Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 164

Nhiệt độ xuống cực thấp, không phân cao thấp với đỉnh núi Tuyết Phong, người võ công thấp một chút, sẽ không thể chống lại được với khí lạnh này.

Huyền Minh một thân đồ đen, đứng ở giữa bốn gã chấp pháp sứ giả, rất dễ nhìn thấy.

Ở ngay trước mắt, muốn không chú ý tới cũng khó khăn.

Đinh Lăng cùng với mấy nữ tử bạch y đi vào, những người đi vào đều trừng mắt liếc Mộ Lăng Không, cũng không nói chuyện, tìm một góc, khoanh chân ngồi xuống, hơi khép mắt lại, bộ dáng tiến vào trạng thái siêu nhiên nằm ngoài mọi việc.

Tướng mạo của Huyền Minh xuất chúng nổi bật nhất Đại Tuyết sơn.

Tuấn nam mỹ nữ thấy cũng nhiều, nếu như một người còn có thể cho ánh mắt ngươi trong nháy mắt sáng lên, không chớp mắt, không muốn dời đi, vậy chính là kiểu hình như Huyền Minh này.

Khuôn mặt tinh xảo khiến nữ nhân phait đố lỵ, đôi mắt hoa đào sóng quang tràn trề, mới nhìn thì ấm áp, khi tỉ mỉ phân biệt, cũng không khó khăn phát hiện ẩn núp sao sự ấm áp đó chính là hắc ám đủ để cắn nuốt lòng người.

Cho dù là chỉ nhìn hắn trên người cũng không tự nhiên run lên, vô cùng không thoải mái.

Hắn luôn là một loài động vật có thể làm cho người ra sợ hãi: rắn.

Mỗi lần Mộ Lăng Không nhìn thấy hắn, đều hoài nghi, nam nhân này có lẽ thật sự là loại động vật lãnh huyết mà dính dính nhơn nhớt ấy chuyển thế.

“Lăng Không, ngươi thật sự làm cho bổn tôn bất ngờ!” Y phục thiếu phụ trên người nàng đốt lên ngọn lửa trong mắt Huyền Minh. Mặc dù Đinh Lăng đã bẩm báo qua chuyện này, nhưng khi tự mình nhìn thấy, vẫn có loại cảm giác bừng bừng nóng cháy.

Huyền Minh liếm liếm cánh môi, hàm răng u lãnh sáng bóng chỉnh tề lộ ra mấy phần yêu tà dữ tợn: “Ngươi thất thân? Tên nam nhân lấy được cái đó của ngươi, sẽ bị bầm thây vạn đoạn (chặt thành trăm mảnh)

Mộ Lăng Không tiện tay rút thanh kiếm Tinh Thiết Trọng từ đai lưng ra, kiếm quang léo mắt, hung hăng cắm ở dưới chân: “Nam nhân là tự ta chọn, người nào muốn động hắn, cũng phải hỏi qua ta có đồng ý hay không.”
Bình Luận (0)
Comment