Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 310

Linh Đế tức giận bất bình, ông chỉ muốn hỏi mấy chuyện liên quan đến Hoàng Đường Sơn và Tiêu Dao môn, nhưng hắn liền mặt lạnh nói, chuyện diệt hai địa phương kia không phải chủ ý của hắn.

Hỏi nhiều một câu, hắn liền ngáp cho ông nhìn.

''Nếu nhi thần cố ý không để ý phụ hoàng thì bây giờ đã ngủ thiếp đi.''

Đáng ghét, đến cuối cùng ai là lão tử ai là nhi tử.

Hắn hắn hắn hắn hắn.... ....thật không thể giống các hoàng tử khác sao, ngoan một chút, nghe lời một chút, làm cho tâm tình người ta vui vẻ.

''Hoàng hậu, nàng sinh nhi tử ngoan, còn không qua đây quản.'' Ông hết cách rồi, đành tìm tới mẹ nhi tử.

Tiêu hoàng hậu cười híp mắt đi tới, ''Bệ hạ, người đừng tức giận, thân thể Vương phi Cửu nhi đang khó chịu, dọc con đường này, khó bỏ được sự chăm sóc, nhìn con không được nghỉ ngơi, khóe mắt thâng quầng.''

Nói xong, bà nhìn ông rồi nở nụ cười như hoa: ''Hoàng thượng, Cửu nhi của chúng ta rất giống người, còn nhớ một năm kia, chân nô tì bị thương, người cõng Mạn nhi chạy một ngày một đêm, tìm danh y cứu, khi đó nếu chậm trễ, đôi chân này của nô tì đã không dùng được.''

Câu chuyện này dễ dàng khiến ông nhớ lại chuyện cũ, sự kiện kia đã qua hai mươi năm rồi, đứa bé của hai người cũng đã trưởng thành rồi.

Đế Tuấn là kiêu ngạo của ông, ông không thể phủ nhận cá tính quá giống ông.

Ánh mắt tự nhiên chuyển đến bên Mộ Lăng Không: ''Ngươi bị bệnh?''

''Hồi hoàng thượng, trước đó vài ngày bị ốm, đã tốt lắm rồi.''
Bình Luận (0)
Comment