"Bọn họ nói, cung điện trống là cho nương nương mới ở. . . ."
"Bọn họ còn nói, tháng sáu sẽ phải tuyển chọn tú nữ vào cung. . . Còn muốn người ta tự mình chủ trì. . ."
"Ta mới không cần đem phu quân tặng cho người khác, Tiêu Trúc là của ta, Đế Tuấn cũng là của ta, người nào giành với ta, ta muốn giết người đó. . ."
"Phu quân, nếu ta không né tránh thật xa, đến lúc đó thật hại đến mạng người, chàng phải phụ trách! !"
Một bàn tay to bao trùm tay mềm của nàng, siết chặt, hô hấp của Đế Tuấn chưa thay đổi, cũng không dễ dàng lên tiếng, duy trì thái độ yên lặng, nghe.
Đây cũng không phải là vi phạm lần đầu, hắn như là đã quyết định muốn tức một lần, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Mộ Lăng Không lại chủ động đụng đụng, chân ngọc thon dài, không khách khí gác lên, giữa hai người trong nháy mắt không còn một khe hở.
"Chàng luôn nói không quen làm một Hoàng đế, mà ta cũng vậy, làm hoàng hậu đâu có đơn giản như vậy, bình thường quản lý chuyện vụn vặt trong hậu cung còn chưa tính, cư nhiên bây giờ còn tự tay chia sẻ phu quân yêu quý, ta rất tức giận."
Đế Tuấn bắt đầu xoa xoA mu bàn tay nàng. . . Chuyên tâm nghe nàng moi tim thổ lộ.
"Dù sao, ta chính là không cho phép chàng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, không cho phép chàng ban mưa móc cho đám nữ nhân khác, không cho phép chàng buổi tối ngủ ở bên cạnh người khác, lại càng không cho bất cứ nữ tữ nào ngoài ta sinh hạ con cái cho chàng."
Không đếm xỉa gì, dù sao cũng đã nói rồi, còn có cái gì nói không ra.
Nàng càng nói càng nghẹn ngào, không có võ công, người cũng trở nên yếu ớt, vài ba lời, hắn còn chưa có phản ứng, nàng ngược lại lệ rơi đầy mặt.
"Nói xong rồi sao?" Hắn rốt cuộc nói chuyện, lười biếng, giống như mới tỉnh lại, còn dẫn theo nồng đậm buồn ngủ.
"Không có!" Chỉ là, bây giờ không nghĩ ra nhiều hơn mà thôi.
"Vậy tiếp tục."