Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 137

Tiểu Bắc lập tức kháng nghị: “Như vậy không công bằng, ngươi là nữ nhân, chỉ nên đối phó với ba yêu nữ bên phải là được rồi, tất cả nam nhân còn lại thuộc về ta.”

Đế Tuấn dừng bước, hừ lạnh: “Lăn tăn cái gì, ta ‘bao trọn’, các ngươi muốn cướp?”

“Thuộc hạ không dám.” Tiểu Nam và Tiểu Bắc đồng thời đáp lại.

“Vậy cũng không nên, đợi lát nữa Tiểu Nam đi thu thập ba nữ nhân kia, nam để lại cho ta. Tiểu Bắc ở lại bảo vệ phu nhân. Kẻ nào dám đến gần giết không tha!” Đế Tuấn ra lệnh huyết lãnh, trước sau một phong cách. Trừ Mộ Lăng Không chủ thích ứng được, hai người cận vệ cũng lộ sát khí tương tự, uy phong lẫm liệt.

Thật không hổ từ nhỏ đã lấy mục tiêu đi theo Đế Tuấn mà trưởng thành.

Bắt đầu từ đến điên cuồng, liều mạng tàn nhẫn.

Mộ Lăng Không đột nhiên cảm thấy có chút quái dị.

Nàng điểm chóp mũi, bất bình kháng nghị: “Tại sao ta lại không được phân? Lại còn phải làm phu nhân yếu đuối được người bảo vệ? Phu quân, chàng chê võ công ta quá kém? Căn bản là đang xem thường ta?”

Hắn tại sao lại có thể đốt nhiệt huyết sôi trào của nàng? Nhẫn tâm vứt nàng ở bên ngoài, nhìn thấy nhưng không cảm thấy?

Đế Tuấn huýt gió, làm bộ không nghe thấy kháng nghị của nàng.

Tiểu Nam và Tiểu Bắc nhìn hai bên, không dám đối mặt với lửa giận của Mộ Lăng Không.

“Này, các ngươi đừng giả bộ làm như không nghe thấy lời ta nói! Đợi, ta cũng muốn ‘đạp phao’ nha!!!” Không cho nàng tham dự, cẩn thận nàng nổi đóa nha.

Đế Tuấn ôm mạnh nàng, dùng giọng nỉ non như dỗ đứa trẻ: “Hảo hảo hảo, ngương tử thích đạp, vi phu nhất định cho nàng có cơ hội. Đợi vi phu phụ trách đào, nàng phụ trách động chân đạp, Tiểu Nam và Tiểu Bắc phụ trách nghe tiếng vang, như thế nào???”

Thật buồn nôn, phương thức phân công biến thái !

Mộ Lăng Không hít một hơi thật sâu, thật lâu không có dũng khí đáp lại.
Bình Luận (0)
Comment