Lần đầu tiên nhìn thấy Đế Tuấn, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là kính sợ.
Dung mạo không chân thực với độ tuổi, còn khí thô bạo không thể che giấu được trên trán, đều suy toán tính tình của hắn, sinh ra bản năng tôn trọng.
Nhìn không thấu ý nghĩ của hắn, đoán không được sự yêu thích của hắn, rõ ràng an vị ở đó, nhưng trước mắt giống như có sương mù dày đặc che mất, làm lòng người bất ổn.
Kế hoạch Hoàng Đường Sơn, đại toàn thắng, chém giết trùm thổ phỉ, cướp đoạt sơn trại, từ đó về sau, huyện Duyên Bình không còn hoạn ẩn nữa.
Đáng tiếc Thái tử gia không vui mừng lắm.
Mặt không biểu cảm, một mảnh khí tức, cánh tôi mân chặt càng lộ ra tử sát, hắc bạch phân minh, cuối cùng rơi vào mặt Trương Ngọc Nhân.
''Chuyện khắc phục hậu quả, do ngươi toàn quyền phụ trách.''
''Hạ quan tuân lệnh.'' Hắn vui mừng, nhưng trên mặt vẫn duy trì thái độ cung kính cẩn thận, đem hài lòng thu vào trong, đợi lúc không có người mới đi nhậu, ''Tối nay hạ quan sẽ phác thảo đưa tin chiến thắng vào kinh, ngày mai đưa cho Điện hạ xem qua.''
Đế Tuấn vẩy tay, ''Không cần, mấy vị đại nhân châm chước thôi.''
Mỗi khi thấy cảnh quen thuộc, luôn không tự làm chủ được liên tưởng tới rất nhiều.....
Hắn không cần dùng máu huynh đệ để làm lợi thế, lại càng không muốn vì vậy mà làm cho bọn họ lo lắng ở trên kia.
Con ngươi của Trương Ngọc Nhân đảo vòng, ngầm hiểu.
Về phần hắn suy nghĩ cái gì, có lẽ trong lòng hắn mới rõ.
Một phòng toàn người đã đi ra ngoài, Tiểu Bắc chần chừ nửa ngày, muốn nói lại thôi.
''Có chuyện gì sao?'' Mắt lạnh quét qua