Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 170

Mộ Lăng Không đứng ở phía sau mới phát giác ra phu quân của nàng cao lớn như vậy giống như một tòa núi cao nguy nga, đứng vững vàng ở trước mặt mình, chặn tất cả mưa gió lại, khiến những khả năng gây tổn thương đến nàng đều tiêu tán.

Thật an toàn.

Đế Tuấn đến, không có người nào có thể ép buộc nàng làm những chuyện nàng không thích làm nữa.

Dù là Huyền Minh, còn có đại Tuyết Sơn ở sau lưng hắn cũng không thể ép buộc.

“”Được rồi, trở về rồi hãy nói.” Nàng cười khan hai tiếng.

Cục diện rối rắm trước mắt vẫn còn chưa được giải quyết, hai vợ chồng phải đoàn kết nhất trí, đồng tâm đi ra ngoài.

Hiện tại nghiên cứu phải giáo huấn nàng như thế nào, đó không phải là nội chiến hay sao.

Huyền Minh vẻ mặt khó chịu nhìn hai người cực kỳ thân mật dán sát vào nhau như thành một khối.

Cuộc sống an nhàn trên Đại Tuyết Sơn cũng chưa hoàn toàn tiêu diệt tình cảm thuộc về con người của hắn.

Một khi ghen tỵ đột kích, sôi trào mãnh liệt cơ hồ muốn nổ tung thân thể cường hãn của hắn, Huyền Minh nheo đôi mắt hẹp dài lại, giống như dao găm muốn đâm xuyên qua ‘tiểu’ nam nhân ngăn trở Mộ Lăng Không.

“Chúng ta lại gặp mặt.” Huyền Minh lập tức nhớ lại người ở trước mắt này là ai, mấy canh giờ trước, hai người còn có giao thủ qua. Chỉ là khi đó, đối phương nhỏ yếu không thể tưởng tượng nổi, không quá mười chiêu liền bị hắn quật ngã trong vũng máu.

Hắn hẳn là đã chết.

Vì sao lúc này lại đứng ở trước mặt hắn, quang thân phát ra khí thế cường đại, gần như không phân cao thấp với hắn.

Chẳng lẽ là hai người sao ?

Hoặc là, hắn lừa mình.

"Ta tới, đầu tiên là trả nợ, sau đó là đòi nợ" Đế Tuấn giơ áo khoác bị tổn hại ra, sợ Huyền Minh nhất thời không lý giải được trí khôn của người Trung Nguyên : "Ngươi không lý do chém ta một kiếm, hiển nhiên ta phải trả lại ngươi một đao, đó là ‘trả nợ’. Ngươi khi dễ nương tử ta, còn muốn ta bị cắm sừng, đây là ngươi thiếu ta một ‘khoản nợ’. Ta luôn là người cực kỳ hẹp hòi, tuyệt sẽ không cho người khác thiếu ta, cho nên phải đòi lại."
Bình Luận (0)
Comment