Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 257

Tạm thời cho là ngã một lần khôn hơn một chút, sau này để tâm nhiều một chút là được.

...........

Vòng qua đống đá lộn xộn, chính là một chỗ trống trải đất bằng phẳng, không cây không rễ, gió lạnh trên đỉnh núi sắp cuốn người lên giữa không trung.

Đế Tuấn dùng phần lớn cơ thể giúp Mộ Lăng Không ngăn gió, không để ý trêu chọc nữa, dưới chân gia tăng tốc độ, vùi đầu đi về hướng trung tâm đỉnh núi, từ dốc thấp lao lên, một tòa huyệt động gắn liền với núi đột nhiên xuất hiện, đã trải qua trăm ngàn năm phơi gió, chỗ cửa động giống như cái miệng khổng lồ, răng gãy mở lớn, nghênh đón những vị khách hiếm có.

Đế Tuấn ôm Mộ Lăng Không trực tiếp đi vào.

Một cỗ hơi thở sặc mũi, chạm mặt đánh tới.

Hắn đã sớm nhắc nhở nàng che mặt, vẫn chưa yên tâm dùng một tay giúp nàng bịt kín, nhưng lại trực tiếp làm cho Mộ Lăng Không gần như hít thở không thông.

Trong bóng đêm, đi hồi lâu, rốt cuộc một cỗ không khí mát mẻ trân quý thay thế cảm giác khó chịu trước đó.

Ngọn gió kia cực kì mát mẻ còn mang theo mảnh vỡ của vụn băng, đánh lên mặt có chút đau, cũng đồng thời làm cho người ta lên tinh thần.

Phong cảnh nơi này cực kỳ đặc biệt, gió, nước, núi, đá cũng cực kì đặc biệt, theo lý thuyết địa phương bất ngờ như thế căn bản là không thể tồn tại ôn tuyền.

Có khi tạo hóa thích để một chút kì tích ở nhân gian, thỉnh thoảng khiến người có tuệ nhãn (1) phát hiện ra, đầu tiên là trố mắt, sau đó chính là than thở.

(1) con mắt tinh tường

Ở nơi trung tâm sơn động có một đầm màu trắng ngà, cuồn cuộn từ dưới đất nhô ra

Tay của người thăm dò vào, thoáng cảm thấy nóng nhưng lại vô cùng thoải mái.

Đế Tuấn đặt nàng ở trên một khối đá lớn nhô ra bên mép nước, như tên trộm lôi kéo áo bào của Mộ Lăng Không, ngay cả áo lót quần lót cũng không bỏ qua, thẳng đến khi thấy toàn bộ thân thể mềm mại hoàn toàn lộ ra ở trước mắt, mới thỏa mãn phát ra tiếng cười trầm thấp.

Dưới sự kháng nghị nhỏ giọng của Mộ Lăng Không, hắn cũng cởi bỏ tất cả đồ trên người mình.
Bình Luận (0)
Comment