Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 147

Dĩ nhiên, nếu như người khác thức thời một chút, đừng nhắc tới ba chữ Mộ Lăng Không không muốn nghe thì tốt hơn.

Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu khắp phòng, mang theo sự ấm áp cho con người.

Tiểu Nam mượn phòng bếp của nhà trọ, tự tay chuẩn bị mấy món ăn, bày đầy một bàn, nóng hổi, hương thơm xông vào mũi.

Đế Tuấn từ trên giường bò dậy, buông màn che xuống, chuyển mình một chút, sau đó mặc bộ áo khoác, đi ra mở cửa cho Tiểu Nam và Tiểu Bắc mang điểm tâm đồng thời là cơm trưa vào.

Hắn rửa mặt xong, đuổi hai thị vệ ra ngoài, lúc này tinh thần mới sảng khoái trở lại. Vén chăn lên, vỗ nhẹ lưng của Mộ Lăng Không: “Nương tử tỉnh, cùng ta ăn cơm.”

Mộ Lăng Không lầu bầu một tiếng, đầu co lại trong chăn, bị Đế Tuấn giày vò đến gần sáng mới ngủ, hiện tại có đút cho nàng thịt rồng cũng không còn khẩu ị.

“Bé mèo lười, nàng nhất định phải đợi tại tự mình đi bắt cá mẫu tử, đợi đến buổi tối vi phu có thể tự tay dâng mỹ vị trong truyền thuyết lên. Khi đó, Lăng Không nhất định sẽ thấy vui mừng.” Hắn đắc chí nói không ngừng, hắc bạch phân minh trong mắt thoáng qua một nụ cười giảo hoạt.

Loại đề tài này quả nhiên có tác dụng khiến cho người nào đó rời giường.

Cơn buồn ngủ của Mộ Lăng Không lập tức tiêu tán không thấy bóng dáng.

Tay trắng cuốn lấy cổ của Đế Tuấn, trực tiếp đè hắn ở dưới thân, tức giận nói: “Không cho đi.”

“Nương tử, ta ôm nàng đi ăn cơm, ngàn vạn đừng để đói bụng, vi phu sẽ rất đau lòng.” Dùng một tay chống đỡ ngồi dậy, động tay động chân giúp nàng mặc quần áo. Mộ Lăng Không yểu điệu vô lực xinh đẹp làm Đế Tuấn rất hài lòng, chỉ là, hắn thức thời không biểu hiện ra.

Lấp đầy bụng so với chuyện này còn lớn hơn.

Hai người cùng ăn cơm, cướp đoạt thức ăn như bình thường càng tăng thêm mỹ vị.

Tàn phá xong một bàn thức ăn, Mộ Lăng Không lau cánh môi dính mỡ đông, thỏa mãn tê liệt ngã ngồi xuống ghế.

Đế Tuấn tim đúng cơ hội lại gần, hảo ngôn năn nỉ: “Nương tử, bằng không……”
Bình Luận (0)
Comment