Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 393

"Thật ra thì, những thứ này đều có chỗ trọng dụng, vi phu đã đơn giản bớt đi nhiều, không nghĩ tới vẫn là nhiều như vậy." Trong đôi mắt nồng đậm nụ cười, Đế Tuấn quay cái miệng nhỏ nhắn uất uất ức ức, "Nếu không nương tử giúp mang một chút? Hắc hắc, vi phu cũng không nhớ đến ‘ con lừa đen’ không vào được Đại Tuyết Sơn."

Còn mệt hắn luyến tiếc con ngựa, nguyên nhân chân chính là vì chuyện này.

Mộ Lăng Không khinh bỉ thoáng nhìn, vỗ vỗ tay nải đeo sau lưng, "Hành lý của ta cũng rất nặng, hơn nữa, cũng không thể vứt thứ nào được, phu quân, thật sự là xin lỗi, không giúp được chàng."

Hai con đường vào núi, có lợi hại riêng.

Chọn cái nào, cũng không thể thuận lợi trôi chảy, thư thư phục phục.

Đế Tuấn lấy ra một đồng tiền, "Chúng ta để ông trời quyết định, nếu như là mặt số, sẽ leo núi, nếu như là mặt chữ, vậy chui động."

Mộ Lăng Không đoạt lấy , lật xem hai mặt, không ngoài ý nhìn thấy trên dưới đồng tiền đều là chữ.

"Phu quân, chàng muốn chui động thì nói sớm đi, cần gì chơi trò hề này?" Người này cực nhàm chán, thậm chí đồng tiền đặc chế cũng chuẩn bị sớm, cứ thế mà suy ra, trong bao đồ của hắn đại khái cũng sẽ không có quá nhiều đồ nghiêm chỉnh.

Cười khúc khích cầm đồng tiền lại, thận trọng nhét lại vào bên hông, "Vẫn là nương tử nhà ta cực kỳ thông minh, mắt tinh tường, cái gì cũng không qua mặt nàng được. . . Chỉ là, nàng tin hay không, đồng tiền nho nhỏ cũng có thể có tác dụng lớn, tùy theo người nàng muốn đối phó là ai, dưới gầm trời này, người thông minh quá nhiều, kẻ ngu cũng không ít."

"Chàng cho là người trên Đại Tuyết Sơn đều là người ngu sao?" Mộ Lăng Không thấy buồn cười, một khắc kia thật muốn dùng sức lay lắc bả vai Đế Tuấn,hỏi hắn một chút, tới đây là vì đi lừa gạt sao?

"Không, nương tử xử oan ta rồi, vi phu vẫn cho là. . .
Bình Luận (0)
Comment