Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 16

Bộ dáng say rượi của Tiêu Trúc, thần trí đã bay ra thật xa, đầu trọc tựa trên vai của nàng, lẩm bẩm nói lời say.

"Hì hì, võ công của ngươi cao như vậy, nếu ngươi giúp ta, nhiệm vụ mà sư phụ nhắn nhủ, nhất định rất nhanh sẽ có thể hoàn thành." Nàng theo thói quen đem rượi lên môi, sau khi uống mấy ngụm lớn, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm tới tới bên lỗ tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan, "Tiêu Trúc, ta giống như ngươi, hơi say rồi, thậm chí quên đi đương nào rồi."

Hắn đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, mình đứng không vững, còn đỡ nàng, ""Lăng Không, ta đưa ngươi lên giường đi nghỉ ngơi, ợ~"

Vì vậy, hai người liền ôm thành đoàn, đi đường vòng cung đi vào trong.

Thân thể nàng càng ngày càng nặng, mới đi mấy bước, đã hoàn toàn không có cách nào khống chế.

Hô hấp của nàng rất trầm trọng, mỗi một cái, giống như dùng hết hơi sức toàn thân.

Tiêu Trúc đứng thẳng người, một cánh tay cầm lấy nàng, bất động tại chỗ , lẳng lặng nhìn.

Rốt cuộc xác định là nàng đã say, dưới ánh trăng, ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển đổi, thâm thúy không đáy, nơi nào còn có một tia vẻ mặt ngây thơ.

Bế ngang Lăng Không, Tiêu Trúc bước nhanh đi tới bên giường, nhẹ nhàng để nàng xuống, nhỏ giọng thì thầm, "Lăng Không, ngươi cứ như vậy tin tưởng ta sao? Mặc kệ như thế nào, ta là nam nhân thứ thiệt nha, ngươi sẽ không sợ. . ."

Hắn vuốt nhẹ gò má trắng nõn của nàng, từng phát từng phát, yêu thích không buông tay.

Tư thế ngủ của nàng không thoải mái, lầu bầu một tiếng, men theo phương hướng của nhiệt độ, lại gần bên hắn, nở ra một nụ cười an tâm.

"Nếu là bây giờ ngươi buông ta ra, ta liền làm quân tử." Cúi người, Tiêu Trúc nói bên tai nàng, dịu dàng hứa hẹn.
Bình Luận (0)
Comment