có đồ ăn sẵn có thể ăn, nó lại không muốn ăn thịt tươi, thấy con thỏ chạy tới bên cạnh cũng không dám bắt, miễn cưỡng ăn chút cỏ dại, nhặt một ít quả dại rơi dưới đất ăn đỡ đói, nó suýt bị đói chết.


Đang lúc nó thoi thóp dựa vào bộ xương trắng, một đại ca ca xuất hiện, đại ca ca rất xinh đẹp, đẹp đến khó tả, ca ca mặc y phục rất kỳ quái, giống váy nhưng cũng không giống, giống như thần tiên trong TV.


Sau đó đại ca ca thu dọn xương trắng bên cạnh nó vùi xuống đất, lại mang nó về nhà.


Nhà đại ca ca cũng rất kỳ lạ, tất cả mọi người mặc y phục kỳ lạ, nó tò mò đánh giá, chưa từng gặp nhiều thứ kỳ lạ đến vậy.


Từ đó nó sống với đại ca ca, đại ca ca không thích nói chuyện nhưng đối xử với nó rất tốt, đi đâu cũng dẫn theo nó, người khác gọi đại ca ca là tam hoàng tử.


Nó không biết hoàng tử là cái gì nhưng trông có vẻ rất lợi hại, rất nhiều người đều nghe lời ca ca.


Nó không ăn thịt sống, tam hoàng tử cho nó ăn thịt nướng, món khác cũng nấu chín cho nó, nó không thích ngủ dưới đất, muốn ngủ trên giường, tam hoàng tử chuẩn bị một căn phòng riêng cho nó, bên trong có một cái giường thấp rất mềm, vừa vặn có thể leo lên.


Tam hoàng tử rất tốt, tuy rằng có đôi khi nó cũng sẽ nhớ bà ngoại, nhớ bà Triệu và mẹ nữa, nhưng có tam hoàng tử bên cạnh, nó sống cũng rất vui vẻ.


Ở chỗ này, không có ai chỉ chỉ trỏ trỏ nó, nhỏ giọng nói nó là con của kẻ điên, cũng không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn nó.


Tam hoàng tử rất giỏi võ, thường dẫn nó tới Lâm sơn, đói bụng thì ăn một hai con vật nướng, mệt nhọc thì ngả vào cây, vui sướng lại tự tại, nó cảm thấy làm một con hổ cũng rất tốt.


Sau này, tam hoàng tử thành thân, lại thành bệ hạ gì đó, nữ nhân gọi là nương nương ấy cũng rất tốt, trên người còn có mùi của mẹ, nó rất thích.


Nó theo bệ hạ nương nương dọn vào một nơi gọi là hoàng cung, nơi ở mới thoải mái hơn rất nhiều.


Khoảng thời gian trước, nó đột nhiên không muốn ăn gì cả, giống như có thứ gì đó đang gọi nó, nó mơ hồ biết, nó phải rời khỏi bệ hạ và nương nương rồi, ngày hôm qua nó dựa vào nương nương ngủ, sau khi tỉnh lại, nó trở lại nơi mình vốn sống, mẹ đã chết, có lẽ trước kia nó không rõ chết là cái gì, nhưng làm đại hổ gần sáu năm, nó đã biết hàm nghĩa của chết.


Không có ai biết chuyện nó từng biến thành hổ, bà ngoại gọi nó dậy ăn cơm, nó đứng lên ghế thấp xem lịch trên tường, chỉ là một buổi tối mà thôi.


Nó không rõ sao lại như thế, đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra vì sao lại biến thành hổ.


Bà ngoại già nua mở cửa phòng mẹ, trên bàn bày ảnh của mẹ, mẹ rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, bà ngoại bảo nó thắp một nén hương, còn bảo nó dập đầu.


Sau đó nó nghe thấy bà ngoại nhỏ giọng khóc: "Nam Nam, là lỗi của mẹ, là mẹ lừa con, con xem đi, đây là con của con, mẹ đặt tên nó là Trịnh Lăng, không phải con nói người đàn ông kia họ Lăng sao?"


