“Hoàng thượng, cái này nô tì không hiểu, Cửu nhi thắng, người lại không vui, Tiêu Dao thua, ngài rất vui mừng, ai,.. xem ra thật khó đoán tâm tư thiên tử.” Tiêu hoàng hậu hôm nay nể mặt vua, không có đem câu nói gần vua như gần cọp nói ra.
Linh Đế nghe mắt trợn trắng lên, "Mạn nhi, ngươi cười trẫm."
“Không có nha ngài chính là đang vu oan cho người tốt.” Cười híp mắt đứng lên, không chút ưỡn ẹo đi vòng qua sau lưng hắn, tạy nhẹ nhàng đấm đấm bóp bóp: “Ngài làm gì tức giận, Cửu nhi tiêu diệt Tiêu Dao môn, đối với ngài và triều đình là trăm lợi không có một hại, về phần lão tử ngai không dạy dỗ được nhi tử, trong lòng uất ức thì cách giải quyết tốt nhất là…” Ghé vào bên tai, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì cho người tìm Cửu nhi gây khó khăn đi, hắn không phải nhịn sao? Ngài mắc dù sai khiến nhưng hắn có thể hoàn thành xuất sắc!”
Đột nhiên vỗ trán một cái, Linh Đế thân thể ngồi thẳng, "Mạn nhi nói không có sai, Cửu nhi có thể làm, đối với trẫm có gì tổn thất đây? Ha ha ha, trẫm chính là thưởng thức năng lực của hắn, tốt nhất là có thể nhẹ nhõm bịt miệng, này trẫm không phải tiết kiệm không ít hơi sức, cũng tránh cho mỗi ngày nhức đầu vì bọn nghịch thần này.”
“Không sai, không sai, hoàng thượng thật anh minh.” Đỉnh đầu được tâng bốc đúng lúc, Tiêu hoàng hậu luôn biết khen người đúng thời điển làm làm tâm của Thiên Tử vui mừng cự kỳ: “Cửu nhi hoàn thành những việc mà hoàng thượng gây ra cho hắn, thực ra thì hắn thua, người thắng, người nói đúng không?”
Bỏ ra một cái giá lớn như vậy, vẫn là bị Linh Đế dắt mũi chạy quanh chứ sao?
Trong đó kẻ được lợi nhiều nhất vẫn là hoàng đế đại nhân.
Linh Đế mừng rỡ, cạch cạch gõ xuống bàn: “Không sai, chờ đến khi Cừu nhi tỉnh táo lại, hắn nhất định uất ức tới chết, haha, dù là một tiểu tử thông minh cũng không đấu lại được một lão tử.”