Tiêu hoàng hậu đang ngồi thuê một bộ cẩm tú giang sơn, kiên trì suốt hai năm, có thời gian rảnh, một sợi chỉ một cây kim, thêu từ từ, vẻ mặt thản nhiên.
Mỗi lần Linh Đế nhìn thấy bộ dáng chuyên chú của bà, cũng thấy an ổn trong lòng.
Mạn Nhi của ông, mấy chục năm như một ngày, ở bên cạnh mình, không kiêu ngạo không nóng nảy, không tranh giành với hậu cung.
Lúc ông cần thì bà luôn đứng một bên quen thuộc đợi ông, cho ông trợ giúp lớn nhất, mà cũng không ỷ sủng mà kiêu, tiến lùi thỏa đáng.
Bà còn cho ông một đứa con ưu tú.
Đế Tuấn, thừa kế tất cả tinh hoa của ông và bà, giỏi mưu lược, hiểu ẩn nhẫn, biết tiến lùi, chỉ là lớn lên trong chùa, có chút hờ hững với quyền thế địa vị, có cơ hội sẽ chạy ra ngoài, thỉnh thoảng còn nghịch lại ông.
Chỉ là, cái này trong mắt ông không tính là khuyết điểm.
''Hoàng thượng, sắc khí người hôm nay thật tốt, mặt mày hồng hào, có tin tức tốt muốn chia sẻ cùng thiếp sao?'' Làm vợ chồng mấy chục năm, bà nhìn một cái là có thể nhìn thấu được tâm tình của ông, nhất là vào giờ này, lòng ông như lửa đốt chạy tới cung Tề Phượng, cười không ngậm được miệng, nhất định có chuyện tốt.
Là tin tức của Cửu nhi sao?
Bà mong chờ ông công bố đáp án.