Nó nhìn bà ngoại, bà ngoại ôm nó, lẩm bẩm: "Có lẽ mẹ con nói thật, bố con không phải người xấu như bà ngoại nghĩ, khuôn mặt con không giống mẹ con, chắc hẳn giống bố con, một người đàn ông có khuôn mặt như thế không thể là kẻ ác được."


Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, cẩn thận nâng mặt nó: "Nói không chừng mẹ con đến bên cạnh bố con rồi, tên của con là bà ngoại tùy tiện đặt, dùng họ của hai người bọn họ, nhớ kỹ, bố con tên Lăng Tiêu."


Nó không hiểu những lời phía trước, nhưng nó nhớ kỹ một câu sau cùng, bố nó tên Lăng Tiêu.


Buổi tối nó lại mơ một giấc mơ, mơ thấy bố mẹ tới đón nó, mẹ cười rất dịu dàng nhưng không thấy rõ mặt bố, chờ nó tỉnh lại thì thấy bệ hạ đứng ở mép giường, có thể thấy bệ hạ, nó rất vui, hôm qua nó còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại bệ hạ và nương nương nữa, kỳ lạ chính là, lần này nó không biến thành hổ.


Cậu bé cố gắng nghĩ cũng không nghĩ ra rốt cuộc là vì sao, vì sao nó biến thành như thế, vì thế nó lắc đầu với Lăng Trọng Hoa.


Lăng Trọng Hoa hít sâu một hơi, nhìn y phục trên người nó, y phục có kiểu dáng kỳ lạ, chưa từng thấy bao giờ nhưng không hiểu sao lại hơi quen mắt, dường như đôi chút tương tự với y phục của Nam Nam mặc trước kia, lòng hắn kinh hoàng, mang theo chờ đợi: "Ngươi tên là gì?"


Nó há mồm "a" một tiếng, có vẻ không quen nói chuyện, giọng nói mềm mại: "Ta tên Trịnh Lăng."


Trịnh Lăng?


Hắn bỗng nhớ tới ngày đó ở đây, trong lúc vô ý hắn nhắc tới, lăng tẩm kiếp trước tên Chính lăng, trong mắt thê tử rất kinh ngạc, còn có vẻ phức tạp, nàng và Trịnh Lăng quen nhau, Trịnh Lăng lại giống hắn, Trịnh Lăng họ Trịnh, như vậy đứa nhỏ này là...?


Lăng Trọng Hoa liều mạng đè lại trái tim muốn nhảy ra trong lồng ngực, giơ tay ôm lấy Trịnh Lăng, đứa bé gầy gầy, ôm trong tay có vẻ rất nhẹ, tim hắn như thủy triều dâng, nghẹn ngào mở miệng: "Cha ngươi tên là gì, nương ngươi thì sao?"


Trịnh Lăng đã làm hổ năm sáu năm ở cổ đại, tự nhiên biết cha nương là có ý gì, nó nói chuyện còn có nét non nớt của trẻ con: "Nương ta tên Trịnh Nam Nam."


"Cha ngươi thì sao?"


Cậu bé cắn môi, trong mắt có nước mắt, người khác đều nói bố nó là người xấu, người xấu hại mẹ, nó không muốn nhắc đến người này.


Lăng Trọng Hoa nhìn vẻ mặt của nó, trái tim giống như bị thanh kiếm sắc xuyên thủng: "Ngươi chưa từng gặp cha ngươi, đúng không? Cha ngươi tên Lăng Tiêu, có phải không?"


Tiểu Trịnh Lăng trợn to mắt, sao bệ hạ biết nó chưa từng gặp bố, còn biết bố nó tên Lăng Tiêu, nó hơi khổ sở gật đầu.


Trong lòng Lăng Trọng Hoa dâng lên sóng to gió lớn, cả người hơi run rẩy, cơ bắp căng chặt, ôm chặt cậu bé vào trong ngực: "Lăng Nhi, nghe này, ta chính là Lăng Tiêu, ta là cha con."


Trịnh Lăng nhìn bệ hạ mà mình đi theo mấy năm, nó chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của bệ hạ như nỗ lực áp chế cái gì đó, khuôn mặt đẹp hơi vặn vẹo, lại tựa như vui mừng đến cực điểm.


Hắn thật sự là bố sao?


