Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 185

Huyền Minh cách các nàng càng lúc càng xa, ở bên này, đá nặng ngàn cân ầm ầm rơi xuống, cả ngọn núi lớn dường như run lên một cái.

Rồi sau đó không nghe thấy cái gì nữa.

Ở một ngã rẽ, Đế Tuấn đặt Mộ Lăng Không xuống, từ bế chuyển thành kéo tay nàng từ từ đi ra ngoài.

Đường càng ngày càng hẹp, thân thể Mộ Lăng Không lạnh buốt nhưng Đế Tuấn không ngừng truyền nhiệt từ lòng bàn tay của mình tới người nàng, để cho nàng quên đây là đâu.

Hắn im lặng, duy trì trầm mắc, để ruột gan nàng rối bời.

“Phu quân, chàng có lời muốn nói với thiếp phải không?” Lưỡi hồng khẽ liếm cánh môi, âm thanh phát ra từ cổ họng nàng có chút khàn.

“Ừ!” Nặn ra được một âm thanh bày tỏ hắn nghe được, Đế Tuấn tiếp tục giữ im lặng.

Trong lúc này, chỉ còn âm thanh của tiếng bước chân hai người lần lượt vang lên.

Một trước một sau, một phải một trái, đè nén giằng co.

“Thật ra thì những chuyện này thiếp cũng không phải cố ý gạt chàng, thật không biết nên nói với chàng thế nào.” Nàng cúi đầu, trong bóng tối cái gì cũng không thấy được, cũng không biết gió từ đâu thổi tới làm đau mặt nàng. “Nếu là bắt đầu lại từ chuyện thiếp có quan hệ với Đại Tuyết Sơn thì dù nói ba ngày ba đêm cũng không hết, thiếp… thiếp…”

Nếu như là thường ngày thấy nàng bị làm khó, Đế Tuấn sẽ chọn chính xác thời điểm để dừng lại, không để nàng phải khó chịu.

Vậy mà….

Vẫn là im lặng khiến lòng người khó chịu.

“Từ khi thiếp hiểu chuyện thì biết mình là cô nhi, cuộc sống bắt đầu ở nơi quanh năm băng tuyết bao trùm, rừng rậm âm u, làm bạn với dã thú,… Mười đứa bé chỉ có thể lấy một chút xíu lương thực còn dư lại từ Đại Tuyết Sơn, tất cả mọi thứ đều cần chính bản thân tự nghĩ biện pháp đạt được, vì sinh tồn, những đứa trẻ thể lực không tốt đã chết đi, một số thân thể cường tráng nhưng cũng là vận khí không tốt, cũng bởi vậy mà đem thân chôn ở nơi đó.”

Đến lúc này, Mộ Lăng Không nhắm mắt lại mới nhớ được tới những đồng bạn ngày xưa, từng khuôn mặt theo năm tháng đã sớm phai nhòa, mờ nhạt không hề rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment