Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 107

Lăng Không tự nhiên liên tưởng tới mệnh lệnh của sư phụ.

Đây cũng là ngăn trở trực tiếp của nàng và thái tử nước Mạc Thương.

Có lẽ ngày mai phải chia xa rồi, cũng không cần thiết nói với hắn.

''Không có, đã đủ rồi.'' Nàng khụt khịt cái mũi, chua xót ghê gớm, còn chưa rời đi, đã cảm thấy sầu não, lần từ biệt này so với lần trước có nhiều gian nan hơn, ngực đau đớn rõ ràng như thế.

"Được rồi.'' Hắn thở dài, nghiêng mắt nhìn nàng.

Nàng không ngẩng đầu, cũng không thấy trong mắt hắn ẩn chứa bao nhiêu bất đắc dĩ.

''Cái gì?''

Ngược lại nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn đồng ý dễ dàng như vậy. Hắn quả nhiên đã không còn là Tiêu TRúc mà nàng quen nữa rồi.

Mộ Lăng Không khóc không ra nước mắt.

Trong lúc nhất thời, năm loại tư vị cùng nhau xông lên.

Mười ngón tay vô ý thức kéo lấy áo của hắn, rất nhanh, xé rách, cũng không phát giác ra.

Người đang trong thời điểm cực đọ kịch liệt, cũng không có võ công, còn có thể bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ như vậy, không thể khinh thường.

Tay của nàng bị một bàn tay lạnh lẽo khác thường bọc lại, trong khoảnh khắc liền hấp thu nhiệt độ của nàng, lại phân tán đều, trở nên ôn hòa.

''Nương tử, nàng cũng thấy đau lòng, đúng không.'' Hắn cúi người, gương mặt cọ theo gáy của nàng, đến địa phương cực quen thuộc, không hề phòng bị, cắn cắn, dù là nàng đau mà co rúm người lại cũng kiên quyết không chịu dừng lại, ''Ta chỉ nói hai chữ, nàng liền bắt đầu giận dỗi với ta, nhưng nàng mới nghĩ đến muốn rời xa ta, vì những lí do chó má đó mà bỏ qua người nam nhân cực kỳ yêu thích.''

''Rất đau.'' Nàng đẩy hắn, đáng tiếc đẩy không được, chỉ nhe răng trợn mắt kêu lên, ''Phi, ai nói ngươi là nam nhân cực kỳ yêu thích, da mặt dày.''
Bình Luận (0)
Comment