Cậu bé mở to đôi mắt đen lúng liếng, trong hắc diệu thạch phản chiếu ảnh ngược của Lăng Trọng Hoa, vừa rồi bệ hạ nói, hắn là bố mình, sao có thể?


"Nhưng mà, người khác nói bố ta là người xấu."


"Vì sao người khác nói như vậy?"


"Bọn họ nói mẹ bị người ta hại mới có thể sinh ra ta, cho nên bố là người xấu."


Người khác lại dám nói nàng như thế, vậy nàng lại sống như thế nào, bàn tay của Lăng Trọng Hoa dưới tay áo nắm chặt quyền, hận không thể bầm thây những người ác ý hãm hại nàng thành vạn đoạn.


Hắn cố gắng ổn định sát ý phát ra: "Vậy Lăng Nhi cảm thấy ta là người xấu sao?"


Không phải, bệ hạ đương nhiên không phải người xấu, chắc chắn là người khác nói bậy, nếu bệ hạ thật sự là cha mình thì không thể tốt hơn, Tiểu Trịnh Lăng mừng rỡ, hôn một cái lên mặt Lăng Trọng Hoa.


Trong lòng hắn như bị hòa tan, ôm chặt con hắn, con của hắn.


Hắn lại có một nhi tử, kiếp trước thê tử sinh cho hắn một nhi tử, chẳng trách mỗi lần nói đến con, nàng luôn muốn nói lại thôi, khuôn mặt vô cùng thương cảm, nguyên nhân lại là thế này.


Hắn bế nhi tử lên: "Đi, chúng ta đi tìm nương con, Hoàng hậu chính là mẫu thân của con."


Nương nương là mẹ?


Ánh mắt nó có vẻ nghi ngờ: "Khuôn mặt mẹ con không giống nương nương."


Lăng Trọng Hoa hít sâu một hơi, chắc mẹ có nghĩa là nương, "Lăng Nhi, con nghĩ lại xem, bản thân con làm sao biến thành một con hổ, cha và nương cũng thế, thay đổi một dáng vẻ khác, nhưng bất luận biến thành cái gì, chúng ta đều là cha nương của con, con đều là con của chúng ta."


Trịnh Lăng vốn là đứa trẻ không đến sáu tuổi, trở thành đại hổ gần sáu năm, cộng vào cũng mười mấy tuổi, nó suy nghĩ, bệ hạ nói nương nương là nương của mình, có phải nương cũng giống nó, biến thành dáng vẻ khác, chẳng trách cảm thấy trên nương nương có mùi của mẹ, thì ra nương nương là mẹ thật.


"Nàng thật sự là mẹ của con sao?"


"Đúng vậy."


"Người thật là cha con sao?"


"Phải."


"Vậy vì sao trước kia cha không tới tìm chúng con? Con rất nhớ cha, cũng nhớ mẹ."


Giọng nói của nó mềm mềm pha lẫn chút tủi thân khóc nức nở, trái tim Lăng Trọng Hoa tan nát, kiếp trước kiếp này hắn đều không có cảm giác chưa xót đến vậy, hai tay ôm nhi tử chặt hơn: "Là lỗi của cha, là lỗi của cha."


Nhưng sao hắn có thể tìm được bọn họ, nếu có cách, cho dù núi đao biển lửa, cắt máu xẻ thịt, hắn cũng sẽ trở lại bên cạnh bọn họ.


"Lăng Nhi, cha không tìm được các con, là lỗi của cha, con và nương con chịu khổ."


Tiểu Trịnh Lăng lắc đầu:"Mẹ không ở bên con."


"Nói cho cha biết trước kia nương con xảy ra chuyện gì?"


Trịnh Lăng tìm được bố nên rất vui mừng, nhắc tới mẹ trước kia lại có chút mất mát: "Người khác đều nói mẹ là người điên, cha là người xấu hại mẹ, mẹ vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng, sau đó nhảy lầu tự tử."


Trái tim Lăng Trọng Hoa đau nhói như bị kiếm sắc xuyên qua.


Người điên?


Người khác lại coi nàng là người điên!


Trái tim hắn đau nhức, kiếp trước, nàng lại sống như vậy, một nữ tử đột nhiên mang thai, nam nhân không xuất hiện, có thể tưởng tượng được thế nhân dùng ánh mắt gì nhìn nàng, cho dù ở nơi nàng sống địa vị của nữ tử có cao thì cũng sẽ bị người ta lên án.


Hắn thề, cuộc đời này không bao giờ để nàng phải chịu ấm ức nữa.


Hắn ôm chặt nhi tử của mình giống như một trân bảo bị mất mới tìm lại được, chẳng trách trước kia khi đối mặt với đại hổ, trái tim hắn sẽ mềm mại như vậy, thì ra là tình phụ tử trời sinh.


Nhi tử biến thành hổ, canh giữ bên cạnh hài cốt của mình, đó là lôi kéo của cốt nhục.


"Lăng Nhi, cha bảo đảm về sau không bao giờ để con và nương phải chịu tổn thương nào nữa, chuyện người một nhà chúng ta thay đổi dáng vẻ là một bí mật, không thể nói cho ai biết, rõ chưa?"


Nó trịnh trọng gật đầu.


Lăng Trọng Hoa nhét nhi tử vào trong áo choàng, bọc cẩn hận, thả người bay lên, bay ra ngoài sơn cốc, Tiểu Trịnh Lăng nhô đầu trong áo choàng ra, hớn hở nói: "Bố thật là lợi hại, cha thật là lợi hại."


Mặt trời ngả về Tây, khí lạnh trong Lâm sơn càng tăng lên, Lăng Trọng Hoa bọc nhi tử phi thân xuống núi, dưới chân núi, con ngựa mà hắn để lại đang nhàn nhã nhai cỏ khô dưới đất.


Hắn ôm nhi tử xoay người lên ngựa, dùng áo choàng bọc nhi tử kín mít, Tiểu Trịnh Lăng tò mò nhô đầu ra, hắn cúi đầu cười một cái: "Lăng Nhi, chúng ta trở về tìm nương con."


"Dạ, tìm nương ạ."


Hắn vung dây cương, con ngựa đỏ tung vó mạnh mẽ chạy như điên lên tạo thành một cơn gió đông, cây cối hai bên đường hiu quạnh, ngựa đỏ áo đen như bức tranh thủy mặc.


Trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Trịnh Lăng được bọc trong áo choàng đều là chờ mong, nó chưa từng vui vẻ giống như vậy, đứa trẻ gần sáu tuổi sớm đã biết bố mẹ chính là cái gì, cũng biết không có bố mẹ có ý nghĩa gì, nằm mơ cũng nghĩ, có một ngày bố mẹ ở bên cạnh mình.


Thật vui vẻ, nó ước gì có thể nhìn thấy mẹ ngay lúc này.


Gió lạnh thấu xương, Lăng Trọng Hoa đẩy đầu nhi tử áo trong áo choàng, một tay che chở, một tay khác kéo dây cương, cậu bé dựa vào ngực hắn, ngoan ngoãn lại khiến người ta đau lòng.


Lúc hoàng hôn, sắp tới cửa thành, xa xa nghe thấy tiếng trống, mấy thủ vệ đang dùng sức đẩy cửa thành, muốn đóng cửa thành lại, con ngựa màu đỏ phi nhanh như tia chớp.


Binh sĩ thủ thành kêu lên: "Đứng lại, vừa rồi ai đi qua? Không thấy đã đến canh giờ đóng thành, lại còn dám xông vào."


Lão binh gõ đầu hắn: "Không nên hỏi đừng hỏi, người không nên cản coi như không phát hiện."


Lão binh tuy già nhưng mắt không hoa, thủ cửa thành cả đời, luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh, ngựa đỏ vừa rồi có màu lông đỏ sẫm như ngọn lửa, rõ ràng là thiên lý mã thượng thừa, nam tử trên ngựa mặc áo choàng màu đen thêu viền vàng, vừa thấy chính là kiểu dáng của người trong hoàng tộc mới có.


Tuy rằng khuôn mặt dưới mũ áo choàng chỉ thoảng hiện nhưng lại làm mắt lão kinh ngạc, vị vừa rồi có phải là...


Lão binh nhìn hướng hoàng cung hơi híp mắt lại, không dám nghĩ tiếp.


Bình Luận (0)
Comment